Một tuần trôi qua,
hôm nay là chủ nhật. Hôm nay sau khi ăn sáng xong ba kêu tôi ngồi cùng
ba trò chuyện. Cũng đã một tuần rồi tôi và ba chưa hề nói với nhau câu
nào, chỉ một tuần thôi mà giữa tôi và ba có một khoảng cách rất rộng.
Ba im lặng một lát mới lên tiếng hỏi tôi.
-
Một tuần qua con đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện chưa. Ba muốn con cho
ba một câu trả lời. Ba cũng hi vọng con sẽ không khiến ba mẹ thất vọng.
Tôi nhìn ba và mẹ rồi đáp.
-
Không chỉ trong một tuần qua mà là cả hơn ba năm qua con đã suy nghĩ về
chuyện này rồi. Quyết định của con sẽ không thay đổi, con mong ba mẹ hãy thương và ủng hộ con.
Ba tôi lần này cũng không tức giận mà nói.
-
Ba mẹ đã gặp và nói chuyện với mẹ của Gil. Đến ba của Gil còn không chấp nhận chuyện này thì con nghĩ ba mẹ sẽ chấp nhận được sao.
Tôi im lặng không đáp. Ba lại nói.
- Nếu bây giờ con chỉ có thể chọn giữa Gil và ba mẹ con sẽ chọn lựa thế nào.
Tôi đáp.
-
Con không muốn chọn lựa điều đó. Con không muốn phải từ bỏ ai cả. Ba mẹ
là ba mẹ của con, là những người thân yêu nhất của con. Còn Gil là người con yêu thương nhất. Con không thể không có cả hai được.
Ba tôi nói.
-
Trong cuộc sống sẽ có nhiều hoàn cảnh buộc con người phải đưa ra chọn
lựa. Họ chỉ có thể chọn một trong hai thứ, cho dù cả hai thứ đó đều quan trọng. Nhưng nếu tham lam muốn có được cả hai thì họ có thể sẽ phải mất cả hai. Con cũng hiểu được đạo lý đó phải không. Ba mẹ sẽ không ép buộc con nữa, ba mẹ cho con quyền chọn lựa. Nếu con chọn ba mẹ, con sẽ vẫn
là đứa con ba mẹ yêu thương như ngày xưa. Còn nếu con chọn Gil con hãy
dời khỏi căn nhà này và chúng ta sẽ không còn một quan hệ nào nữa.
Tôi ôm mặt khóc mà nói.
-
Ba mẹ nói không ép con nhưng thật ra chính là đang ép con. Tại sao ba mẹ lại muốn con chọn lựa một điều khó khăn như vậy. Mất đi ba mẹ là điều
con đau khổ nhất trên đời này, nhưng Gil đối với con cũng rất quan
trọng. Nếu không thể ở bên Gil con sẽ không thể nào hạnh phúc được. Ba
mẹ hi vọng con sẽ sống một cuộc đời khổ sở, cô độc và vô nghĩa sao.
Mẹ tôi nói.
-
Con chưa sống làm sao sẽ biết sẽ không hạnh phúc. Biết đâu trong tương
lai con sẽ tìm được một người khiến con vui vẻ thì sao.
Tôi đáp.
- Ở bên Gil con rất vui vẻ. Ba mẹ cũng có thể cảm nhận được mà.
Mẹ nói.
- Nhưng sự vui vẻ của con sẽ không bao giờ trọn vẹn được.
Tôi đáp.
-
Nhưng con thấy như vậy là đủ đối với mình. Ba mẹ cũng dạy con không nên
quá tham lam trong cuộc sống còn gì. Con chỉ cần có như vậy thôi. Một
đời người cũng rất ngắn ngủi thôi, mấy chục năm cũng qua nhanh lắm. Con
không cầu gì cả, chỉ cần được ở bên người mình yêu thương mỗi ngày là
đủ rồi.
Ba tôi bỗng nhiên lên tiếng.
- Quyết định của chúng
ta vẫn sẽ không thay đổi. Từ giờ con không phải tới trường nữa. Ba đang
làm thủ tục để con đi nước ngoài du học. Từ giờ tới lúc đó con ngoan
ngoãn ở nhà cho ba.
Tôi ngỡ ngàng nhìn ba.
Thật không thể tin vào tai mình, tại sao ba lại đưa ra một quyết định
như vậy. Du học là khái niệm không bao giờ xuất hiện trong từ điển của
tôi, bởi vì điều kiện kinh tế gia đình tôi cũng không quá dư giả. Để đảm bảo chi phí cho một chuyến du học là rất khó khăn, nhưng mà chỉ vì để
chia cách tôi và Gil ba mẹ lại chọn lựa phương pháp đó.
- Con sẽ không đi du học đâu. Con không muốn đi.
Tôi kịch liệt phản đối quyết định của ba mẹ. Ba tôi chỉ nói.
- Con không có chọn lựa
nào cả. Ba mẹ cũng đã báo cáo với trường học của con rồi. Hồ sơ du học
cũng đang chuẩn bị. Ba nghĩ đây cũng là một giải pháp tốt vào lúc này.
Con hãy ngoan ngoãn đi du học và dùng thời gian đó mà suy nghĩ về chọn
lựa của mình.
Tôi nức nở mà nói.
