Ba mẹ quyết định
giam lỏng tôi ở nhà nên ngày hôm sau mẹ cũng không đi làm mà ở nhà cùng
tôi. Kể từ khi biết chuyện của tôi và Gil thì giữa tôi và ba mẹ đã có
một bức tường vô hình ngăn cách. Mẹ không còn nhìn tôi với ánh mắt dịu
dàng yêu thương nữa mà luôn nhìn tôi với ánh mặt đau lòng. Còn tôi thì
cũng không thể như bình thường ôm lấy mẹ rồi dở trò nhõng nhẽo đủ chuyện nữa. Bữa cơm của hai mẹ con cũng luôn diễn ra trong im lặng..
Khi tôi ngỏ ý muốn giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa thì mẹ cũng chỉ thở dài rồi đuổi tôi lên phòng của mình. Điều này khiến tôi rất khổ sở, mẹ tôi là một
người phụ nữ hiền lành và yêu thương gia đình. Nhưng ở một mặt khác mẹ
cũng là một người có ý chí kiên định và khó bị lay chuyển bởi người
khác. Trong hai người giữa ba và mẹ tôi nghĩ mẹ mới là người khó chấp
nhận tôi và Gil hơn ba.
Buổi chiều tôi thấy mẹ ra khỏi nhà nhưng trước khi đi mẹ vẫn không quen khóa cửa cổng lại. Tự nhiên cảm thấy mình thực sự là một tù nhân của ba mẹ,
ngôi nhà này phút chốc trở nên xa lạ với tôi.
Gil gọi cho tôi bất cứ lúc nào cậu ấy có thể. Nhưng tôi đã nói cậu ấy đừng
gọi nhiều vì có thể ba mẹ tôi sẽ tức giận hơn và thu luôn điện thoại của mình.
Không thể tới trường khiến tôi vô cùng nhàm chán. Tôi cố gắng hướng mình chú ý tới những bài học mà bình thường vẫn luôn chăm chỉ nhưng đều vô ích.
Trong lòng tôi chồng chất những suy nghĩ, lo âu. Đến khi nào ba mẹ mới
trả lại tự do cho tôi,đến khi nào tôi và Gil mới được gặp nhau. Chỉ vài
ngày không gặp cậu ấy tôi đã cảm thấy mình nhớ cậu ấy tới phát điên rồi. Từ khi chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau thì gần như
chưa bao giờ xa nhau quá hai ngày. Nếu như nghỉ hè thì mỗi ngày Gil vẫn
qua nhà tôi hoặc chúng tôi cùng nhau đi chơi. Cho nên tôi càng khó kiềm
chế sự nhớ thương đối với cậu ấy.
Gil giống như hiểu được lòng tôi đang nghĩ gì nên tiếng chuông điện thoại
lại vang lên. Tôi vội khóa cửa phòng lại rồi mới yên tâm nghe máy. Mấy
ngày nay ba mẹ tôi không cùng tôi trò chuyện gì nhưng tôi vẫn có linh
cảm rằng ba mẹ vẫn đang làm gì đó để chia rẻ chúng tôi mà tôi không
biết..
- Em khỏe không.
Giọng Gil vang lên. Ngay lúc này nghe thấy giọng nói trầm ấm của Gil tôi càng không thể kiềm nén lòng mình hơn. Tôi nhớ Gil, rất nhớ..
- Em sao vậy. Không không nói gì vậy.
Tôi im lặng khiến cho Gil có chút lo lắng. Tôi cũng chỉ biết thổn thức lên tiếng trả lời cậu ấy.
- Em đây, em khỏe, chỉ là... Em nhớ Gil...
Gil im lặng vài giây rồi nói.
-
Gil cũng nhớ em. Gil đang ở trước cổng nhà em nè.. Thực ra mấy ngày nay
ngày nào Gil cũng tới, nhưng Gil không muốn em phải lo lắng nên Gil
không nói ra. Gil vẫn luôn ở cạnh em cho dù em không thể nhìn thấy Gil..
Tôi bật khóc khi nghe Gil nói ra chuyện này. Gil vẫn đến bên tôi nhưng tôi
lại không cảm nhận được. Ngày nào tôi cũng đứng bên cửa sổ nhưng lại
không thấy Gil.
-
Em đừng khóc mà. Gil biết em sẽ khóc nên Gil mới không muốn nói cho em
biết. Gil cũng biết em không thể nhìn thấy Gil bởi vị trí cửa sổ phòng
của em không thể nhìn ra cổng được. Chỉ tại Gil vẫn không thể điều khiển được bước chân của mình mà tới thôi..
