Kỳ binh thấy Hải Nương không phản đối bèn truyền đạt lại mệnh lệnh của Trình Khai Sơn.
Khi các thuyền nhận được lệnh, dù không hiểu nhưng vì tin tưởng Hải Nương nên họ vẫn lục tục chấp hành…
“Mau nhìn kìa, chúng điên rồi à? Dám đâm nghiêng thuyền vào chúng ta”, một tên hải tặc hô ầm lên.
Kế Chư nhìn sang, quát lên: “Chắc chắn chúng muốn chạy đấy, truyền lệnh tăng tốc tiến về phía trước, mẹ kiếp, dám nhờn với lão tử à”.
Ngày lúc càng gần, Trình Khai Sơn lại hô to: “Truyền lệnh tất cả hỏa pháo nhắm chuẩn vào thuyền địch mà bắn tự do, không được ngừng…”
Khi đôi bên tiến gần đến mức có nhìn rõ biểu cảm của nhau, đột nhiên có tên hải tặc gào lên.
“Đó là…?”
“Là cái thứ nổ tung ban nãy…”
“Không ổn, là Hắc Kỳ quân…”
Cũng đúng vào lúc này, “đùng… đùng… đùng…” mấy chục quả hỏa pháo đồng loạt phát nổ, với kỹ thuật đóng thuyền ở thời đại này, làm sao đỡ nổi đòn tấn công mạnh mẽ từ hỏa pháo.
Chỉ trong thoáng chốc, thân thuyền trúng hỏa pháo tan tác ngay lập tức, hình thành một đống tàn tích lớn, vô số hải tặc rơi xuống nước…
Các thuyền chiến phía sau vì đã tăng tốc nên rất khó dừng lại kịp thời, rất nhiều thuyền chiến đâm luôn vào nhau.
“Đông Phong số một… bắn!”
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”, mấy chục Đông Phong số một nhắm vào đoàn thuyền chiến dày đặc mà phóng ra.
Kế Chư nhìn thấy Đông Phong số một lao về phía mình mà đầu óc bỗng chốc đình trệ, đến cả thời gian hối hận sau cùng cũng không kịp đã bị hòa tan trong cháy nổ…
Nhìn thấy kỳ hạm bị nổ, đám hải tặc rối tinh rối mù phía sau cũng hoảng hồn, bắt đầu chạy trốn tán loạn.
Trình Khai Sơn quát to: “Truy kích”.
Hỏa pháo bắn vào vật thể đang chuyển động có tỉ lệ trúng cực thấp, thế nên dù truy kích qua một thời gian dài nhưng sau cùng vẫn có khá nhiều hải tặc trốn thoát.
Bất kể thế nào, bang Hải Đảo đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mà bang Triêu Nam chỉ có một số ít chiến thuyền bị hư hại, bởi vì đám hải tặc đã mất can đảm phản kháng, trùm hải tặc xưng bá Đông Hải bao nhiêu năm như Kế Chư cứ thế mà xuống nước…
Đợi khi truy kích ngừng, các chiến thuyền của bang Triêu Nam bắt đầu hoan hô điên cuồng, thậm chí có kẻ còn khóc, bao gồm cả Hải Nương…
Một người ngoài như Trình Khai Sơn không bao giờ hiểu được nỗi đau khi thấy cha mẹ, chồng và con cái bị hải tặc giết hại của Hải Nương.
Kể từ ngày cầm đao lên đối đầu với bang Hải Đảo, ý nghĩ duy nhất làm chỗ dựa cho nàng ta chính là báo thù, nên khi mục tiêu này hoàn thành, bao nhiêu đau đớn dồn nén trong lòng bấy năm qua được dịp trào ra hết…
Sau này Trình Khai Sơn cũng biết được qua lời kể của người khác, khi Hải Nương bán rau ở bên ngoài thì thôn lạc bị hải tặc của bang Hải Đảo tràn tới cướp bóc, cả thôn dường như không ai may mắn thoát nạn.
Phụ mẫu, trượng phu và cả đứa trẻ còn chưa đầy tuổi của nàng ta chết trong cơn hoạn nạn ấy, trước khi chết, đứa bé vẫn còn nắm chặt đóa hoa dại được mẫu thân hái cho, bên trên chỉ còn lại ba phiến lá cuối cùng…
Khi hàng trăm chiến thuyền của bang Triêu Nam quay về bến tàu của Uy Hải Vệ, chiến dịch Uy Hải Vệ đã hoàn toàn kết thúc.
Lãnh Thiên Minh đứng trên bến tàu trông ra xa, đối với hắn mà nói, trong lòng hắn cuối cùng cũng có một giấc mộng hàng hải: nếu có thể thuyết phục bang Triêu Nam quy thuận mình thì đúng là cơ hội cực kỳ lớn…
Nhìn thấy Trình Khai Sơn đang mỉm cười rạng rỡ bước tới.
Lãnh Thiên Minh cười: “Xem ra bang Triêu Nam không phụ sự kỳ vọng rồi”.
“Đúng vậy, Thất hoàng tử, lão giặc già Kế Chư kia đã bị một quả pháo của ta cho nổ tan xác rồi, chìm xuống biển cho cá rỉa rồi, ha ha”, Trình Khai Sơn đáp.
Lãnh Thiên Minh nhìn về phía Hải Nương nhưng không thấy nàng ta vui vẻ đến vậy, ngược lại còn khá ưu thương.
“Hải bang chủ, sao thế?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.