Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 15: Chương 15





*Chap 15*
Minh Khánh hoảng loạn đặt Gia Linh vào xe cấp cứu khẩn cấp.Thế rồi 3,4 cô y tá đẩy xe vào phòng cấp cứu mà không cho anh vào theo,Minh Khánh đành bất lực ngồi ngoài chờ đợi kết quả tình trạng của Gia Linh.Khoảng 10 phút sau,bọn hắn cùng 3 đứa nó hớt hải chạy vào:
-Minh Khánh,sao rồi?-Nó
-Có kết quả gì chưa?-Vy Anh
-Có nguy hiểm đến tính mạng không?-My
Đáp lại sự trả lời của 3 đứa nó chỉ là cái lắc đầu nhẹ nhẹ nhưng đầy đau khổ của Minh Khánh khiến chúng nó thất vọng vô cùng.
-Mọi người đừng hỏi như vậy nữa,chờ 1 lúc chắc sẽ có kết quả thôi.-Thiên Minh nói rồi vỗ nhẹ vào vai Khánh My an ủi để cô thôi khóc.
-Làm thế nào đây? Hức….hức….-Vy Anh không kìm được nước mắt cũng đã khóc theo
-Không sao đâu…Đừng khóc nữa Vy Anh-Duy Phong đã bắt đầu nói chuyện,đưa tay lau nước mắt cho Vy Anh
-Nhưng Duy Phong…Bạn ấy vừa xuất viện về,sức khỏe chắc chưa ổn định hẳn…Hức…Thế mà lại bị đánh đến nỗi như vậy…-Vy Anh nói trong nước mắt rồi ôm chầm lấy Duy Phong nức nở,nhỏ không kìm chế được bản thân,giữa nhỏ và anh giờ đây có lẽ đã không còn khoảng cách của sự ngại ngùng và hờn giận nữa.Duy Phong hơi bất ngờ,nhưng rồi lại đưa tay ôm Vy Anh…

-Là sao? Cô ấy vừa mới xuất viện về?-Minh Khánh lo lắng ngẩng mặt lên hỏi
-Haizzzz.Việc đã đến mức này thì bọn mình cũng không giấu bạn nữa.Là thế này….-Nó không khóc,mặt chỉ buồn thiu,kể lại tường tật mọi chuyện cho Minh Khánh cũng như bọn hắn nghe về vụ đánh ghen rồi việc bọn nó cứu Gia Linh,đưa cô vào bệnh viện đến việc trở thành bạn thân của nhau và vụ việc lúc nãy sau bồn hoa của trường.
-Trả thù ư?-Minh Khánh hỏi
-Đúng vậy.Vì lần trước,bọn mình đánh chúng nó tơi bời,rất đau.-Nó nói
-Thật quá đáng rồi đó.Dù gì việc này cũng liên quan đến Khánh,chờ Gia Linh hồi phục,Khánh sẽ giải quyết vụ này.-Ánh mắt đau buồn của Minh Khánh trở nên tối mịt vì căm giận và tức tối.Họ đã để người con gái anh yêu thương phải chịu đựng nhiều nỗi đau đến vậy,họ phải trả giá.
-Không chỉ nhỏ An thích Khánh mà nhỏ Trâm thích Long,nhỏ Thùy thích Phong và nhỏ Oanh cũng thích Minh nữa.-Khánh My nói
-Chuyện này để sau đi,quan trọng bây giờ là sức khỏe của Gia Linh.-Duy Phong nói.
-Chắc là Gia Linh sẽ lâu tỉnh lại,mà mọi người thì sẽ không ai chịu về,tôi sẽ đi mua đồ ăn giúp mọi người.Dù gì thỳ cũng phải có sức khỏe mới lo được cho Gia Linh-Hắn nói
-Ừm.Mọi ng cũng đói rồi,tôi đi cùng anh.-Nó nói
Cả 2 bước ra khỏi bệnh viện,mỗi người 1 suy nghĩ riêng,chẳng ai nói gì.Nó chỉ lẳng lặng đi lên xe hắn rồi cùng nhau đến 1 nhà hàng lớn.Đến nơi,hắn nói nhưng giọng điệu rất nhẹ không còn hung dữ như hằng ngày:
-Đến nới rồi.
Không thấy nó nói gì,hắn liền quay qua lay vai nó:
-Này!Sao vậy…Cô….-Hắn ngạc nhiên….Nó đang khóc…nước mắt lăn dài trên gương mặt đáng yêu,2 mắt to tròn ngấn nước.Lần đầu tiên…hắn thấy nó khóc,hắn chỉ nhìn thấy 1 con người mạnh mẽ và vui vẻ tinh nghịch ở nó,chưa từng thấy nó như thế này.Mọi ngày,nó luôn to tiếng bắt nạt,thậm chí là còn đánh hắn bôm bốp,mồm thỳ như loa phát thanh,lúc nào cũng chí chóe.Thế mà giờ đây,trước mắt hắn,nó đang vô cùng yếu đuối,nó khóc….Tuy vẻ mặt này của nó nghìn năm có 1,rất hiếm nhưng sao…hắn không thích nó khóc tẹo nào….Hắn vòng tay qua ôm nó,1 cách rất tự nhiên và nhẹ nhàng.Nó hơi bất ngờ nhưng cũng để yên,vì giờ đây,thực sự nó cũng đang rất cần 1 vòng tay để an ủi.Hắn không hiểu những hành động này của mình,nhưng sao chỉ thấy trai tim lỗi nhịp:
-Đừng khóc chứ.Cô mạnh mẽ lắm mà.Gia Linh sẽ không sao đâu-Hắn an ủi
-Hức…hức…-Hắn nói thì nó càng khóc to hơn
-Tôi không biết giỗ con gái khóc bao giờ đâu,cô đừng làm tôi khó xử nữa chứ.-Hắn lúng túng khi thấy nó khóc to hơn nhưng thực sự hắn rất sợ nhìn thấy nước mắt con gái,đặc biệt là nó.Nó nghe thấy lời nói của hắn,nửa muốn cười nửa muốn khóc thêm.Tự dưng nó cảm thấy thật ấm áp,tuy nó và hắn rất ghét nhau,nhưng sao cảm giác lại rất quen thuộc.

