“Đúng là vô pháp vô thiên quá mà, ta thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa”, Giang Tiểu Bạch không biết lấy từ đâu ra một thứ trông giống pháo hoa, bắn lên bầu trời, âm thanh bén nhọn như pháo nổ “chíu” một tiếng vang khắp bầu trời…
“Ngươi làm gì đấy?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Giang Tiểu Bạch đáp: “Tìm trợ thủ cho các ngươi, nếu không gọi người, chắc chúng ta sẽ phải chết ở đây mất”.
Bên này vừa dứt lời, bên kia nhìn thấy tín hiệu mà Giang Tiểu Bạch bắn ra, một tướng quân Đại Lương chạy tới chỗ tên thủ lĩnh của đám thích khách, không biết đã nói gì mà đám đông quay đầu chạy ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức không ai dám tin…
“Chạy rồi?”
Lãnh Thiên Minh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, tên thích khách và đội quân giận dữ đòi lấy đầu mình bất chấp hậu quả cứ thế chạy mất luôn…
Lãnh Thiên Minh quay đầu nhìn Giang Tiểu Bạch: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi vừa phát tín hiệu chúng đã sợ hãi chạy mất, đừng nói với ta ngươi chỉ là một kẻ lắm tiền”.
Giang Tiểu Bạch đắc ý: “Ta thực sự là người có tiền đó, nhà ta có rất nhiều tiền, ta không lừa ngươi đâu”.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ: “Thân phận của Giang Tiểu Bạch này chắc chắn không đơn giản, đợi quay về phải hỏi kỹ”.
Vì thế đám đông tiếp tục hành trình, thế mà chưa ra khỏi rừng cây đã thấy một đại quân giơ cao vô số ngọn đuốc chạy về phía này…
“Ối chao, lại nữa?”, Lãnh Thiên Minh khổ tâm quá mà.
“Là cấm quân”, Lãnh Hàn nói.
“Cấm quân? Cấm quân của hoàng cung tới đây làm gì? Lẽ nào Giang Tiểu Bạch này là người trong cung?”, Lãnh Thiên Minh nghĩ.
Không mất bao lâu, đại quân đã đuổi tới nơi, một nha đầu chạy tới, vừa định nói gì thì Giang Tiểu Bạch đã hô: “Bổn thiếu gia hôm nay chơi rất vui, còn kết bái được hai vị đại ca, hôm khác có thời gian, nhất định sẽ mời hai vị đại ca uống rượu”.
Nha đầu chạy tới nhìn tình hình rồi nói: “À… cái đó… thiếu gia, chúng ta mau về thôi, ta tìm người cả ngày rồi, lần sau nếu người còn lén lút chạy ra ngoài, ta sẽ bị đánh chết đấy!”
Giang Tiểu Bạch nhìn nha đầu kia: “Để ta xem ai dám”.
Vì thế Giang Tiểu Bạch cáo từ nhóm người Lãnh Thiên Minh, cùng cấm quân rời đi…
Lãnh Thiên Minh và Lãnh Hàn về tới dịch quán đang thảo luận sự việc xảy ra ngày hôm nay, quá nhiều thông tin không thể tiêu hóa trong một lúc, nhưng Lãnh Thiên Minh có thể cảm nhận được rằng một âm mưu ghê gớm lắm đang trong quá trình hình thành…
“Giang Tiểu Bạch kia trông có vẻ không phải người bình thường đâu, có thể khiến cấm quân ra mặt chắc chắn là nhà quyền quý trong cung, nhưng chưa từng nghe nói trong cung có tên ngốc như vậy”, Lãnh Hàn nói.
“Liệu có phải là hoàng tử không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Lãnh Hàn lắc lắc đầu: “Chắc không phải đâu, nhị hoàng tử của Đại Lương năm nay cũng hai mươi hai rồi, Giang Tiểu Bạch kia trông cùng lắm mới mười sáu mười bảy tuổi”.
“Tạm thời đừng để ý tới hắn, ngươi cảm thấy kẻ ám sát ta là người nào? Tại sao lại câu kết cùng với cảnh vệ của Đại Lương?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Lãnh Hàn suy ngẫm trong thoáng chốc: “Lời giải thích duy nhất là Đại Lương và Bắc Lương có người tư thông, người từng nhắc đến việc tướng Tề nhờ người điều tra chuyện cơ mật bị bại lộ, chắc có liên quan tới mấy người này”.