Giáp Tử Thất nhíu chặt mày, sau một lúc suy tư, cuối cùng hắn ta nói: “Vì sao ngài không nói sớm?”
Mùa hè ở phủ Thanh Châu rất nóng, hôm nay Lãnh Thiên Minh không có việc gì, liền dẫn Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết cùng đi dạo chơi, ngắm cảnh khắp các nơi ở Thanh Châu.
Cứ thế đi về phía trước, bất giác, bọn họ đã đi đến núi Vân Môn.
Ngước nhìn ngọn núi trước mặt, Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thán thế sự vô thường, hắn nhớ đến kiếp trước, bản thân cũng đã từng đến nơi này, tuy nhiên, khi đó phải mua vé mới có thể tiến vào.
Cảm giác bùi ngùi xúc động bất chợt ập đến, hắn liền nói với hai người bên cạnh: “Chúng ta leo lên đỉnh Vân Môn ngắm cảnh, được không?”
“Được”, Tiểu Lan vui vẻ đáp.
Mộ Như Tuyết không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Dạo gần đây, nàng dường như thay đổi thành một người khác, khiến Lãnh Thiên Minh không kịp thích ứng: “Chẳng lẽ bản thân trời sinh thích bị đánh?”
Ba người vui vẻ leo lên núi, không mảy may chú ý trong rừng có bốn, năm tên áo đen đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Các huynh đệ, chúng ta đã theo dõi suốt mấy tháng rồi, hôm nay là cơ hội khó có được, nếu vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ của Nhị hoàng tử, e là đừng nghĩ quay trở về nữa.
Mau đuổi theo bọn họ, tìm cơ hội ra tay”, tên thủ lĩnh cứng nhắc nói.
Thác nước nguyên sơ ở núi Vân Môn có phong cảnh đẹp đến mức khiến người ta lưu luyến quên lối về.
Hiếm có khi Mộ Như Tuyết chủ động nói: “Lãnh Thiên Minh, ở đây đẹp thật đấy, lúc trước Tân Cửu hô hào mọi người đến đây, nhưng không mấy ai bằng lòng đến, nếu không phải ông ta nói chuyện này có liên quan đến sinh tử của ngài, chúng ta chắc chắn sẽ không đến”.
Lãnh Thiên Minh nói: “Không ngờ Tân Cửu lại nói như thế, vô sỉ thật đấy, tuy nhiên… Tiểu Tuyết, ý cô có phải là… vì có liên quan đến an nguy của ta nên cô mới đến đúng không?”
Mộ Như Tuyết sững sờ, lập tức vung chân đá vào mông Lãnh Thiên Minh: “Ngài đúng là đồ miệng mồm tép nhảy!”
“Được rồi… được rồi, không đùa nữa, tuy nhiên, Mộ thúc thúc đã giao cô cho ta, vậy thì cô cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Đợi chúng ta lớn thêm chút nữa, ta sẽ cưới cô”, Lãnh Thiên Minh cười nói.
“Ngài… Hai ngày này ta không đánh ngài nên ngài ngứa mình đúng không… đứng lại cho ta!”
“Vèo!”, ngay khi bọn họ không hề chuẩn bị, một mũi tên đột nhiên bắn về phía Lãnh Thiên Minh.
Mộ Như Tuyết đuổi theo phía sau cảm nhận được nguy hiểm, nàng không kịp báo động mà tung người nhảy lên, trực tiếp đá ngã Lãnh Thiên Minh.
Lãnh Thiên Minh không ngờ Mộ Như Tuyết lại ra tay mạnh như vậy, vừa định quay đầu mắng thì một mũi tên xẹt qua, cắm vào bãi cỏ bên cạnh hắn.
“Có thích khách, mau trốn đến phía sau tảng đá”, Mộ Như Tuyết hô lớn.
Ba người lập tức lùi ra sau tảng đá, sau một hồi căng thẳng chờ đợi, phía đối diện có năm, sáu người bịt mặt xông đến.
“Mẹ kiếp, bọn chúng không ra thì trực tiếp đánh, chớ có làm bị thương hai vị cô nương xinh đẹp kia, giữ lại cho ta, ha ha…”
Thoáng chốc, đám người đã ùa đến, Mộ Như Tuyết đột nhiên rút ra hai thanh đoản đao từ bên hông, xoay người nhảy lên, thẳng tay chém gục tên áo đen gần đó.
“Mọi người cẩn thận, cô nương kia biết võ công”, tên cầm đầu hô vang.
Đám người kia lập tiức chuyền mục tiêu, cùng chém về phía Mệ
Như Tuyết.
Thân hình nàng vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, tựa như cá chép vượt vũ môn, ngay lập tiéc có thêm hai gã thích khách bị thương.
Tên cầm đầu đứng phía sau thấy thế bèn vụng trộm lấy ra một cây cung khá đặc biệt, nhắm thẳng vào Mộ Nhu Tuyết.
“Cần thận!”, Lãnh Thiên Minh hô to, sau đó vợt thẳng ra, chắn truước mặt Mộ Như Tuyết.