Khi tôi bị kéo đến trước mặt Gil thì đám đông vây quanh cậu ta cũng
tản ra,mọi người bây giờ lại chuyển ánh mắt sang phía tôi và Gil đầy ngờ vực. Cái không khí đậm mùi nhiều chuyện này khiến tôi hơi ái ngại,tại
sao bỗng nhiên tôi bị đẩy vào hố này rồi còn bị đưa lên thành nhân vật
chính nữa. Giờ tôi phải làm sao.
Trong khi tôi còn đang xoắn xuýt không biết nên làm gì thì Gil liền lên tiếng giải vây cho tôi. Cậu ta bước lại gần tôi rồi nói.
– Cám ơn cậu đã tới cỗ vũ cho chúng tôi.
Tôi cũng đành thuận theo đáp lại.
– Tôi cũng là một thành viên của năm nhất mà. Tất nhiên phải tới cỗ vũ cho đội mình chứ.
Gil nghe vậy liền mỉm cười nói tiếp.
– Cũng phải ha. Dù sao cậu cũng không có tham gia vào phần thi nào hết mà. Cũng phải cống hiến một chút chứ..
Mọi người nghe vậy liền cùng mỉm cười. Tôi thì hơi bị xấu hổ liền
trừng mắt lườm Gil. Cậu ta còn không biết ý mà tiếp tục lên tiếng.
– Bạn gấu xấu hổ hay là tức giận đây. Tôi chỉ nói thật thôi mà..
Mọi người xung quanh bắt đầu sôi nổi bàn tán.
– Hoảng Tử gọi Công Chúa là Gấu kìa. Thân mật quá.
– Trời ơi tôi ghen tỵ phát điên mất thôi. Hoàng Tử còn đặt biệt danh cho Công Chúa nữa chứ. Nghe dễ thương quá.
– Hai người ấy làm tôi đau tim quá . Ngọt tới phát hờn..
– Không muốn đâu, Hoàng Tử là của chung chúng ta mà. Không cho phép ai cướp cậu ấy làm của riêng.
– Không chịu đâu, tôi muốn được làm Công Chúa…
Tôi nghe mà thấy choáng váng luôn. Thật muốn hét lên với các fan
cuồng ấy rằng ” Tôi cũng không phải công chúa đâu,làm ơn đừng kêu tôi là công chúa nữa,tôi và Gil rất là trong sáng mà. Nếu ai muốn làm công
chúa thì cứ làm đi,tôi nhường luôn đó,tôi còn cám ơn hậu tạ luôn đó..” . Nhưng mà tôi lại không dám lên tiếng,có thể bị các fan cuồng lao vào
cấu xé vì làm bẽ mặt Hoàng Tử của họ à..
Bởi vì không muốn kéo dài tình hình bất lợi cho mình này nên tôi chỉ đành kiếm cớ chạy trốn. Tôi nói với Gil.
– Dù sao cũng phải chúc mừng cậu và mọi người đã giành thắng lợi đầu
tiên. Trận sau cứ thế phát huy nha,tôi còn có việc về phòng trước đây.
Gil cũng biết tôi không mấy thích bị đám đông vây quanh như thế này
nên cũng không trêu ghẹo thêm mà để tôi đi. Thế nhưng trước khi đi khuất tôi vẫn không quên quay lại nói thêm một câu.
– Cậu thực sự chạy rất nhanh đấy bạn Thỏ. Trận sau cũng phải chạy nhanh vậy nha.
Không khí ồn ào một giây chợt im lặng,tôi không có dũng khí để ở lại
xem kết quả mình vừa gây ra nên càng chạy nhanh về phòng. Chỉ biết là
vài giây sau đó cả phòng thể dục lại bắt đầu bùng nổ huyên náo đủ loại
âm thanh.
Ngày hôm sau khi đi học tôi cũng biết được hậu quả mình để lại ở
phòng thể dục. Thực sự là nó hơi vượt qua mức lường trước của tôi. Suốt
đường tới lớp đều nghe mọi người nói về chuyện “Hoàng Tử có biệt danh là Thỏ”, ai cũng thảo luận rất sôi nổi. Họ còn miêu ta chi tiết mọi chuyện xảy ra ở phòng thể dục sau khi tôi bỏ chạy. Tôi và ba cô bạn thì hết
sức nghểnh tai mà nghe lén.
