Tề Dung do dự đôi lúc rồi đáp: “Ta đã nói qua, hiện giờ ngài là người đại vương tin tưởng nhất, ngài hiểu chứ? Hơn nữa để ngài xuất sứ, cũng là ý nguyện của Đại Lương, bài thơ hồi trước ngài sáng tác khiến cho chúng đến giờ vẫn không cam tâm, vậy nên chuyến này nhất định gian khó vô cùng, ngài có đồng ý chăng?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ một lúc, nói: “Ta đồng ý”.
Tề Dung mỉm cười: “Được”.
Sau đó lấy ra một bức thư đưa cho hắn: “Đây là thư tín của đại vương nhờ ta chuyển đi, nếu ngài đồng ý thì đưa cho ngài, còn không sẽ vứt đi”.
Lãnh Thiên Minh kinh ngạc mở thư…
“Thiên Minh…
Hơn một năm qua, ta vẫn âm thầm quan sát con, con đã vượt qua cả tưởng tượng của ta, có lúc ta thậm chí nghĩ, liệu mình đã bỏ lỡ con, nhưng dù sao đi nữa, giờ con đã trưởng thành, thì nên đi trên con đường của mình.
Hiện nay, sức khỏe ta không còn như trước, triều đình nổi sóng, lần xuất sứ này, một là mong con có thể tra ra được kẻ bán tin tức, hai là hy vọng con nhân dịp tìm hiểu đối thủ lớn nhất của chúng ta, chuẩn bị cho tương lai.
Trước khi tra rõ kẻ tiết lộ cơ mật triều đình, trừ tể tướng, không được tin tưởng bất kỳ ai.
Thiên Minh, nhất định có một ngày con hiểu những gì ta làm đều vì Bắc Lương…chuyến đi lần này, nhất định phải bảo trọng.
Lãnh Liệt Vương”.
Hoàng cung Bắc Lương…
“Nhị ca, sức khỏe phụ vương gần đây ngày càng tệ, nhưng đến giờ vẫn chưa công bố người kế vị, phía tam ca có ngoại công giúp đỡ, cứ thế này, e là bất lợi cho chúng ta”, ngũ hoàng tử nói.
Nhị hoàng tử nổi nóng: “Đây là đại quân của Vương thị Bắc Lương, không phải quân đội của Dụ Long, dám mượn chức vị thống soái, đi khắp nơi lôi kéo quyền thần cho lão tam, đúng là đáng ghét, tìm cơ hội thích hợp, ta nhất định sẽ gửi sớ cho phụ vương”.
Ngũ hoàng tử: “Nhị ta, huynh và tam ca sau này chỉ có thể giữ một, nếu thật sự không được, chúng ta hạ thủ trước, chỉ cần trừ khử tam ca, sẽ không kẻ nào ngáng đường chúng ta nữa”.
Nhị hoàng tử suy tư, đáp: “Xem xét tình hình trước đã, lần trước thích sát lão thất, phụ vương suýt thì đuổi ta ra khỏi đô thành, nếu không nắm chắc, tuyệt đối không thể manh động…”
Lãnh Thiên Minh quyết định xuất sứ xong liền nhanh chóng chuẩn bị, trước khi lên đường, hắn giao quyền hành quân đội lại cho Đa Đoạt, để Đa Đoạt cấp tốc hoàn thành kế hoạch thống nhất hải quân, còn về việc lương thực, gieo trồng ở thành An Phủ, đương nhiên sẽ giao cho Tân Cửu.
Đáng thương nhất là Giáp Tử Thất, Lãnh Thiên Minh đưa cho hắn ta rất nhiều sơ đồ khó hiểu, bảo hắn ta cải tạo thuyền chiến, lại còn yêu cầu gắn thêm hỏa pháo trên thuyền, thậm chí, sau khi hoàn thành những thứ kia, thì nghiên cứu chế tạo thuyền sắt…
Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Giáp Tử Thất là: “Thất hoàng tử lại điên nữa rồi, thuyền làm bằng sắt, vừa xuống biển không phải chìm luôn sao”.
Sau nhiều lần “thâm tình cáo biệt” với hai vị tân phu nhân xong, Lãnh Thiên Minh dẫn Lãnh Hàn, người chủ động đề nghị đi theo là Trình Khai Sơn cùng mấy trăm cận vệ xuất phát…
Khi băng qua Ngự Hải Vệ, nơi đây đã thay đổi rõ rệt, sau khi Hắc Kỳ quân chiếm đóng, mọi người bắt đầu nô nức xây dựng nhà cửa vườn ruộng dưới sự giúp đỡ của Hắc Kỳ quân, ngoài ra còn có trợ cấp đất đai, hạt giống…
“Thất hoàng tử, mặc dù ta không biết ngài nhìn trúng gì ở ta, nhưng dường như ta đã hiểu được ngài, có điều thật khó tưởng tượng, ngài mới chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi”, Lãnh Hàn nói.