Đêm hôm qua không biết có phải vì lời chúc ngủ ngon của Gil linh
nghiệm hay không mà tôi thực sự đã ngủ rất ngon,hôm nay là thứ bảy sẽ
được về nhà nên tôi rất mong đợi. Buổi sáng vẫn phải đi học và tham gia
buổi họp của hội học sinh. Bởi vì chuyện hôm qua nên khi đối mặt với Gil tôi vẫn có chút ngại ngùng.
Khi buổi họp kết thúc tôi và Gil cùng đi về ký túc xá. Trong khi tôi
vẫn đang lo lắng sẽ bị những ánh mắt soi mói từ mọi người thì Gil lại
khá thoải mái,thấy tôi cứ nhìn ngó khắp nơi thì Gil liền nói.
– Cậu đừng quá để ý tới những gì mọi người nói. Mình cứ thoải mái tự
nhiên rồi mọi người cũng quen dần và chẳng còn soi mói nữa đâu.
Tôi liếc Gil một cái rồi đáp.
– Tôi cũng không phải người nổi tiếng như cậu mà quen với việc bị mọi người chú ý khắp nơi. Thực sự tôi thấy không thoải mái chút nào.
Gil cười khẽ một tiếng nói.
– Từ từ cậu sẽ quen thôi mà. Hơn nữa với nhan sắc của cậu thì không có chuyện được sống yên ổn đâu. Rất dễ thu hút ong bướm đấy.
Tôi không cho là đúng mà nói.
– Cậu cũng đừng nâng tôi quá như vậy chứ,tôi nhận không nổi đâu. Thực tế là trong ngôi trường này có rất nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn tôi
chứ không cần nói xa ra xã hội,đứng chung với họ tôi cũng chỉ là vịt
giữa bầy thiên nga mà thôi.
Gil nghe vậy liền cười rồi nhìn tôi nói.
– Cậu đang đánh giá thấp sự quyến rũ của mình đấy à. Nếu như cậu là một con vịt thì tôi nghĩ cậu sẽ là một con vịt rất đặc biệt.
Tôi hơi tức giận liền nói.
– Tôi mới không thèm làm vịt. Cậu mới là vịt.
Gil thấy tôi giận lẫy thì chỉ mỉm cười theo kiểu bất đắc dĩ rồi nói.
– Chính cậu mang mình ra so với vịt rồi còn nói vậy nữa là sao. Mà nhìn khuôn mặt cậu khi giận dỗi đáng yêu thật đấy..
Gil đưa tay chọt lên bên má đang phồng ra của tôi và mỉm cười. Tôi có chút khó chịu đẩy tay cậu ta ra,nếu không ngày mai hình ảnh này lại lên trang bìa của diễn đàn trong trường. Nhìn nụ cười trêu ghẹo của Gil tôi càng muốn tức giận hơn,tại sao tôi lại không biết cậu ta là kẻ thích
cười như vậy nhỉ. Trước giờ người ta cứ nói rằng cậu ta là kẻ mặt lạnh
như tiền cơ mà.
Trong khi tôi còn đang rối rắm thì Gil lại lên tiếng hỏi.
– Chiều nay cậu về nhà không.
– Tất nhiên là có rồi.
– Có đi chơi ở đâu không.
– Không,ở nhà với gia đình thôi.
– Thật là một cô gái ngoan.
– Không cần cậu khen.
Mắt thấy đã tới ký túc xá tôi liền nói với tạm biệt với Gil rồi trở
về phòng. Sau khi sắp xếp một ít đồ cần thiết vào balo để mang về nhà
thì chẳng còn việc gì để làm đành lấy bài tập ra làm.
Buổi chiều khi nhận được điện thoại của ba tôi liền chạy như bay ra
cổng trường. Vì học sinh đa số là về hết nên giờ này cổng trường rất
đông,vậy mà không biết thế nào tôi vẫn nhìn thấy Gil trong hàng trăm
người ở đây. Gil hôm nay không biết ai tới đón mà lại có xe moto dạng
lớn để đi. Thú thực khi trông cậu ta mặc một bộ đồ màu đen đi găng tay
màu đen và cả cái xe cũng màu đen thì tôi chỉ có thể cảm thán là “đẹp”.
Quả thực cậu ta rất đẹp,rất ngầu và “chuẩn soái”.
Gil hình như linh cảm được ánh mắt của tôi nên liền nhìn sang phía
tôi. Lúc này tôi còn chưa kịp hoàn hồn nên bị bắt quả tang đang nhìn
lén,tôi lúng túng không biết nhìn đi đâu thì Gil liền mỉm cười phất tay
như chào tôi rồi đội nón bảo hiểm và phóng xe đi mất. Tôi còn ngây người một lát mới hoàn hồn rồi lên xe về nhà..
Ngày thứ 2 cũng là ngày tôi có buổi phát thanh trực tuyến cùng với
Gil nên hôm đó sau khi tan học chị Khánh Trang tới tìm tôi rồi đưa cho
tôi đề cương của trương trình. Bởi vì cả hai phát thanh viên đều là
người mới nên tạm thời chị Khánh Trang sẽ hổ trợ biên tập kịch bản một
vài buổi đầu,sau này chúng tôi sẽ phải tự mình làm hết.
Bởi vì không có thời gian tập trước như lần đầu nên sau khi ăn trưa
xong tôi liền nhắn tin cho Gil kêu cậu ta tới phòng phát thanh sớm hơn
để cả hai cùng tập. Tuy nhiên cậu ta lại đến muộn hơn cả nửa tiếng sau..
