Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 11: Bệnh công tử




Lạc Ân đang làm việc ở Cty thì bỗng có tin nhắn. Giám đốc tiêu thụ vẫn đang thao thao bất tuyệt nên cô không thể mở điện thoại ra xem. Cho tới khi cuộc họp kết thúc, đập vào mắt Lạc Ân là vài chữ ngắn ngủn từ số điện thoại lạ, chưa lưu trong danh bạ bao giờ: -Về nhà đi, con có chuyện muốn nói.

Là Thiên Hằng. Lạc Ân vội vã gọi lại ngay:

-Tiểu Hằng…Là mẹ đây!

-Con biết mà.

-Hiện tại mẹ không về được. Mẹ đang làm việc ở Cty.

-Mẹ cứ làm việc đi! -Giọng Thiên Hằng lạnh nhạt-Nửa tiếng nữa, con về nhà nội.

Đó như một lời uy hiếp. Lạc Ân thở dài, rồi cũng đến chỗ giám đốc tiêu thụ đang đứng trầm ngâm:

-Thưa giám đốc?

-Chuyện gì? -Giám đốc Mạc ngẩng lên- Cô Lạc…

-Tôi muốn xin phép về sớm.- Lạc Ân ngại ngùng lên tiếng. Công việc đang lúc bận rộn, nhưng mà….

Giám đốc Mạc cũng hơi bất ngờ vì nhân viên mẫn cán nhất công ty lại xin về sớm. Nhưng ông vẫn gật đầu:

-Được rồi. Cô cứ về trước đi!

-Cảm ơn giám đối -Lạc Ân cúi thấp đầu- Ngày mai, tôi…tôi sẽ tăng ca bù lại. Cảm ơn ông!

Suốt mấy năm đi làm, Lạc Ân luôn là một nhân viên chăm chỉ của bộ phận tiêu thụ. Cô có phần khép kín nhưng đối với công việc luôn tận tâm. Giám đốc Mạc có ấn tượng tốt về cô, vì thế ông cười nhẹ, phất tay:

-Được rồi, cô về đi!

Lạc Ân đi làm bằng xe buýt. Hiện tại đang lúc giao thông đông đúc, nhưng lời nói “nửa tiếng” làm cho cô vô cùng lo lắng. Lạc Ân không đi xe buýt nữa, cô đón tới hai lượt taxi, còn phải chạy bộ một đoạn tránh kẹt xe.

Mở cửa cho cô là Thiên Hằng….Đồng hồ được giơ ra trước mặt Lạc Ân:

-28 phút.

Va li để sẵn trong phòng khách. Thiên Hằng không đùa.

-Nó bảo là mấy món em nấu khó ăn. Nệm trong phòng cứng, không có điều hòa.- Thiệu Tường Phong vẫn ngồi trên bàn, gắp rau trên bàn- Tiểu Hằng còn nói là…

-Con tới đây là để sống với mẹ chứ không phải “vi hành” để thấu hiểu khổ sở nhân gian. Mấy món mẹ làm rất khó ăn. Con không ăn được.

Ở nhà họ Thiệu, thứ Thiên Hằng thường được dùng là sâm nhung, tổ yến, sau khi phát bệnh thì có đủ thứ đồ bổ dưỡng để tẩm bổ. Nhưng nó vẫn rất kén ăn, có khi không thèm động đũa, nói gì là mấy món đạm bạc này.

-Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi. Ăn uống thanh đạm, bớt đạm, thêm rau xanh sẽ tốt hơn cho sức khỏe của con.

-Con không nuốt được -Thiên Hằng ngồi dựa vào ghế- Nếu mẹ không thể duy trì cho con cuộc sống cũ, thì để con về nhà ông bà nội. Con đã quen ở chỗ đó rồi.

Gương mặt Lạc Ân tái đi nhưng Thiên Hằng vẫn không mảy may thay đổi thái độ, còn có vẻ hả hê:

-Giường trong phòng cũng cứng, nằm rất đau lưng. Con không muốn ở trong phòng đó nữa. Trời đang lạnh, cũng nên có điều hòa.