Tôi mặc kệ Gil dỗ dành mà vẫn cứ khóc. Có lẽ bởi những áp lực trong lòng
mấy ngày nay luôn đè nặng nhưng không thể giải tỏa nên khi nghe giọng
Gil tôi liền không thể khống chế được cảm xúc của mình. Đôi khi mệt mỏi
quá mà khóc được cũng sẽ cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
- Gil à. Hay là chúng ta đi trốn đi.
Sau khi khóc một hồi tôi nói với Gil điều đó. Thực ra ý nghĩ này cũng chỉ mới xuất hiện trong đầu tôi mà thôi.
Gil có lẽ cũng không ngờ tới tôi sẽ nói ra những điều đó nên cậu ấy không
kịp phản ứng. Phải mất một lúc sau Gil mới đáp lại tôi.
- Em nói gì vậy. Em thực sự muốn như vậy sao.
Tôi chỉ im lặng. Tôi chỉ có dũng khí để nói ra một lần thôi, bởi vì sâu
trong tiềm thức tôi không hề muốn như vậy. Bỏ trốn là hành động nhút
nhát và yếu đuối. Khi chúng ta trốn chạy là khi chúng ta quá hèn yếu và
bất lực, chạy trốn chỉ có thể tìm thấy được sự giải thoát và bình yên
ngắn ngủi nhưng không thể hạnh phúc cả đời được. Những cuộc tình trốn
chạy luôn có một kết thúc đau buồn, tôi tất nhiên không muốn điều đó xảy ra.
-
Gil biết em đang khổ sở trong lòng nhưng Gil hiểu em sẽ không chọn cách
trốn chạy. Em là một cô gái mạnh mẽ hơn nhiều so với sự yếu đuối ở bề
ngoài mà người ta thấy. Gil biết chúng ta sẽ còn gặp nhiều khó khăn phía trước nữa nhưng mà chúng ta sẽ không bỏ trốn phải không nào.
Tôi vẫn chỉ im lặng. Gil lại nói.
-
Ba mẹ Gil cũng biết rõ mọi chuyện rồi. Chính Gil đã nói cho ba mẹ biết.
Ba Gil thì cũng tức giận nhưng mẹ Gil lại chấp nhận mọi chuyện. Mẹ Gil
nói sẽ gặp ba mẹ em để nói chuyện. Gil hi vọng mẹ có thể khiến ba mẹ em
thay đổi quyết định.
Tôi có chút bất ngờ khi Gil lại thú nhận với gia đình cậu ấy. Mà có lẽ vậy
cũng tốt, chủ động nói cho gia đình vẫn tốt hơn là để bị bắt gặp. Nhưng
mà tôi cũng không ôm hi vọng nhiều rằng mẹ Gil có thể thuyết phục được
ba mẹ tôi, có lẽ mẹ Gil chấp nhận mọi chuyện dễ dàng là vì bác ấy đã gần như biết được tính hướng của Gil. Còn ba mẹ tôi thì hoàn toàn ngược
lại.
Nói chuyện cùng Gil một lát tôi cũng khuyên cậu ấy nên trở về. Bởi vì chúng tôi sẽ vẫn không thể thấy được nhau, nghĩ tới hình ảnh Gil đứng một
mình ngoài đường nhìn lên căn phòng tôi khiến tôi rất khổ sở. Cũng không biết Gil có chịu nghe lời mà về hay không nữa, đôi khi cậu ấy cũng
chẳng chịu nghe lời tôi đâu.
Buổi tối khi mẹ lên phòng gọi tôi ăn cơm tôi đã nói là mệt và không muốn ăn. Bình thường mỗi lần tôi như thế này mẹ sẽ rất lo lắng và sẽ kiểm tra
nhiệt độ xem tôi có bị sốt không nhưng hôm nay mẹ chỉ im lặng nhìn tôi
một chút rồi mới nói.
-
Nếu con chưa muốn ăn thì nghỉ đi. Lúc nào đói kêu mẹ, mẹ sẽ hâm lại
thức ăn cho con. Nếu cơ thể khó chịu thì nói cho mẹ biết..
Tôi chỉ đáp khẽ một tiếng.
- Vâng ạ.
Mẹ khẽ thở dài rồi đi xuống nhà. Tôi nằm trên giường và nhìn nhắm mắt lại. Thật sự chẳng muốn nghĩ gì nữa, tôi cũng mệt mỏi rồi..