Mới sáng sớm, Lạc Ân đã xin số điện thoại của Thiệu Tường Phong thông qua bà Thiệu. Cô hẹn anh ta ở một nhà hàng yên tĩnh với lời nhắn: “Không gặp sẽ không về.”
Thiệu Tường Phong đến thật. Cả hai ngồi đối diện nhau.
-Anh Thiệu. Tôi có chuyện muốn nói với anh.
-Đương nhiên là có chuyện mới hẹn tôi ra chứ? Cô muốn gì?
Lạc Ân vừa định mở miệng thì đằng sau lại có một người đi tới chỗ cả hai đang ngồi. Là một thanh niên tuấn tú và lịch sự. Nhìn thấy cô, anh ta còn mỉm cười thật tươi:
-Chào cô. Tôi là Từ Ngộ Bạch. Tôi là…là bạn đời của Tiểu Phong.
Thiệu Tường Phong là người đồng tính, đa số những người quen của anh ta đều biết. Cả cha mẹ Tường Phong cũng đã chấp nhận sự thật. Chẳng qua là họ vẫn mong có người kế nghiệp. Đó là lý do mà Thiệu Thiên Hằng chào đời.
Gương mặt Lạc Ân thoáng hiện lên sự bối rối. Nhưng cô cũng ngập ngừng đáp lại anh ta:
-Chào anh…Tôi là Lạc Ân.
Thái độ của Thiệu Tường Phong vẫn lạnh nhạt như cũ. Lạc Ân không biết trong đầu anh ta đang chất chứa suy nghĩ gì nữa. Nhưng đã quyết tâm, cô sẽ không hối hận. 8 năm rồi, có nhiều chuyện Lạc Ân đã bỏ qua.
-Anh có thể….có thể đi chỗ khác không? -Lạc Ân ngập ngừng nói với Từ Ngộ Bạch -Tôi muốn nói chuyện riêng với…với anh Thiệu đây.
-Đừng đùa nữa -Thiệu Tường Phong quay sang Từ Ngộ Bạch -Cô ta biết chuyện tao không phải đồng tính mà.
8 năm trước…Giữa Thiệu Tường Phong và Lạc Ân đã có một bí mật. Cô gái Lạc Ân mới 18 tuổi, ngây thơ khờ dại lại muốn “đẻ mướn”. Nhưng cô quên mất, mình vẫn còn trong trắng, chưa hề quan hệ nam nữ thân mật. âm đ*o khít chặt, tử cung chưa giãn nở, nếu khám nghiệm chắc chắn không qua được mắt bác sĩ. Người môi giới nói dối với ông bà Thiệu là trước đây Lạc Ân từng mang thai, nếu lộ ra chuyện cô còn là xử nữ, hợp đồng mua bán này có thể không thành. Số tiền cứu mạng cho ba coi như tan thành mây khói.
Lòng Lạc Ân như tơ vò trăm mối. Cô chưa có một mối quan hệ nào đủ sâu sắc để cam tâm tình nguyện hiến thân…Chỉ đành tìm đại một người đàn ông nào đó. Nhưng mà…
Người đàn ông cô phải đẻ thuê đang bị hôn mê trong bệnh viện. Bác sĩ Hoàng Diệu Tổ, Bs điều trị cho anh ta cho biết, tuy não đang chìm vào trong hôn mê nhưng các cơ quan khác vẫn vận động. Cơ quan sinh dục cũng vậy. Họ có thể lấy trong cơ thể Thiệu Tường Phong lượng tinh dịch cần thiết để tiến hành thụ tinh, nhưng nếu lấy bằng cách “thủ công” kích thích trực tiếp vào dương v*t để phóng ra tinh dịch vẫn là một biện pháp tối ưu.
Người làm công việc ấy đương nhiên là kẻ đã ký hợp đồng “đẻ thuê”. Bên cạnh Lạc Ân thường có một chiếc bao cao su. Cô đeo nó vào cho Thiệu Tường Phong rồi tiến hành matxa bộ phận sinh dục của anh ta. Đến nay lượng tinh dịch lấy được vẫn chưa đáng kể. Bộ phận quan trọng đó tuy cũng có phóng tinh dịch nhưng không cương cứng bao giờ.
Lạc Ân đã quyết định hẹn hò với một người đàn ông trên mạng Internet. Sau khi rời bệnh viện, cô sẽ đến ngay chỗ hẹn lúc hơn 12 giờ khuya, cùng anh ta thuê phòng, quan hệ thân mật cùng nhau. Sau đó mỗi người mỗi ngã. Không ai nợ ai.
Người Thiệu Tường Phong thường ngày nhiệt độ cơ thể luôn ổn định. Nhưng tối hôm nay lại có vẻ bất thường. Nhất là khi Lạc Ân lau rửa, xoa bóp vùng nhạy cảm của anh ta.
Trên tay Lạc Ân là chiếc bao cao su mới, dự định đeo vào cho “tiểu huynh đệ” của Thiệu Tường Phong.
Tối nay, nó cương cứng…Sừng sững trước mặt Lạc Ân.