- Ba mẹ không hề tôn
trọng con. Con cũng đã là người trưởng thành rồi mà. Con không phải một
con rối để ba mẹ tùy ý điều khiển. Con sẽ không đi du học, có chết con
cũng sẽ không đi.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong nặng nề. Tôi bỏ chạy lên phòng mình và nằm khóc, chưa bao giờ
tuyệt vọng và thất vọng như lúc này. Tôi bây giờ giống như một nô lệ
vậy, không có một quyền nhân sinh nào.
Cầm điện thoại muốn gọi
cho Gil nhưng lại không gọi. Tôi sẽ nói gì với cậu ấy đây, thông báo
rằng tôi sẽ đi du học sao. Nói với cậu ấy rằng chúng tôi sẽ phải xa nhau trong vài năm sao. Gil có lẽ sẽ rất khố sở, sẽ tuyệt vọng giống như tôi hiện tại. Nhưng mà rồi Gil cũng biết thôi, thông tin ở trường rất nhanh sẽ được tiết lộ. Lúc ấy Gil sẽ phản ứng thế nào..
Đắn đo cả đêm và cuối
cùng là không gọi cho Gil nữa. Gil gọi tới tôi cũng không nghe máy, ngay lúc này đây tôi thực sự sợ hãi phải đối diện với Gil, không muốn khiến
cậu ấy lo lắng và khổ sở thêm nữa. Tôi sẽ một mình giải quyết chuyện
này, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ không đi du học. Cho dù có bị giam
lỏng trong nhà cả đời tôi cũng không đi du học, bởi vì ít ra tôi và Gil
vẫn sẽ ở gần nhau hơn.
Từ khi cùng ba mẹ nói
chuyện tôi gần như tuyệt vọng về ba mẹ. Tôi chẳng còn muốn cùng ba mẹ
trò chuyện nữa, mỗi ngày luôn giam mình trong phòng, buổi trưa và buổi
tối tôi cũng chỉ ăn vài thìa cơm rồi đi lên phòng. Ba mẹ tôi cũng bắt
đầu khắy khe hơn khi không cho tôi dùng bất cứ một thiết bị điện tử nào
nữa. Máy tính và điện thoại cũng bị tịch thu. Trầm uất trong lòng tôi
ngày càng nặng.Sức khỏe của tôi suy giảm rất nhanh, tôi có thể nhìn rõ
mình trong gương, tàn tạ, gầy yếu không một chút sức sống. Nếu như cứ
kéo dài thế này có lẽ cũng chẳng còn bao lâu nữa. Có lẽ tôi không đợi
được tới ngày đi du học thì cũng gục ngã rồi.
Chuyện tôi đi du học
cuối cùng Gil cũng biết. Cậu ấy chạy tới nhà tôi, bấm chuông cửa liên
tục khiến cho mẹ tôi cũng không chịu nổi mà ra đuổi khách. Tôi cũng chạy xuống nhà, cho dù không thể mở cửa cho Gil thì cũng có thể nhìn cậu ấy
một chút. Dường như lâu lắm rồi chúng tôi chưa nhìn thấy nhau.
Gil nhìn thấy tôi thì
sửng sốt. Sau đó cậu ấy khóc, một người mạnh mẽ như Gil đã khóc. Tôi
cũng không kiềm chế được mà khóc cùng cậu ấy. Chúng tôi nhìn nhau qua
cánh cửa sắt lạnh ngắt, hai đứa đều không nói một câu nào. Mẹ tôi dường
như cũng không đành lòng phá vỡ giây phút này nên chit im lặng đi vào
nhà.
Nhìn nhau rất lâu Gil mới nói.
- Sao em lại ốm như vậy. Sao không biết tự chăm sóc bản thân như vậy. Em thế này Gil sao có thể yên tâm đây.
Tôi cười yếu ớt mà nói.
- Gil còn trách em sao.
Gil cũng không tự soi gương nhìn lại mình đi, Gil cũng rất thê thảm đấy. Bộ dạng nhếch nhác này là Gil sao..
Gil cũng cười khổ một tiếng. Dù là trách móc lẫn nhau nhưng kỳ thực là rất đau lòng nhau. Gil nhìn tôi lại hỏi.
- Em thực sự sẽ đi du học sao.
Tôi kiên định đáp.
- Em sẽ không đi. Cho dù bị giam lỏng ở nhà cả đời em cũng không đi đâu hết.
Gil khổ sở mà nói.
- Gil hối hận. Hối hận
vì đã không mang em đi trốn. Gil không cần gì khác nữa, cho dù không
được ai thừa nhận chúc phúc Gil cũng không cần. Gil chỉ cần ở bên em
thôi.. Thời gian qua Gil sống rất đau khổ, nhớ em tới muốn điên lên. Gil sợ Gil sẽ phát điên thật nếu cứ sống thế này..
Tôi đưa tay qua cánh cửa muốn vuốt ve khuôn mặt của Gil. Thế nhưng bàn tay còn chưa chạm vào
người cậu ấy thì cả thế giới bỗng nhiên tối sầm lại. Tôi chỉ có thể bất
lực nhìn gương mặt Gil dần nhạt nhòa đi, lòng càng quặn thắt khi nghe
tiếng Gil khóc và gọi tên mình.