Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 50




Cocktail rất ngon nên những đứa ham ăn chúng tôi không cưỡng lại được mà uống thêm vài ly. Cho nên vốn không thể say chúng tôi cũng có chút choáng váng đầu óc.

Gil vẫn là người tỉnh táo nhất trong nhóm nên cậu ấy đã giúp ba cô bạn thuê taxi về nhà và cũng đưa tôi- người say nặng nhất về. Dù nói là say nhưng thật ra đầu óc tôi vẫn khá thanh tỉnh,chỉ hơi đau đầu choáng váng chút thôi. Bởi vì không muốn để ba mẹ biết nên tôi nói Gil đừng về nhà vội mà hãy tới chỗ nào thoáng mát cho tôi nghỉ một chút,tỉnh táo hơn sẽ về.

Chúng tôi cùng đi dạo ở phố đi bộ. Tuy đã hơn 11h đêm nhưng ở phố đi bộ vẫn còn khá đông người,bởi đang hè nên các anh chị sinh viên học sinh được tự do vui chơi mà không cần lo ngày mai phải thức dậy sớm lên lớp. Tôi và Gil cùng nắm tay nhau bước đi,đêm khuya không khí mát mẻ dễ chịu khiến cho đầu óc tôi thanh tỉnh rất nhiều. Sài Gòn hiếm hoi lắm sẽ có một ngày nhìn thấy mặt trăng và hôm nay là một trong ít những ngày hiếm hoi đó. Tôi và Gil chọn một vị trí thoáng mát ngồi xuống và cùng nhau nhìn lên bầu trời,trăng vẫn chưa tròn lắm nhưng rất sáng. Thật tiếc là vẫn không át được ánh sáng của những cột đèn đường ở hai bên đường.

Tôi tựa vào vai Gil rồi khẽ nói.

- Hôm nay em rất hạnh phúc. Cảm ơn Gil vì luôn ở bên em vào những giây phút trọng đại của cuộc đời.

Gil đưa tay khẽ vuốt mái tóc của tôi rồi nói.

- Đồ ngốc. Gil sẽ luôn ở bên em,không chỉ hôm nay mà là mãi mãi.

- Gil sẽ không bao giờ buông tay em chứ.

- Không bao giờ. Cho dù em có muốn Gil buông tay. Bởi vì Gil không thể không có em..

- Em yêu Gil. Cho dù cả thế giới này phản đối thì em vẫn sẽ yêu Gil. Em cũng không bao giờ buông tay Gil cho dù em có phải chết.

- Không được nói tới những điều xui xẻo. Chỉ cần tình cảm của chúng ta chân thành thì mọi người sẽ ủng hộ và chúc phúc cho chúng ta thôi.

- Gil. Gil có tin vào số mệnh không.

- Trước đây thì không nhưng hiện tại thì có. Gil tin em và Gil là số mệnh của nhau và không bao giờ có thể chia cách.

- Em cũng vậy. Ngày hôm nay em muốn nói với Gil một chuyện với tư cách là một người trưởng thành. Em sẽ bảo vệ tình yêu của chúng ta cho dù phải đối diện với bất cứ điều gì đi nữa. Một ngày nào đó em sẽ nói với ba mẹ rằng Gil là người em yêu chứ không phải một người bạn đơn thuần nữa. Cho dù ba mẹ phản đối thì em sẽ làm tất cả để chứng minh cho ba mẹ thấy em không chọn lựa sai lầm.

- Gil tin em mà. Gil cũng sẽ như em,chúng ta sẽ cùng nhau bao vệ tình yêu của mình.

Chúng tôi ôm nhau và hôn nhau dưới ánh trăng sáng. Có lẽ đây là lần đầu tin chúng tôi thân mật với nhau ở nơi mà dễ bị người khác thấy được. Tuy nhiên bởi vì đang là đêm khuya và những người có mặt ở đây đa phần đều là người trẻ và họ cũng đang yêu nên họ chẳng xa lạ tò mò gì khi thấy một cặp đôi hôn nhau. Cũng có lẽ họ không nhận ra chúng tôi là hai cô gái nên chúng tôi không bị chú ý hay làm phiền.

