Hắn cầm lên thìa, múc một thìa canh, chậm rãi thổi nguội, chuẩn bị đưa đến khóe miệng.
Trịnh Mẫn Chi nín thở đưa mắt nhìn, rất chuyên tâm.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta đã nói ngươi muốn chén thịt nhiều rồi, sao lại không chịu thừa nhận, thật là!”
“Không phải vậy......” Trịnh Mẫn Chi đỏ mặt xấu hổ, vội vàng kéo tầm mắt của mình quay về, cúi đầu, từ từ uống canh của mình dienzfnlyucdon.
Chợt, nghe được âm thanh đồ vỡ, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Đoạn Tử Di đem thìa sứ ném trên mặt đất, còn giữ tay trên ngực, vẻ mặt khổ sở.
Hắn uống rồi?
Nàng vừa mừng rỡ lại vừa đau lòng, đi lại ôm lấy cả người hắn đang run rẩy, dịu dàng trấn an: “Dược sẽ rất nhanh chuyển đến toàn thân, sẽ không khổ sở quá lâu, ngươi nhẫn nại một chút.”
“Ngươi......” Đoạn Tử Di sắc mặt tái nhợt chỉa tay về phía nàng.”Ngươi hạ độc ta?”
“Xin lỗi! Ta cũng là bất đắc dĩ, nhưng ngươi yên tâm, dược này sẽ không thương tổn ——”
“Ngươi thừa nhận! Ngươi thế nhưng hạ độc với ta!” Bỗng nhiên, Đoạn Tử Di đang run rẩy yếu đuối chợt tức giận rống to, dùng sức bắt lấy cổ tay nhỏ bé của nàng.
“Ngươi......” Trịnh Mẫn Chi kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi rõ ràng hắn đang rất khổ sở, tại sao hiện tại dường như giống như không sao?
“Ngươi cho rằng...... Ta thật sự sẽ uống canh sao? Ta không có ngu xuẩn như vậy!” Đoạn Tử Di cười lạnh dienzfnlyucdon.
“Ngươi......” Trịnh Mẫn Chi kinh ngạc.”Ngươi đã biết ta bỏ thuốc ở bên trong?”
“Không sai.”
“Làm sao ngươi biết? Ta...... Ta rõ ràng rất chú ý, không có người khác nhìn thấy......” Nàng khó hiểu tự lẩm bẩm dienzfnlyucdon.
“Ngươi sai rồi! Ta không phải ở lúc ngươi bỏ thuốc mới biết, mà đã biết trước đó rồi.” Đoạn Tử Di lạnh lùng nói cho nàng biết.
“Tại sao? Ngươi ——”
Trịnh Mẫn Chi chưa nói hết, trên cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Hộ vệ của Đoạn Tử Di đi vào bẩm báo: “Chu Tấn đã chạy!”
“Đuổi theo cho ta!” Đoạn Tử Di âm ngoan hạ lệnh: “Bắt sống cũng được giết cũng được, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy ra khỏi Lộc Lâm Sơn một bước!”
“Vâng!” Hộ vệ vội vã lui ra.
Trịnh Mẫn Chi bỗng nhiên hiểu ra, thì ra sự việc đã sớm bại lộ.”Các ngươi phát hiện Chu Tấn, cũng nghe thấy chúng ta nói chuyện?”
“Không sai. Chẳng qua không phải ta phát hiện Chu Tấn, mới truy xét được chuyện ngươi muốn hạ độc, mà bởi vì gần đây vẻ mặt cử chỉ của ngươi rất kỳ lạ, ta lo lắng có phải ngươi gặp phải vấn đề khó khăn không thể giải quyết, cho nên mới phái người đi điều tra, thật không nghĩ đến......”
“Thì ra là ngươi là gia tộc tiền triều Trịnh thị, còn muốn tạo phản làm loạn!” Khi hắn biết được chuyện này thì rất kinh ngạc dienzfnlyucdon.
“Đó là ý tưởng của phụ thân ta, ta không nghĩ như vậy ——”
“Nguỵ biện! Ngươi nói không nghĩ như vậy, nhưng vẫn giúp hắn hạ độc ta, không phải sao? Ngươi viện cớ, nhiều lời thì có ích lợi gì? Ngươi không hiểu được, khi ta nghe nói ngươi phải hạ độc với ta thì ta hoàn toàn không tin! Ta cho là ngươi sẽ không làm như vậy, nhưng...... Ngươi lại độc ác tuyệt tình như thế, muốn đẩy ta vào chỗ chết!”
Hắn đã tin tưởng nàng như thế, mà nàng thế nhưng lấy tính mạng của hắn, tới báo đáp hắn?
