Ước mơ của tôi là được vào học tại trường nữ sinh nổi tiếng nhất
thành phố. Nhưng tôi biết đây là một chuyện rất khó vì để vào được ngôi
trường đó thì thành tích học phải đặc biệt xuất sắc,hơn nữa học phí ở đây cũng rất cao.
Mỗi năm học trường học này chỉ tuyển khoảng hai trăm học sinh mới,đây cũng là lý do nữa để con đường thực hiện ước mơ của tôi càng thêm xa
vời. Tỉ lệ cạnh tranh cao đồng nghĩa với việc chỉ những người giỏi nhất
mới có thể bước chân vào bên trong cánh cổng xinh đẹp ấy,mà tôi thì cũng tự biết thành tích của mình không được cao.
Khi nghe tôi nói về mong muốn được vào học ở ngôi trường nổi tiếng đó mấy người bạn của tôi đều lên tiếng ngăn cản. Thậm chí có đứa còn cười
nhạo tôi với cao,thế nhưng càng khó khăn tôi lại càng muốn thực hiện cho bằng được. Càng bị chê cười tôi càng muốn chứng minh cho họ thấy họ sai lầm. Tôi là một đứa con gái có cái tên rất nữ tính dịu dàng nhưng tính
cách lại rất kiên cường và mạnh mẽ.
Để chứng minh mình có thể thực hiện được ước mơ của mình tôi đã rất
chăm chỉ học tập. Trong suốt thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tôi chỉ vùi
đầu vào sách vở và tài liệu tham khảo,ba mẹ tôi cũng mong muốn tôi có
thể vào học trong ngôi trường nổi tiếng ấy nhưng thấy tôi vì ôn tập mà
gầy hẳn đi thì lại đau lòng. Ba tôi từng nói với tôi.
– Ba cũng hi vọng con có thể vào học ở một trường tốt nhưng cũng
không hẳn là Angel. Nếu không con thử tham khảo thêm một số trường khác
xem sao,đều là những ngôi trường danh tiếng không thua kém Angel đâu.
Tôi khi đó đã cương quyết nói.
– Con sẽ vào Angel và chỉ muốn vào Angel. Ba hãy tin tưởng con,con nhát định sẽ thi đậu.
Ba tôi thấy tôi cương quyết như vậy thì cũng không có ý kiến gì nữa.
Mẹ thì tìm mọi cách bồi bổ cho tôi trong suốt thời gian ôn tập chờ thi.
Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của ba mẹ và nổ lực của bản thân tôi đã
đậu vào ngôi trường danh tiếng ấy. Trường nữ sinh Angel,mặc dù tôi chính là học sinh điểm thấp thứ 200 của đợt tuyển sinh lần này,tôi hơn người
bị loại kế tôi chỉ 0,25 điểm. Thế nhưng cũng chẳng sao,sự thật vẫn là
tôi đậu,từ hôm nay tôi chính thức trở thành tiểu Angel – cách mà mọi
người thường dùng để gọi các học sinh mới.
Trường nữ sinh Angel bắt buộc học sinh phải ở nội trú trong ký túc
xá. Một tháng trường học sẽ cho học sinh nghỉ hai ngày để về nhà. Mặc dù không muốn rời xa ba mẹ nhưng vì ước mơ bao lâu nay tôi vẫn phải mang
theo vali một mình bước vào cuộc sống tự lập ở một môi trường xa lạ.
Tất cả những người bạn cũ của tôi không một ai đậu được vào Angel cho nên khi tới nơi này tôi hoàn toàn cô độc. Cho dù thường ngày vẫn luôn
tự tin rằng mình mạnh mẽ kiên cường thì giờ phút này khi một mình đối
diện với tất cả mọi thứ đều xa lạ từ con người cho tới cảnh vật tôi lại
cảm thấy sợ hãi và cô đơn. Bỗng nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé và khao
khát có một vòng tay ai đó ôm mình vào lòng.
Một ngôi trường danh tiếng nên ký túc xá cho học sinh cũng rất đẹp.
Phòng mới của tôi rất rộng,một phòng sẽ có bốn học sinh cùng ở chung.
Khi tôi được một chị gái khóa trên đưa tới ký túc xá thì các bạn khác
cũng đã có mặt đông đủ. Ba người còn lại đều là những cô gái rất xinh
đẹp và cũng thật xa lạ.
Sau khi phân chia giường và tủ đựng đồ chúng tôi liền ngồi lại cùng nhau và bắt đầu trò chuyện làm quen.
– Tôi là Linh Lan.
– Tôi là Minh Nguyệt.
– Tôi là Tường Vi.
– Còn tôi là Thùy Chi.
Chúng tôi cùng giới thiệu tên và bắt đầu kể về trường học cũ của
mình. Có một sự trùng hợp khá bất ngờ là tất cả chúng tôi đều không có
bạ bè cũ thi đậu được vào trường này. Tuy nhiên ba người họ vẫn hơn tôi
vì ít ra họ vẫn còn có những người chị gái hay họ hàng đang học ở đây.
– Chị gái tôi là học sinh khóa cuối ở đây. Lát nữa chị ấy sẽ tới đây dẫn tôi đi ăn tối,mọi người đi cùng không.
Người lên tiếng là Minh Nguyệt. Linh Lan cũng nói.
– Chị họ của tôi cũng học năm thứ hai ở đây. Chị ấy là hội viên của
hội học sinh nên đang phải đi họp. Hôm khác sẽ giới thiệu với mọi người.
– Còn dì của tôi là giáo viên ở đây. Dì ấy dạy môn tiếng anh,cũng nhờ dì ấy nên khả năng ngoại ngữ của tôi rất tốt.
Tường Vi cũng lên tiếng. Tôi nghe vậy cũng cười khẽ rồi nói.
– Tôi thì chẳng có anh chị cô dì nào ở đây cả. Nhà tôi cũng khá xa
trường học này,thật may vì trường học có ký túc xá nếu không tôi cũng
phải tìm chỗ ở bên ngoài.
Mọi người nghe tôi nói vậy thì có chút ngạc nhiên cũng có chút cảm
thông nhìn tôi. Một cô gái 16 tuổi phải bắt đầu cuộc sống tự lập cũng
không phải chuyện dễ dàng,nhưng ai rồi không phải tự lập. Tôi vẫn luôn
an ủi bản thân mình như vậy.
Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng chúng tôi liền tranh thủ đi tắm. Hơn
7h tối chị gái của Minh Nguyệt tới và đưa chúng tôi đi ăn, bởi vì chưa
biết căng tin ở đâu nên tôi cũng phải đi cùng mọi người. Luôn tự nhận
mình là một người hoạt bát nhưng trước những người lạ thì tôi vẫn có
chút ngại trò chuyện,suốt cả buổi tối vẫn thấy mình thật lạc lõng và cô
đơn.
……………..
Tieuacma :“Đại ác ma”. Tieuacma sẽ ghi nhận mọi góp ý và hoàn thiện hơn…♡♡♡