“Bằng lòng… bằng lòng…”
“Máu ta không cạn, chiến ý không nguôi…”
Tiếng hò hét vang vọng trên giáo trường…
Trong doanh trướng, Đoạt Đa bước vào, ông ta cởi chiến giáp tướng quân Bắc Lương của mình ra, sau đó thay vào áo giáp đen của Hắc Kỳ Quân.
Thấy vậy, Lãnh Thiên Minh nghiêm túc hỏi: “Đa tướng quân, một khi thay bộ giáp này vào, ông có biết ý nghĩa của nó không? Ông đã nghĩ kỹ chưa?”
“Thất hoàng tử, ta đã sớm nghĩ kỹ, chỉ sợ ngài có băn khoăn mà thôi.
Thuở nhỏ, Đa Đoạt ta đã đi theo lão sư học tập, từng gặp qua không ít vương hầu tướng lãnh, có người nào mà không dối dân lừa mình đâu chứ, nhưng đến khi gặp Thất hoàng tử, ngài đã khiến ta tin rằng người mà lão sư từng nhắc đến có tồn tại, ngài cho ta thấy hi vọng về một thế giới đại đồng”, nói đến đây, Đa Đoạt bỗng quỳ xuống.
“Đã dám khoác bộ giáp này lên, từ nay về sau, ta chỉ trung với một người”.
Lãnh Thiên Minh vội nâng Đa Đoạt dậy, cười nói: “Đa tướng quân, con đường này còn nhiều gian nan, khổ cực, nhưng nếu ông đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng đi về phía trước”.
Có rất nhiều chuyện vốn là như vậy, ngươi không cần nói, nhưng chỉ cần một ánh mắt, những người tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ hiểu được.
Lãnh Thiên Minh thiết lập phương thức huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc cho Hắc Kỳ Quân dựa theo phương pháp huấn luyện quân đội hiện đại.
Mỗi sáng sớm thổi còi báo hiệu, tất cả binh sĩ đều phải rời giường, bắt đầu chạy việt dã mười cây số, hơn nữa, di chuyển trong quân và bắn súng kíp được liệt vào các mục cần được huấn luyện nghiêm khắc nhất.
Xưởng công binh trong thành Thanh Châu, Giáp Tử Thất đang cho bay thử nghiệm quả Số 1 Đông Phong mới nhất.
“Giáp đại nhân, Thất hoàng tử đến”, một thị vệ chạy vào báo.
Giáp Tử Thất “à” một tiếng, sau đó lập tức chạy ra đón, còn chưa ra ngoài thì Lãnh Thiên Minh đã đi vào.
“Lão Giáp, đột nhiên ta nhớ ra cách khiến cho súng kíp bắn ra tốc độ nhanh hơn”, Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói.
Giáp Tử Thất thản nhiên đáp: “Ồ!”
Thật ra không phải hắn ta không kích động, mà là đã sớm chết lặng với việc Thất hoàng tử hay nói ra mấy câu kinh người rồi.
Lãnh Thiên Minh bất đắc dĩ hỏi: “Lão Giáp, ngươi không vui à?”
Giáp Tử Thất cười đáp: “Vui vẻ cũng vô dụng, bỏ qua đi!”
Lãnh Thiên Minh á khẩu, đành cười nói: “Trước cứ nghe ta nói đã, hiện tại súng kíp vừa ra đời, vẫn còn ở vào giai đoạn sơ cấp, thao tác nhét hỏa dược rồi châm ngòi nổ mất quá nhiều thời gian, làm hạn chế tác dụng của nó rất nhiều, nếu có thể lược bỏ những thao tác này, ngươi ngẫm lại xem, chẳng phải khi đó súng kíp của chúng ta là vô địch sao?”
Giáp Tử Thất nhìn Lãnh Thiên Minh, bất đắc dĩ nói: “Lược bỏ hết rồi… ngài định dùng tay ném à?”
Lãnh Thiên Minh sững sờ, gãi gãi đầu nói: “Không phải lược bỏ luôn, mà là đổi.
Ngươi ngẫm thử xem, nếu có thể đổi dây lửa thành đá lửa, chẳng phải có thể đốt cháy hỏa dược ngay lập tức sao?”
Giáp Tử Thất vừa định cười, nhưng chợt nghĩ lại, sau đó hắn ta vỗ đùi cái đét, hào hứng nói: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến nhỉ?”
Kế đó, hắn ta xoay người chuẩn bị đi thử nghiệm, nhưng lại bị Lãnh Thiên Minh giữ chặt.
“Ngươi khoan đi đã, ta còn chưa nói xong mà, còn có hỏa dược, cứ mỗi lần đều nhét như vậy thật rất phiền phức, nếu có thể làm một cái hộp xoay, chia hỏa dược làm mấy phần đổ vào đó, cứ bắn một phát lại dùng tay xoay hộp một lần, đợi bắn hết rồi thay mới hộp hỏa dược khác, chẳng phải tốc độ sẽ nhanh hơn sao?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói.