Tuy rằng mỗi tối Diêu Khâm đều đi làm thêm, nhưng tiền lương cũng chỉ đủ cho cậu chi tiêu hàng ngày, chứ để tiết kiệm thì quá khiên cưỡng.
Hơn nữa, Trương Hưng Dịch cũng không nói rõ bọn chúng muốn “tiền tiêu vặt” nhiều hay ít, nhưng cậu chắc chắn không phải là ít rồi, đã thế nhân số lại còn đông, khoản chi này cứ thế mà nhân lên gấp bội. Ngày đầu Diêu Khâm miễn cưỡng tiết kiệm được một khoản đem đi nộp, đổi lại được một ngày bình yên. Thế nhưng ngày thứ hai, thứ ba, “tiền tiêu vặt” càng ngày càng ít, Trương Hưng Dịch và Ngụy Thăng tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng không hài lòng, mỗi lần đếm tiền đều chửi mát mấy câu, ánh mắt nhìn cậu cũng càng ngày càng u ám. Mấy lần nếu không có Trương Hưng Dịch ngăn cản, cậu không biết mình sẽ gặp tai họa gì nữa.
Sáng nay, Diêu Khâm lục tung khắp phòng mình mới moi ra được mấy tờ tiền dúm dó, thế này cũng là may rồi, nhưng mới chỉ bằng một nửa số tiền lúc ban đầu!
… Phải làm sao đây!
– Tiểu Khâm, không đi học à con? – Một người phụ nữ trạc tứ tuần đi ngang qua phòng Diêu Khâm, thấy cậu cầm tiền mặt ngây ngẩn, mới ngạc nhiên hỏi.
Diêu Khâm giật mình, vội vàng phục hồi tinh thần, mở miệng định nói, nhưng nhìn đến mái tóc để điểm bạc của mẹ mình rồi lại nuốt lời nói vào trong, lắc đầu khẽ đáp.
– Dạ, con đi bây giờ đây ạ. – Dứt lời, cậu liền dọn dẹp qua loa phòng.
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, rồi xoay người đi ra phòng khách.
– Con đi học đây. – Trước khi ra khỏi cửa, Diêu Khâm quay lại chào mẹ ở phòng khách.
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi, đeo kính lão ngồi trong phòng khách mỉm cười gật đầu với cậu.
Ra tới cửa, bước chân của Diêu Khâm trở nên nặng nề, nhưng cậu vẫn cố bước về phía trước.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi mượn tiền gia đình, nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị chính cậu dập tắt – sinh hoạt của cả nhà bây giờ chỉ dựa vào tiền làm thêm của hai mẹ con cùng lương hưu của mẹ, vốn không dư dả gì nhiều, hơn nữa, xin một lần còn được, chứ lần hai lần ba thì sao được, quan trọng hơn là… một mình mẹ nuôi cậu đã không dễ dàng gì, cậu không muốn thêm gánh nặng cho mẹ nữa.
Thêm nữa… chuyện của cậu không liên quan gì đến mẹ cả. Mà quả nhiên buổi chiều hết tiết hai, Diêu Khâm lại nhận được một tin nhắn, nội dung giống y hệt như những lần trước.
Tan học, địa điểm cũ.
– Chậc, có mấy đồng bạc, mua bao thuốc cũng chả đủ! – Đồng bọn đứng cạnh Trương Hưng Dịch đếm tiền trên tay, ngầng đầu hung hăng nói.
Trương Hưng Dịch chỉ nhíu mày, mỉm cười:
– Tiền Chu Văn đưa mày không thể ít đến mức này được.
Còn Ngụy Thăng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu rồi quay đầu đi.
Diêu Khâm cúi đầu, nói lí nhí:
– Hôm nay tôi không mang nhiều tiền… Ngày mai, ngày mai tôi sẽ…
Đúng lúc này, Trương Hưng Dịch đột nhiên dính sát tới. Diêu Khâm sững sờ lùi về sau, nhưng lại bị hắn bắt lấy cánh tay. Cậu sợ hãi trợn trừng mắt, miệng há hốc, run rẩy. Ánh mắt Trương Hưng Dịch nheo lại nhìn đôi môi đỏ tươi của cậu, hắn bật cười rồi nói chỉ để cậu nghe rõ:
– Tiền thực ra cũng dễ kiếm thôi… Mày làm chuyện đó với Chu Văn được, vậy với người khác cũng không sao đâu nhỉ?
Trong nháy mắt, mắt Diêu Khâm trừng lớn hết mức có thể. Trương Hưng Dịch nói tiếp:
– … Nếu mày không biết cách kiếm tiền, tao không ngại giúp đỡ đâu.
Lúc này, sắc mặt Diêu Khâm đã trắng như giấy, ánh mắt vô thức trông về phía Ngụy Thăng, lại thấy gã đang nhíu mày nhìn lại, hình như không biết hai người đang nói chuyện gì, trái lại mấy đứa khác dường như đều đoán được, đang cười đen tối.
Trương Hưng Dịch như đã trêu chọc đủ, liền lùi lại. Đột nhiên thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, Diêu Khâm loạng choạng vài bước. Không chờ cậu đứng vững, Trương Hưng Dịch ra hiệu cho cả bọn rời khỏi.
Bấy giờ, Diêu Khâm mới lên tiếng gọi Ngụy Thăng. Trương Hưng Dịch chẳng hứng thú nghe hai người nói chuyện, nên chỉ liếc mắt qua rồi đi tiếp, cả bọn lâu la cũng vậy. Ngụy Thăng có vẻ khó chịu khi chỉ còn hai người, bực bội quát:
– Có gì nói toẹt ra đi!
– … Cậu… – Diêu Khâm mở miệng vài lần mới thốt nên lời. – Cậu có biết Trương Hưng Dịch vừa nói gì với tôi không?
Ngụy Thăng nhíu mày, đáp lại:
– Tao biết sao được hả! – Dứt lời liền quay đầu bỏ đi.
Diêu Khâm giật mình rồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt lại sa sầm.
Buổi tối, cậu tìm quản lý tiệm bánh nói chuyện.
– … Em có thể xin ứng trước lương một tháng được không ạ?
Quản lý Lâm Nhã Tinh tuổi sắp sang đầu ba, lúc còn trẻ khởi lập ra tiệm bánh này, còn mở thêm được mấy chi nhánh nữa, nên mọi người đều coi cô là nữ doanh nhân thành đạt, hơn nữa cô cũng rất quan tâm đến các nhân viên vừa làm vừa học trong tiệm, thế nên lúc Diêu Khâm đưa ra đề nghị này, cô cũng không từ chối, nhưng vẫn khó hiểu hỏi lại:
– Em gặp khó khăn gì sao?
– Dạ… Tại nhà trường yêu cầu mua thêm tài liệu học thêm, cả học phí học thêm nữa ạ. – Diêu Khâm cúi gằm mặt xuống, sợ nói dối bị lộ.
Lâm Nhã Tinh cũng biết được một phần gia cảnh nhà Diêu Khâm, đối với khoản chi bất ngờ nảy sinh như thế này, đúng là thêm gánh nặng cho nhà cậu, vậy nên không do dự gật đầu đáp ứng.
– Được rồi, đợi lát nữa em gặp Tiểu Trần lấy tiền nhé.
Diêu Khâm nghe vậy liền rối rít cảm ơn, lòng thầm nghĩ một tháng tiền công chắc có thể nộp được hai lần nữa.
Thầy đã đi công tác được bốn ngày, chắc cậu có thể sống sót qua thời gian này thôi.