“Không, không phải như vậy!” Trịnh Mẫn Chi vội vàng giải thích: “Ta bỏ vào không phải là độc dược! Đó chỉ là thuốc mê, sẽ làm cho ngươi giống như chết đi nhưng ngươi lại đang ngủ mê man; ta muốn lừa gạt phụ thân của ta, để cho hắn nghĩ là ngươi đã chết rồi, sau đó lén lút mang ngươi rời đi, ở địa phương không có người, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới ——”
“Hoang đường! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi hồ đồ tha tội cho ngươi sao?”
“Ta không hề có hồ đồ, ta nói là sự thật! Nếu ngươi không tin, ta có thể uống cho ngươi xem ——”
“Không cho uống! Ngươi điên rồi?” Thấy Trịnh Mẫn Chi thật sự muốn đi tới bưng chén canh kia lên uống..., trong lòng Đoạn Tử Di tràn đầy sợ hãi hắn hét to, sau đó một chưởng đánh rớt nó dienzfnlyucdon.
Hắn giận chính mình, đã đến lúc này, còn không muốn thấy nàng chết.
“Ta không có nổi điên, ta chỉ muốn chứng minh, bên trong không phải là độc dược.”
“Ngươi đừng nhiều lời vô ích, ngươi đã chà đạp sự tin tưởng của ta đối với ngươi, ta sẽ không tin tưởng ngươi một lần nữa! Người đâu!” Đoạn Tử Di quát to một tiếng, hai gã hộ vệ ngoài cửa lập tức đi vào.
“Đưa nàng ra ngoài! Đợi ngày mai chỉnh đốn xong, mang về trong cung, giải vào Thiên Lao tra hỏi!”
“Vâng!” Bọn hộ vệ thô bạo đem Trịnh mẫn Chi lôi đi dienzfnlyucdon.
“Tử Di, không cần ——” Trịnh Mẫn Chi duỗi tay về phía hắn, muốn giải thích với hắn, nhưng hắn căn bản không quan tâm.
Nàng chỉ có thể bất lực bị kéo đi.
“Đáng ghét!” Đoạn Tử Di ném ly rượu, tức giận mắng to: “Đây là rượu gì, tại sao uống vào không say?”
Hắn vẫn tỉnh táo như cũ.
Khi Trịnh Mẫn Chi rưng rưng duỗi tay về phía hắn, hình dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, không ngừng ở trong đầu hắn, xua đi cũng không được.
Tại sao nàng lại muốn phản bội hắn?
Hắn chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, thật lòng đối đãi nàng như một nữ nhân; mà nàng có được tình yêu của hắn, lại vứt đi như giày dép, còn vô tình muốn hạ độc hắn.
Sao nàng có thể độc ác như vậy?
Hắn tức, hắn buồn bực; hắn hận, hắn oán.
Hắn hận không thể lấy cây đao, tự mình đem lấy một cái nhăn mày một nụ cười nàng ở trong đầu đào ra, như vậy hắn sẽ không bao giờ nhớ tới nữa.
Nhưng hắn không thể, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, để quên đi bóng dáng của Trịnh Mẫn Chi ở trong lòng hắn.
Nhưng ngay cả biện pháp này cũng không thể, hắn không say......
Đúng rồi! Chỉ cần ôm những nữ nhân khác, tuyệt đối có thể quên nữ nhân lãnh huyết vô tình kia.
Khóe miệng của Đoạn Tử Di lạnh lùng nâng lên, quay đầu nhìn ra bên ngoài hét to: “Gọi Viễn Hương, Thúy Linh tới phòng ta!”
Lúc sắc trời dần sáng, một bóng người, lặng yên không một tiếng động đi vào chuồng thú của Lộc Lâm biệt uyển.
Nơi này vốn là dùng để nhốt hoặc bắt sống các con thú, không ngờ hôm nay lại lấy ra nhốt nữ nhân mình yêu thích.
Đoạn Tử Di xót xa thừa nhận, cho dù Trịnh Mẫn Chi đối với hắn vô tình vô nghĩa, nhưng hắn vẫn yêu nàng.
Vốn tưởng rằng những nữ nhân khác có thể thay thế nàng, lấp đầy vết thương trong lòng, nhưng hắn —— l không làm được dienzfnlyucdon.
Hắn không muốn ôm những nữ nhân khác, hai tay của hắn, thân thể của hắn, tâm hồn của hắn, toàn bộ cự tuyệt; hắn chân chính muốn ôm vào trong ngực, chỉ có nàng.
Đoạn Tử Di đi tới cuộn lại đống rơm rạ ở trong góc, nữ nhân ở bên cạnh đã vô cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, ngồi xổm xuống, lẳng lặng quan sát đối phương dienzfnlyucdon.