Trong lúc tôi đang muốn lên tiếng oán trách và lên án cậu ta thì cậu ta vội vàng đưa ra một số CD nhạc rồi nói.
– Không phải tôi cố ý tới trễ đâu,tại đi tìm mấy CD nhạc này hơi mất thời gian.
Bởi vì giờ giải lao của trường thường phát nhạc nên tôi cũng không
thể nói gì hơn. Lúc này cũng có chút tò mò cậu ta đã chọn kiểu âm nhạc
thế nào. Khi cầm lên xem thì tôi có chút thất vọng vì đa số đều là nhạc nước ngoài,còn là nhạc âu mĩ. Gil thấy tui xụ mặt liền hỏi.
– Cậu sao vậy,không lẽ không thích sao.
– Không có nhạc K-pop à . Tôi thích nhạc hàn hơn.
– Tôi lại không thích nhạc hàn. Nó khá là đơn điệu và hầu như chỉ có một xu hướng.
– Nhưng họ rất đẹp mà.
– Cậu cũng mê mấy anh chàng mặt hoa da phấn vậy hả.
– Cái gì mà mặt hoa da phấn chứ,người ta vừa cao vừa đẹp vừa hát hay nhảy giỏi. Rất đa tài mà.
– Thôi tôi xin.. Con gái các cậu sao cứ mê mấy anh mặt mày búng ra sữa thế nhỉ.
– Cậu không phải con gái chắc..
– Haizzz. Tôi thua,vậy lần sau âm nhạc để cậu chọn đi.
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Gil khiến tôi rất vui vẻ. Thật ra tôi cũng
không phải dạng fan cuồng nhạc Hàn đâu,chỉ là hơi thích thích thôi. Ai
mà không mê trai đẹp gái xinh chứ,bản thân Gil cũng là một minh chứng
hoàn hảo cho cái gọi là đẹp trai thì được nhiều người yêu là gì.
Tranh cãi một lúc cũng bắt đầu đi vào mục đích chính là tập luyện
trước cho buổi phát thanh. Trong quá trình tập luyện chúng tôi rất ăn ý
với nhau,buổi phát thanh cũng xem như là thành công.
Lúc chúng tôi dời khỏi phòng phát thanh thì gặp một cô gái đứng ở bên ngoài dường như đợi chúng tôi. Lúc tới gần tôi thấy cô gái đó cứ nhìn
Gil rồi lại nhìn tôi khiến tôi không được thoải mái,tôi đang định kiếm
cớ chạy trước thì bất ngờ cô gái đó lại chặn ngay trước mặt rồi đưa một
lá thư cho Gil. Cũng chưa đợi chúng tôi phản ứng thì cô ấy đã chạy mất
tăm tích,Gil hơi nhíu mày cầm lá thư còn tôi thì tò mò nhòm ngó xem có
thấy được gì không. Gil thấy tôi như vậy liền cười một tiếng rồi đẩy đầu tôi ra và nói.
– Xâm phạm đời tư người khác là phạm pháp đấy.
Tôi có chút mất hứng chu môi lên đáp lại.
– Ai mà thèm.
Gil cũng không tiếp tục vạch trần tôi mà chỉ gấp thư lại rồi bỏ vào
túi quần. Tôi im lặng một lát thì lòng hiếu kỳ lại nổi lên nên đành lên
tiếng hỏi cậu ta.
– Có phải thư tỏ tình không vậy. Thường ngày cậu nhận được thư như thế này nhiều không.
Gil nhìn tôi rồi nói.
– Không phải cậu không thèm quan tâm à.
Tôi tức giận lại nói.
– Không nói thì thôi.
Gil bỗng nhiên cười lớn rồi nói.
– Cậu nha,chắc từ nay phải gọi cậu là Gấu quá,hay gọi tên rồi thêm
vào tiếng “pu” phía sau nhỉ. Chi…..pu… Nghe cũng hay thật đấy..
Tôi tức muốn xù tóc lườm cậu ta mà nói.
– Ai cho cậu quyền đặt biệt danh cho tôi hả. Cậu thấy tôi chỗ nào giống gấu,còn nữa,tiếng “pu,pu” là cái tiếng nước nào thế hả.
Gil vẫn giữ cái nụ cười sáng lạn đáng ghét kia rồi đáp lại tôi.
– Cậu khi giận là cứ xụ mặt,phồng má,chu môi trông rất đáng yêu nha.
Làm tôi cứ liên tưởng tới mấy chú gấu,mà gấu thường hay kêu “pu,pu” còn
gì.
Lần này thì tôi tức tới nghẹn khuất không thốt nên lời. Tại sao bỗng
nhiên bị đặt ra cái biệt danh như thế,mà là gấu thì coi như cũng được
đi,dù sao mấy người bạn của tôi cũng đang lăm le muốn gán cái biệt danh
ấy cho tôi rồi. Tuy nhiên cái tiếng “pu” thì hình như chẳng liên quan gì nha,mà tôi cũng không biết thực sự con gấu nó có kêu là “pu”hay không
nữa.
Lần này tôi nhịn,nhưng tôi thề là tôi sẽ báo thù,tôi sẽ kiếm cho cậu
ta cái biệt danh còn kêu hơn tôi rồi sẽ gọi lớn cho cả thiên hạ biết.
Cho cậu ta hết đường cười tôi. Hãy đợi đấy…..