Có người nói rằng sau khi tôi bỏ lại cái biệt danh kinh điển chi Gil
và bỏ chạy thì Gil đã tức giận tới xanh mặt và bỏ đi vào phòng thay đồ.
Có người lại nói cậu ta bị một đống người ở phòng thể dục vây quanh và
hỏi han về cái biệt danh kinh điển đó khiến cậu ta tức tới mặt đỏ như
gấc. Có người lại nói cậu ta sau khi vào phòng thay đồ còn tức giận đá
vào tủ quần áo hai cái mới chịu thay đồ rồi trở về,trên đường về vẫn còn bị đám fan girl vây quanh hỏi han về biệt danh đó…
Tóm lại là tôi biết tôi gây họa rồi. Dù sao hình tượng hoàn mỹ của
Gil đã bị tôi một câu phá hủy rồi. Ai đời một người vừa chuẩn nam thần
lẫn chuẩn soái ca lại có một cái biệt danh đủ “dẹo” như vậy chứ. Lại còn bị hô to trước mặt các fan cuồng của mình nữa,mất mặt thật là không thể cứu vãn. Có khi nào Gil sẽ tìm cách trả thù tôi không, có khi nào cậu
ta âm thầm thủ tiêu tôi khi chỉ có tôi và cậu ta trong phòng phát thanh
không. Có lẽ tôi nên xin nghỉ làm MC cho tổ truyền thanh thôi..
Miên mang suy nghĩ lo lắng nên suốt cả buổi học tôi cũng không nhét
được bao nhiêu chữ vào đầu. Lúc hết tiết còn bị Tường Vi oán giận kéo
về. Lý do cậu ấy tức giận là vì tôi không nói cho cậu ấy biết chuyện đã
xảy ra ở phòng thể dục,thực sự tôi cũng không nghĩ nó sẽ ầm ĩ đến vậy
nên mới không nói ra mà..
Buổi trưa ba cô bạn còn vây quanh bắt tôi kể lại chi tiết sự việc
khiến tôi cũng thật đau đầu. Thế nhưng vẫn phải nói ra để ba cô bạn còn
giúp tôi giải quyết hậu quả nữa,suy cho cùng Gil cũng có tội mà,tại cậu
ta lôi biệt danh của tôi ra nói trước chứ có phải tôi gây sự trước đâu.
Dù là hình tượng của tôi không mấy lung linh mà cũng không sợ bị sụp đổ
như Gil nhưng tôi cũng không thích bị mọi người quá chú ý.. Nghĩ vậy
cũng thấy tội lỗi nhẹ hơn vài phần.
Cũng vì Gil tham gia các hoạt động thể thao và mọi người đều đổ xô đi xem thể thao nên các buổi phát thanh trong
tuần đều hủy bỏ. Tôi chính thức bị thất nghiệp nên lại bị mấy cô bạn hôm nay hứng trí lôi đi phòng thể thao xem đấu bóng chuyền. Tôi thực sự
không muốn đi,lỡ bị Gil tóm được thì làm thế nào. Tôi vẫn chưa chuẩn bị
tinh thần nhận lỗi xong mà..
Sau một hồi lôi kéo cũng bị kéo tới phòng thể dục. Không khí vẫn thật náo nhiệt như hôm qua. Lúc tôi tới ánh mắt mọi người đều hướng về tôi
với đủ ý tứ,có vui vẻ,ghen tỵ,tò mò và cũng không thiếu ghét bỏ.. Nhưng
mà đặc biệt vẫn là luồng ánh mắt đầy sát khí ở dưới sân bóng truyền
lên,tôi biết tôi bị phát hiện rồi..
Gil cũng đang cùng đội bóng chuyền khởi động. Nhưng ánh mắt chằm chằm nhìn tôi,tôi đã giả bộ lơ đi rồi mà ba cô bạn còn hảo tâm nhắc nhở.
– Gil nhìn cậu kìa.
– Ê,hình như nhìn không chớp mắt.
– Ánh mắt hình viên đạn rồi.
Tôi không còn cách nào hơn là chạy thật nhanh tới hàng ghế khán giả
và ngồi xuống sau đó nghiêm túc dùng băng rôn cổ vũ mà che mặt.