Điều mà Thiên Hằng chờ đợi từ Lạc Ân là một thái độ gắt gỏng…Ra một hạn mức thời gian ngắn ngủi để cô từ công ty trở về, chỉ để nghe càu nhàu về thức ăn và nơi ở…Điều hòa và giường cứng, Tường Phong cũng tò mò muốn biết, Lạc Ân sẽ đáp lại thái độ chống đối của đứa con bướng bỉnh này thế nào đây?

-Mẹ biết -Lạc Ân bỗng ngồi xuống bên cạnh Thiên Hằng, dịu dàng- Mẹ biết con sống không quen. Nhưng con hãy hiểu cho mẹ – Cô áp tay mình vào má Thiên Hằng -Mẹ không có nhiều tiền. Mẹ chỉ có thể sống ở một căn nhà nhỏ thế này, chỉ có thể ngủ ở những chiếc giường cứng và những căn phòng không có điều hòa. Nhưng mẹ…mẹ sẽ cố gắng. Mẹ sẽ tăng ca nhiều hơn để kiếm thêm tiền. Tiểu Hằng không cần lo.

Đến lượt Thiên Hằng ngẩn ra…Lạc Ân đã nhặt lấy túi xách, có phần mệt nhọc đứng thẳng người, hướng về phía Thiệu Tường Phong:

-Anh chăm sóc Tiểu Hằng nhé! Tôi vào trong thay quần áo đã…

Cô lại vuốt tóc Thiên Hằng:

-Tiểu Hằng cứ ăn tạm ít cơm cho đỡ đói. Bác sĩ dặn con ăn uống thanh đạm một chút, nhưng nếu con thích thì ngày mai mẹ sẽ mua thêm một ít tổ yến nữa. Nhưng hôm nay mẹ đã xin về sớm, bị trừ tiền chuyên cần nên bắt đầu ngày mai chắc phải tăng ca thêm nữa. Tiểu Hằng có việc gì muốn tìm mẹ thì nhắn tin nhé, mẹ sẽ trả lời ngay khi rảnh.

Cả Thiệu Tường Phong cũng không biết Lạc Ân đang muốn gì nữa. Cô bước vào trong, thay đồ, sau đó lại vào bếp, làm thêm một ít mì Ý, bưng ra sau đó cho Thiên Hằng…..

Ngày hôm sau, 6 giờ chiều Lạc Ân vẫn chưa về. Lúc trưa cô có chạy về nhà một chút, làm món súp đậu đỏ, canh rau mát, Thịt viên sau đó vội vã đi làm.

8 giờ…Lạc Ân vẫn chưa về.

Rồi 10 giờ….

Gương mặt Thiên Hằng vẫn lặng yên, không chút cảm xúc, cũng không hề nhìn ra cửa…

Cho đến một lúc sau:

-Hong Kong mùa này đang là cao điểm của khách du lịch.

-Ừ.

-Cũng có rất nhiều người xấu đi trên đường.

-Ừ.

-Gọi điện thoại cho mẹ đi, dặn mẹ nên về sớm, kẻo mang họa đấy.

-Ừ.

Tường Phong bấm số. Giọng Lạc Ân đầy mệt mỏi:

-Alo?

-Về thôi. Con trai muốn em về.

-Tôi phải làm xong tài liệu này đã. Anh cho Tiểu Hằng ăn trước giùm tôi.

-Ừ.

-Nhớ dặn con uống nước hoa quả trong tủ lạnh.

-Ừ.

-Mặc thêm áo nữa. Trời hơi lạnh đấy.

-Ừ…

Tường Phong gác điện thoại. Dường như lúc nãy có ai đó vừa mới chồm qua:

-Mẹ nói xong việc mẹ sẽ về.

-Ừ.

-Con ăn cơm đi rồi đi ngủ. Ba mua thêm xá xíu, không chỉ là cơm thanh đạm đâu.

Thiên Hằng không nói gì, chỉ lẳng lặng gắp thêm mấy đũa, rồi như bất chợt, nói với Tường Phong:

-Hong Kong vẫn là nơi rất nguy hiểm…Ba cũng nên ra ngoài dạo thêm một đoạn đi!