Chạy xong vòng cuối cùng tất cả mọi người bắt đầu luyện tập, tôi về phòng nghỉ và lấy bản kế hoạch mà tôi đã định ra mang đến: “Tất cả những phương án thích hợp đã được chọn ra…”“Meo meo? Chuyện gì vậy? Tiểu Tuyết." Eiji Kikumaru lại bám lên người tôi, thấp hơn tôi…“Thi đấu khu vực sắp được cử hành.
Mấy ngày nay tôi sẽ tăng cường luyện tập cho mọi người.
Fudo Peak là một đội rất mạnh, mọi người tốt nhất không nên xem thường bọn họ.
Sau đó mọi người hãy nhìn thời gian biểu luyện tập trên tay.
Không nên nhìn người bên cạnh, đàn anh Kikumaru Eiji, tôi đưa cho mọi người thời gian biểu khác nhau.” Kikumaru Eiji rất hiếu kỳ tôi đưa cho Oishi Syuichirou nội dung luyện tập là gì.“Tốt, chắc chắn mọi người đã xem hết.
Đồng ý huấn luyện thì ở lại.
Không đồng ý… thì rời đi.”“Tôi đồng ý.” Mọi người trăm miệng một lời nói.“Được, đầu tiên là đàn anh Kikumaru Eiji.
Đàn anh Kikumaru Eiji, lúc đánh bóng anh có thói quen cầm lệch vợt, hãy nỗ lực khắc phục điều này.
Ngoài ra, kiểu tennis múa đặc trưng của anh, rất tiêu hao thể lực, nếu anh muốn giữ thể lực tốt nhất đến ván 7, nhất định phải tăng cường thể lực cho bản thân.
Có những hạng mục đó trong thời gian biểu của anh.”“Meo, hiểu rồi.” Kikumaru Eiji.“Đàn anh Oishi, đàn anh Kaoru, các anh tiến lùi không đủ nhanh.
Đàn anh Kawamura và đàn anh Fuji, hai người di chuyển trái phải không đủ nhanh.
Xin mọi người chú ý.”“Được, đã hiểu.”“Đàn anh Momoshiro, đánh bóng không chỉ dựa vào sức mạnh, độ chính xác của anh chưa cao.
Anh cần luyện tập khống chế sức lực của mình.”“Đã hiểu.”“Đàn anh Tezuka, tôi nghĩ anh cần luyện nét mặt của mình.”“...” Tezuka im lặng.Mọi người: “Ha ha.”“Cuối cùng, Ryoma.
Cậu cần uống nhiều sữa bò một chút, mỗi ngày uống ít nhất 2 bình.”“...!Tôi không thể cao nhanh được.”Mọi người: “Uống đi…”“...”Ryoma không nói nên lời.“Ngoài ra, mọi người sau này luyện tập nên đeo thêm tạ thể lực vào cổ tay và cổ chân.
Về phần tăng thêm bao nhiêu thì trên thời gian biểu có ghi.
Chẳng qua tôi nhắc nhở một chút.
Tốt nhất đừng có luyện tập quá mức so với thời gian biểu tôi ghi, bằng không…Tự gánh lấy hậu quả.
Phải biết có đôi khi luyện tập vượt mức quy định cũng không phải chuyện tốt.
Tốt, đến đây thôi, đội trưởng Tezuka lưu lại, còn lại giải tán.” Nói một hơi nhiều như vậy thật mệt mỏi, chẳng trách trước kia khi tôi đọc tiểu thuyết “Hoàng Tử Quần Vợt” nói học viện Seigaku tuyển vào một đám “những đứa trẻ có vấn đề.”“Có việc gì không?” Tezuka vẫn là Tezuka và những câu hỏi ngắn ngủn.“Những giải thi đấu trước đó anh không có cơ hội tham gia, trong khoảng thời gian này hãy để cho tay anh được nghỉ ngơi.
Đừng luyện tập quá mức.
Trừ phi, anh muốn kết thúc sự nghiệp Tennis của mình.
Còn tại sao anh không có cơ hội ra sân.
Có lẽ anh cũng hiểu, thành viên câu lạc bộ không một ai đơn giản cả.” Tôi nhìn Tezuka.
Tôi biết anh ấy rất kinh ngạc vì sao tôi lại biết chuyện tay anh ấy bị thương.
Nhưng, cho dù thế nào, tôi đều muốn nhắc nhở anh ấy.
Tôi không muốn thấy anh ấy bị thương.“Tại sao em biết?” Tezuka hỏi.“Anh không cần hỏi tại sao tôi biết, chỉ cần anh nhớ kỹ những lời tôi vừa nói là được rồi.
Còn nữa, trong khoảng thời gian này anh tốt nhất đừng dùng “cú đánh cách không”, nguyên nhân thì anh biết.
Tôi đi trước, còn có một vài thứ cần tôi sửa sang lại.” Tôi không cho Tezuka cơ hội hỏi lại tôi bất cứ chuyện gì liền xoay người đi ra khỏi sân bóng.*Cú đánh cách không: Nó xuất hiện trong truyện tranh Nhật Bản “Hoàng tử quần vợt”.
Đó là pha quần vợt của đội trưởng Tezuka Kunimitsu, Không giống như cú đánh cắt bóng thông thường, đây là một cú vô lê ngắn siêu đẹp, trong đó bóng xoáy trong khi xoay tròn, và bóng trượt thẳng theo hướng ngược lại thay vì nảy lên sau khi chạm lưới.Thật xin lỗi, tôi biết rõ kết quả của cuộc thi đấu nhưng không thể nói.
Thật xin lỗi, tôi biết rõ về sau anh sẽ vì Echizen Ryoma mà dùng thân thử bóng.
Thật xin lỗi, tôi biết rõ sau này tay anh lại gãy một lần nữa nhưng không thể kể anh nghe.
Bởi vì tôi không thể thay đổi cốt truyện này, bởi vì tôi xuất hiện ở đây đã xáo trộn tất cả, bởi vì tôi vốn dĩ không phải người của thế giới này.
Mọi người mặc dù ở gần tôi như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy mọi người cách tôi thật xa.
Tôi chỉ có thể yên lặng đi theo cốt truyện mà thôi.
Nhưng mà, tôi sẽ tận lực giúp đỡ mọi người.
Tôi sẽ luôn đồng hành cùng mọi người trên mọi nẻo đường đất nước..