Nàng nhất định là cả khóc cả ngủ, bởi vì nàng hơi bẩn ở trên má, còn có vệt nước mắt chưa khô dienzfnlyucdon.
Lòng hắn như bị nhéo một cái, vươn tay muốn thay nàng lau sạch khuôn mặt, nhưng vừa đưa tay, lập tức phát hiện mình lại làm hành động ngu xuẩn.
Nàng muốn hạ độc hắn, hắn còn đau lòng cái gì? Hắn thật là độc nhất vô nhị đại ngốc nghếch!
Đoạn Tử Di đanh mặt, tức giận rút tay về, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn vào người đang ngủ say, thật giống như đây là lần cuối cùng nhìn thấy nàng.
Quả thật đúng như thế, đợi nàng bị giải vào Thiên Lao, tội có ý đồ mưu sát hoàng tử, rất nhanh sẽ có thể làm cho nàng bị tử hình.
Nhưng, hắn có thể nhẫn tâm sao? Hắn có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình thích, đầu thân hai nơi sao?
Đoạn Tử Di biết mình không thể, mặc dù nàng bị trừng phạt đúng tội......
Hai tay hắn nắm thànhquyền, dùng sức đánh lên mặt đất.”Đáng chết!”
Âm thanh của hắn, đánh thức Trịnh Mẫn Chi vốn ngủ không được sâu.
Nàng đột nhiên thức dậy, nhìn thấy Đoạn Tử Di, vô cùng vui vẻ.” Tử Di, ngươi tới nhìn ta? Ta thật sự rất vui!”
Nhìn thấy nàng không che giấu vẻ mặt vui mừng chút nào, khóe miệng của Đoạn Tử Di không tự chủ nâng lên, nhưng ngay sau đó lại làm cho khuôn mặt của chính mình trở nên lạnh lẽo.
Đoạn Tử Di, ngươi bị nàng lừa gạt còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục ngu xuẩn hãm sâu sao? Hắn lạnh lùng trách mắng chính mình.
“Nói cho ta biết, tại sao ngươi quyết tâm, hạ độc ta?” Mặc dù đã biết nguyên nhân, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi nàng.
Hắn muốn biết, nàng đối với hắn, đến tột cùng có tình cảm hay không?
Lòng của nàng có phải là tảng đá, khối băng, đối với chân tình hắn không phát giác hay không?
“Ta không có bỏ thuốc mưu hại ngươi! Tử Di, ta đã giải thích rồi, ta bỏ thuốc không làm cho ngươi bỏ mạng, chỉ là sẽ thoạt nhìn rất giống như đã chết ——”
“Đủ rồi!” Hắn không muốn nghe nguỵ biện Trịnh Mẫn Chi nữa.
Đoạn Tử Di đứng dậy, quay đầu đi, cứng ngắc nói: “Ngươi đi đi!”
“Hả?” Trịnh Mẫn Chi đột nhiên ngẩng đầu, cho là mình nghe nhầ,.
“Ngươi không có nghe lầm...... Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi đi đi! Lập tức rời đi nơi này vĩnh viễn không cho xuất hiện một lần nữa!”
Hắn cắn răng ra lệnh.
“Nhưng ta ——”
“Cút! Ngươi không đi nhanh lên, đừng trách ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đưa ngươi hồi cung trị tội.” Đoạn Tử Di uy hiếp.
Trịnh Mẫn Chi yên lặng nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, rơi lệ.
Nàng há mồm, muốn nói lại thôi, nhưng đối mặt với sự phẫn nộ của hắn, nàng lời gì cũng không thể nói ra miệng.
“Được, ta đi.” Nàng nói như vậy.
Nàng không thể chết được, nàng còn có chuyện cần làm.
“Hiện tại lập tức đi đi!” Đoạn Tử Di cũng không quay đầu lại, cố ý không nhìn nàng.
“Tốt...... Vậy ta rời đi trước, ngươi phải...... Coi chừng an nguy của bản thân.” Trịnh Mẫn Chi lo lắng dặn dò.
“Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra, thật là cực kỳ châm chọc.” Hắn giễu cợt cười lạnh.
Trịnh Mẫn Chi cắn cắn môi, không nói cái gì nữa, chỉ nhìn hắn một cái, liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Đoạn Tử Di khổ sở nhắm mắt lại, kiềm chế ý nghĩ muốn giữ nàng trở lại, ôm nàng vào trong ngực thật chặt.
Cưa để cho nàng đi!
Như vậy là tốt nhất, hắn sẽ không gặp lại nàng, mà nàng cũng có thể sống.
Như vậy...... Là tốt nhất.