Một ông lão vừa ăn xong kích động nói: “Vậy thì… Thất hoàng tử, khoai lang cùng lúa mì này… chúng ta có thể lưu lại bao nhiêu phần?”
Lãnh Thiên Minh sững sờ, ngẫm nghĩ vài giây.
Thời đại này, dân chúng đều phải nộp thuế, thông thường, lương thực do bọn họ trồng ra, có thể lưu lại 3 đến 5 phần đã là không tệ rồi.
Lãnh Thiên Minh nhìn dân chúng xung quanh, hô to: “Năm nay, vụ mùa đầu tiên, mọi người không cần phải giao thuế, có thể lưu lại toàn bộ, sau này, số lượng lương thực trồng được chỉ cần giao ra hai phần là được, còn lại đều là của các vị.
Hơn nữa, chỉ cần là đất đai hoang phế, ai khai hoang thì là của người đó”.
Sau một thoáng yên tĩnh, đám đông bỗng nhiên bùng nổ, tiếng reo hò hệt như sấm rền…
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tin tức về sản lượng lương thực tại thành Thanh Châu tăng vọt, cùng với truyền thuyết về một vị hoàng tử anh hùng giáng thế cứu vớt chúng sinh lan truyền khắp lãnh thổ Tề Lỗ.
Nghe đồn vị hoàng tử kia có thể biến ra lương thực ăn không hết, còn có mỹ thực chưa từng thấy trước đó, lại còn có thể khống chế thần thú trăm tuổi – Tuyết Sơn hổ, điều khiển vạn vật, hô phong hoán vũ…
Đương nhiên, Lãnh Thiên Minh không biết được những chuyện này, tuy nhiên, việc khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ chính là sáng nay, Trình Khai Sơn đột nhiên chạy đến báo với hắn rằng hiện tại, rất nhiều người dân đã họa tranh của hắn, đem treo trong nhà, mỗi ngày quỳ lạy cúng bái.
Nghe xong, Lãnh Thiên Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh…
Thời gian dần trôi qua, ngày càng có nhiều dân chạy nạn không có cơm ăn tìm đến, việc này khiến cho số lượng nhân khẩu tại thành Thanh Châu vượt qua 10 vạn chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Tân Cửu đành phải di dời những lưu dân mới đến, sắp xếp cho họ ở các thành trấn phụ cận như thành Lâm An, thành Phượng Hoàng,… đồng thời, dạy cho bọn họ cách gieo trồng khoai lang và ngô…
Lãnh Thiên Minh cũng bắt đầu tiến hành kế hoạch tiếp theo của mình, sau gần nửa năm thu thập tình báo, rốt cuộc, hắn đã có được bản đồ phân bố đạo phỉ nguyên vẹn, chuyện tiếp theo chính là làm cách nào để huấn luyện đội quân của mình cho thật tốt…
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Lãnh Thiên Minh liền đi đến quân doanh, tất cả binh lính có mặt tại đó đều bị triệu tập đến giáo trường.
Nhìn hàng vạn binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề, tâm trạng Lãnh Thiên Minh vô cùng kích động.
Hai ngày nay, hắn vẫn luôn cân nhắc nên làm thế nào để cải thiện sức chiến đấu của những binh lính này, làm sao để bọn họ thuần phục hắn.
Cuối cùng, Lãnh Thiên Minh cũng đã có đáp án, cho nên hắn quyết định nói ra cách nghĩ của mình với mọi người.
Đứng trên đài cao, Lãnh Thiên Minh mở miệng: “Các tướng sĩ, đại đa số các vị là bộ hạ cũ trong Hắc Kỳ Quân ta, đã từng cùng ta trải qua trận chiến bảo vệ thành Kim An.
Với tư cách một chiến sĩ, ý nghĩa sinh mệnh không chỉ đơn thuần là sống.
Ở đây cũng có rất nhiều người từng thuộc quân đoàn Tuyết Lang tinh nhuệ của Bắc Lương ta, mấy năm chiến tranh liên tục khiến cho nhiều người phải mất đi người thân cùng bạn bè, còn có những tân binh vừa gia nhập, có lẽ ngày hôm qua các vị vẫn còn cố gắng liều mạng vì miếng cơm.
Vậy thì, mọi người có từng nghĩ, mỗi một ngày trôi qua, rốt cuộc, chúng ta đang chiến đấu vì điều gì không? Các vị có từng tự hỏi, liệu cuộc chiến này đến khi nào mới kết thúc?”
Tất cả các tướng sĩ đều nghiêm túc lắng nghe, không ai lên tiếng, những binh sĩ này đã theo Lãnh Thiên Minh từ rất lâu, bọn họ biết hắn đối đãi với mọi người như thế nào, biết hắn liều mạng bảo vệ các anh em như thế nào, biết hắn làm cách nào để cho dân chúng cùng khổ có cơm ăn.
Thật ra, trong lòng bọn họ, vị thế của Lãnh Thiên Minh đã sớm không thể thay thế được.
“Hiện tại, chiến tranh liên miên, lưu dân khắp nơi, dân chúng lầm than, thử hỏi có ai thật sự để tâm đến sống chết của dân chúng? Một tướng công thành vạn cốt khô, có bao nhiêu vương công sĩ tộc vùng lên mà không phải giẫm lên máu tươi của dân? Lại có ai để tâm đến những chiến sĩ đã đấu tranh anh dũng, đổ máu trên chiến trường? Cũng bởi vì cái gọi là xuất thân mà có bao nhiêu người bị cướp đoạt công lao vốn nên thuộc về mình? Ngươi… ngươi cùng ngươi… Các ngươi có thật sự cam tâm không?”
“Không cam tâm… Không cam tâm!”, tất cả mọi người hô vang.
“Tốt, nếu đã không cam tâm, vậy chúng ta hãy cùng nhau đối đầu với vận mệnh bất công.
Từ hôm nay trở đi, chỉ cần là binh sĩ Hắc Kỳ Quân ta, tất cả đều phải dựa theo chiến tích để đánh giá quan cấp, con em của binh sĩ có thể đến học đường miễn phí, người thân của minh sĩ sẽ do triều đình trông nom, nếu như ngươi bất hạnh chết trận trên sa trường, triều đình sẽ thay ngươi chăm sóc người thân, ta sẽ khiến binh sĩ trở thành chức nghiệp vĩ đại nhất đất nước này”.
.