Khi tôi cảm thấy đã thực sự thanh tỉnh Gil cũng đưa tôi về nhà. Hiện tại cũng quá nửa đêm rồi nên có lẽ ba mẹ cũng lo lắng,khi tôi vào trong nhà thì thấy mẹ đang còn thức chờ mình. Bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô tâm vì đã không gọi về báo cho mẹ một tiếng để mẹ an lòng.

Mẹ thấy tôi thì liền nói.

- Sao về trễ vậy con. Các bạn đều về nhà hết rồi chứ.

Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ gục đầu vào lòng mẹ rồi nói.

- Con xin lỗi. Lẽ ra con nên về sớm hơn để mẹ không phải lo lắng.

Mẹ mỉm cười nói.

- Mẹ biết con đã lớn nên có lúc sẽ về trễ thế này. Mẹ tin tưởng con sẽ biết vui chơi giới hạn. Nhưng mà mẹ vẫn không an lòng nên phải thấy con về mẹ mới ngủ yên được.

Tôi chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thi nhau lăn xuống má,mẹ giúp tôi lau nó đi rồi nói.

- Sao lại mít ướt rồi. Từ hôm nay con đã trở thành người lớn rồi,không thể cứ thích khóc nhè như ngày xưa được nữa. Các bạn mà biết lại cười cho bây giờ.

Tôi vẫn vùi vào lòng mẹ sụt sùi mà nói.

- Ai cười kệ họ. Con vẫn cứ là con nít của mẹ thôi.

Mẹ cười khẽ rồi xoa đầu tôi sau đó nói.

- Được rồi. Nín đi,có đói không mẹ nấu gì cho ăn rồi đi ngủ .

Tôi đáp.

- Con không đói lắm. Mẹ đi ngủ đi,cũng trễ lắm rồi.

Mẹ nghe vậy cũng nói.

- Ừ,vậy mẹ đi ngủ. Con cũng nhanh về phòng đi.

Tôi vâng lời đi lên lầu. Lúc đi được vài bước tôi liền quay lại và nói.

- Mẹ,con yêu mẹ và cả ba nữa. Con yêu gia đình mình rất nhiều.

Mẹ hơi bất ngờ nhưng cũng cười khẽ rồi nói.

- Ba mẹ cũng luôn luôn yêu con. Ngủ ngon nha con gái.

- Vâng. Mẹ ngủ ngon.

Khi tôi lên tới phòng thì chuông điện thoại cũng reo lên. Là Gil gọi,vừa nghe giọng của tôi cậu ấy đã hỏi.

- Em sao vậy.

- Em mới khóc nhè.

- Sao lại khóc.

- Vì mẹ đợi em tới giờ. Em thấy có lỗi.

- Gil xin lỗi.

- Gil không có lỗi. Lẽ ra em nên gọi cho mẹ để mẹ an tâm..

- Mẹ có mắng em không.

- Không. Mẹ chỉ nói là lo lắng nên đợi em thôi.

- Lần sau chúng ta sẽ về sớm hơn.

- Vâng. Thế Gil về tới nhà rồi à.

- Ừ. Cả nhà ngủ hết rồi.

- Gil cũng ngủ đi. Trễ rồi.

- Ừ. Vậy em cũng ngủ ngoan nha. Gặp em sau.

- Vâng. Gil ngủ ngon.

...

Sau sinh nhật tôi bắt đầu tập chung vào học tập. Cũng sẽ giành ra chút thời gian đi chơi với Gil nhưng hai đứa cũng là cùng nhau đi thư viện hoặc nhà sách để mua và mượn sách tham khảo. Cứ nghĩ những cuộc hẹn hò như vậy sẽ không thú vị nhưng thật ra lại rất lãng mạn,chúng tôi cùng nhau đọc sách,cùng nhau thảo luận về một đề tài chung. Có đôi khi tranh luận một chút nhưng kết thúc vẫn là những nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Sắp tới cũng đến ngày sinh nhật của Gil. Tôi thực sự không biết sẽ tặng gì cho cậu ấy,tôi biết tình cảm không dựa trên những món quà tặng nhưng tôi cũng không thể chỉ biết nhận từ Gil. Tôi có gọi điện nhờ ba cô bạn cùng phòng tư vấn nhưng kết quả thì chẳng ưng ý chút nào,ba cô bạn của tôi luôn nghỉ ra những điều thật sự rất khó mà nghĩ ra được. Thật sự chia buồn với những người sau này sẽ là người yêu của ba người họ.