-Ý là…- Từ Ngộ Bạch hơi sững sờ -Ý là…ngay tối mày tỉnh lại đó thì cô ấy cũng ở đấy. Hai người…
-Ừ. – Thiệu Tường Phong thản nhiên- Tao là đàn ông, đương nhiên không thể chịu nổi rồi. Tao và cô Lạc đây…
-Thôi đi!
Mặt Lạc Ân đã đỏ như gấc chín. Anh ta đè cô xuống giường ngay lúc ấy, tháo bao cao su, thân thể trần truồng đâm thẳng vào trong cơ thể non nớt, chưa hề có kinh nghiệm của Lạc Ân.
Hai bên quan hệ tới ba lần trong đêm đó. Sau khi kết thúc lần thứ hai, anh ta mới mang bao cao su vào, lạnh nhạt nói với Lạc Ân:
-Chuyện này cô không được nói với ai. Cứ để mặc cho tôi xử lý.
Sau đó anh ta làm thêm một lần nữa. Số tinh dịch lần này khá nhiều, khiến Bs Hoàng không kiềm được hưng phấn. Kết quả phân tích cho thấy lượng t*ng trùng bên trong rất khỏe mạnh, ngay lập tức có thể tiến hành thụ tinh ngay.
-Một chuyện nữa…Cũng có thể, Tiểu Hằng có được do đêm đó?
-Chuyện đó thì tao không biết. Nửa tháng sau cô ta mới tiến hành phẫu thuật cấy phôi mà.
-Chất lượng t*ng trùng bị giảm sút như Tiểu Hằng nói chắc cũng do mày lần đầu tiên “làm việc” mà đã làm tới lần thứ ba -Từ Ngộ Bạch cười sằng sặc nhưng khi thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt của hai nhân vật chính thì nhanh chóng thu lại vẻ trêu cợt, nhìn thẳng vào cả hai người:
-Tóm lại, cô biết Tường Phong không bị đồng tính. Nó vốn đã tỉnh lại trước đó, còn xảy ra quan hệ tình dục với cô nhưng sau khi cô mang thai 2 tháng thì Tường Phong mới chính thức hồi tỉnh. Cô có biết lý do là tại sao không?
Lạc Ân im lặng. Đó cũng là điều cô không hiểu trong suốt 8 năm qua.
-Tường Phong là một đứa có giới tính bình thường, nhưng lại chọn cách bị thiên hạ gièm pha là gay, mục đích để bản thân nó không phải là công cụ “duy trì nòi giống” cho nhà họ Thiệu nữa. Tai nạn ngày xưa là có thật, nhưng Tường Phong không đến nỗi hôn mê bất tỉnh lâu như vậy. Nó vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một kế hoạch đào thoát khỏi nhà họ Thiệu. Nhưng lại xuất hiện cô và Thiên Hằng.
8 năm qua, là khoảng thời gian Thiệu Tường Phong tiếp tục chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chờ một dịp thuận lợi sẽ chính thức đánh đổ Thiệu thị, bứt đi những gông xiềng trói buộc hai cha con. Anh ta từng nói về một nơi ở Canada, nơi chỉ có hai cha con cùng sống, cùng nương tựa vào nhau.
Nhưng Tiểu Hằng lại bị bệnh. Thời gian này, Tường Phong đã nghĩ, đó có thể là ý trời muốn vậy. Thiên Hằng không phải là vật thế thân, là thần giữ cửa cho Thiệu gia nữa. Con sẽ được giãi thoát, làm con của một gia đình bình thường, vui vẻ, lạc quan hơn.
Song, không ít lần trong đêm tối, Tường Phong về trễ…Thiên Hằng đau đớn quằn quại trong những cơn đau tận xương tủy….Bản thân Tường Phong dù cứng rắn, dù lạnh nhạt, cũng chỉ là một người cha.
-Tôi cũng sợ, chúng ta sinh tiếp một đứa con nhưng phẫu thuật lại thất bại. Đứa bé ấy có thể sẽ thay vào vị trí của Thiên Hằng. Thiệu gia vẫn còn rất mạnh, tôi không biết, với sức của mình, bao lâu tôi mới làm nó sụp đổ, mới có thể cho con tôi cuộc sống bình thường.
Lạc Ân nhìn anh…Vẫn vẻ mặt lạnh lùng như tượng, mọi đau khổ đều không thể hiện bên ngoài. Nhưng nói tới con, nói tới tương lai của chúng, đầu ngón tay anh ta run khẽ, người hơi rụt lại, ánh mắt đượm buồn:
-Cô Lạc…Tôi đã sai ở chuyện đêm đó. Bản thân tôi cũng không kiềm được dục vọng nên mới có Thiên Hằng của ngày nay…Hiện nay tôi như đang ở trong một ngõ cụt vậy. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi đành nhờ cô vậy. Cô quyết định thế nào cũng được. Cô là mẹ, có lẽ cô sẽ làm tốt cho con hơn một kẻ như tôi.
Anh ta dừng lại một chút, có lẽ là để thăm dò phản ứng của Lạc Ân, rồi nhanh chóng tiếp lời:
-Tôi không che giấu cô chuyện gì nữa hết. Vì vậy, tôi cũng muốn biết tất cả dự định của cô đối với Thiên Hằng…Mong cô giống như tôi, thành thật nói hết những gì mình đang nghĩ. Vì Thiên Hằng là con của chúng ta.