Ánh chiều tà chiếu vào trong lớp học, giống như một lớp sương mờ, tĩnh lặng, lững lờ.
Trong phòng có duy nhất một người đang ngồi, sự hiện diện của người đó dường như đã hòa lẫn với xung quanh.
Reng…
Tiếng chuông vang lên khắp dãy lớp học.
Giống như một tín hiệu.
Bàn tay cầm tờ giấy chợt căng cứng, đầu ngón tay trắng bệch, tay còn lại đang che miệng, cả người run rẩy.
____ 6 giờ. Phòng thay đồ sân vận động.
Chỉ có tám chữ, tên người gửi cũng không có, mỗi con chữ như chứa đựng một bí mật gì đó.
Nỗi sợ hãi lan từ đầu ngón tay đến toàn thân.
Không phải cậu không đoán trước được, ngay từ khi bị xa lánh, cậu biết chắc rằng ngày này rồi cũng sẽ đến.
Cậu không biết cuộc đối mặt với người đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chính vì không biết nên càng thêm sợ hãi.
Cậu muốn trốn, nhưng trốn đi đâu bây giờ? Chắc chắn bọn chúng đã sai người đứng chờ cậu ở bên dưới.
Rầm! Cửa đột nhiên mở toang.
– Này! Trò kia, sao vẫn chưa về?
Cậu ngẩng đầu lên, hóa ra là bác bảo vệ.
Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, bác bảo vệ nhíu mày hỏi:
– Bác thấy sắc mặt cháu không tốt lắm, không khỏe à?
Diêu Khâm thở hổn hển, suýt nữa thì cậu buột miệng nói ra, cuối cùng chỉ mím môi, lắc đầu, nhỏ giọng nói:
– Không, không sao ạ…
Bác bảo vệ không nghe rõ, nhưng cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, đành nhún vai nói:
– Vậy khi nào về thì nhớ tắt đèn nhé. – Nói xong liền quay đầu đi.
Lúc bác chuẩn bị rời đi, Diêu Khâm ngước mắt lên, mở miệng:
– Cháu…
Thế nhưng cậu chưa nói xong, bác bảo vệ đã đi mất.
Hạ quyết tâm, Diêu Khâm đứng phắt dậy, còn xô ngã một chiếc bàn, rồi đuổi theo bảo vệ.
Mở cửa ra, ngoài hành lang đã không một bóng người.
… Không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu.
Diêu Khâm tuyệt vọng dựa vào tường, rồi ngồi thụp xuống. Cậu lại mở tờ giấy trong tay ra, nhìn không chớp mắt…
Ánh dương cuối cùng của ngày cũng lặn mất, màn đêm buông xuống.
Diêu Khâm xách cặp, cúi đầu, chậm rãi đi đến nơi ‘hẹn’.
Sân vận động nằm ở phía sau khu học, muốn đến đó, phải đi qua phòng giáo viên ở tầng một.
Mọi khi đến giờ này, đèn trong phòng đều đã tắt hết, tối om.
Nhưng tối nay, căn phòng vẫn sáng đèn.
Lại còn có tiếng người.
– … Biết rồi! Nói nhiều quá!
Giọng nói mất bình tĩnh và hành động dập điện thoại thô bạo của người ấy khiến Diêu Khâm kinh ngạc.
Còn Chu Văn đang khó chịu sẵn, liếc ra bên ngoài thì thấy Diêu Khâm đang ngơ ngác nhìn mình, cơn giận càng thêm trỗi dậy, sắc mặt càng khó coi.
Đồ ngu ngốc.
Chu Văn thầm kết luận một câu, trên mặt cũng biểu hiện thái độ.
Điều này càng khiến Diêu Khâm ngạc nhiên. Đây có phải thầy giáo hiền lành, hài hước, gặp học sinh nghịch ngợm cũng vui vẻ hòa nhã, gặp học sinh điểm kém cũng tận tâm phụ đạo không?
Trong bóng tối, ánh mắt sắc nhọn, vẻ mặt khinh thường khiến cậu cảm thấy lo sợ, giống như chỉ cần cậu ho he một tiếng, thầy giáo sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Rõ ràng thầy đã tỏ thái độ khước từ, rõ ràng người kia là thầy giáo dạy một tiết một tuần ở lớp câu, rõ ràng… cậu sợ hãi như vậy, nhưng Diêu Khâm vẫn tiến vào, tay nắm chặt lưng ghế.
Dường như hành động gan dạ của cậu khiến người kia ngạc nhiên, Chu Văn nhíu mày, nhưng cũng không đuổi cậu ra, chỉ nheo mắt nhìn cậu học sinh gầy yếu có khuôn mặt tái nhợt ở trước mặt.
Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt của thầy, Diêu Khâm cúi đầu xuống.
Chu Văn nghe có tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường.
Con người trước mặt này hoàn toàn trái ngược với hình tượng “thầy giáo hiền lành” mà cậu biết, Diêu Khâm cảm giác rằng cậu đang nhìn thấy “bản chất” của Chu Văn, giống như cậu, tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm đang dậy sóng.
Đây có thể coi là một loại đồng cảm.
Vì sự đồng cảm này, cảm xúc vừa mới đè nén lập tức bùng phát!
– … Thưa thầy, em vừa nhận được một tờ giấy, có lẽ thầy không biết… trước đó… bức ảnh của bạn ấy, em chỉ… em không biết ai tiết lộ…
Diêu Khâm không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu thấp giọng kể ra, giọng cậu đứt quãng, không rõ ràng mạch lạc, chẳng có tý logic nào.
Nhưng giọng nói run rẩy này lại khiến cậu tốn rất nhiều can đảm.
Nếu không phải vậy, Chu Văn đã chặn họng cậu. Nhưng vì tâm trạng của anh không tốt, nên cũng không lên tiếng an ủi, cũng không vỗ vai động viên, chỉ đanh mặt đứng nghe.
Đến khi Diêu Khâm nói xong, Chu Văn mới nhếch môi, lạnh lùng nói:
– Tóm lại là như thế nào?
Nghe vậy, Diêu Khâm ngước mắt lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Thầy ấy đáp lại lời mình sao?
Chu Văn hình như thấy lời đả kích của mình còn chưa đủ thâm, lại nói:
– Em là đồng tính thì liên quan gì đến tôi? Em thích ai thì liên quan gì đến tôi? Em bị bắt nạt thì sao? Em định cầu xin tôi giúp đỡ? Chẳng lẽ tôi bảo bọn chúng không bắt nạt em, thì bọn chúng sẽ nghe lời chắc?
Mỗi câu hỏi như một nhát dao đâm vào tim Diêu Khâm.
Đâm vào rồi rút ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Mắt cậu lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu, nhưng những giọt nước mắt không kìm được, cứ thế rơi lã chã.
Ngực như có thứ gì nghẹn lại, không khí xung quanh cũng trở nên bí bách, hơi thở như tắc lại, nếu không rời khỏi đây nhanh, cậu sẽ chết mất!
– … Xin lỗi đã làm phiền!
Tiếng khóc nức nở vang lên, Diêu Khâm nói một câu rồi xoay người chạy đi.
Một lúc sau, Chu Văn nhướng mày, đỡ trán, thấp giọng nói:
– Chậc, cuối cùng vẫn không kiềm chế được…