Và cứ như thế,nó khóc trong vòng tay ấm áp của hắn,cho đến khi nó ngủ thiếp đi.Hắn nhìn nó ngủ ngon lành thì không đánh thức nó dậy,có lẽ nó đang rất mệt.Nghĩ rồi hắn đặt nhẹ 1 nụ hôn vào chán nó.Cảm thấy hành động của mình quá lố,hắn liền ngại ngùng mở cửa xe chạy vào nhà hàng mua thức ăn,may là nó ngủ say lên không biết gì.Mua xong,hắn lại leo lên xe,mang đồ ăn vào bệnh viện:
-San San đâu rồi?-Vy Anh hỏi
-Mệt quá,ngủ luôn trong xe tôi rồi.-Hắn nói
-Vậy thì đưa San San về nhà đi,bọn tôi ở đây chờ tin tức của Gia Linh rồi sẽ báo cho Long và San San sau nhé!-Khánh My cười nói
-Cho tôi địa chỉ.-Hắn
-Đường XX,số nhà **-Vy Anh đáp
-Ok!Mọi người cố gắng nhé.Tôi đi nha-Hắn nói rồi đi mất
Hắn lại theo sự chỉ dẫn qua lời nói lúc nãy của Vy Anh mà đưa nó về nhà.Đến nơi,1 biệt thự nguy nga to đùng xuất hiện,hắn xuống xe,bấm chuông mở cửa nhưng mãi không thấy air a mở cổng.Hắn vào xe,lay lay nó:
-Nè heo.Mã khóa mở cổng nhà cô là gì thế?
-Ưm….ưm….251199-Nó chẳng biết gì,trở mình nói luôn cho hắn biết,rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Thế là hắn bấm bấm vài nhát,cánh cổng biệt thự mở ra,cho xe vào rồi lại gọi nó:
-Dậy đi.Về nhà rồi.Lên phòng ngủ đi-Hắn lay lay nó

-….-Nó chả đáp gì,hơn nữa,còn cầm cả tay hắn rồi lại lăn ra ngủ tiếp
-Trời ạ!Tôi chết mệt với cô mất…-Hắn không biết làm cách nào liền bế nó trên tay rồi đi vào nhà,tìm phòng nó.Nhà nó rộng ngang nhà hắn,lại nhiều phòng lên hắn đi bừa vào 1 căn phòng rộng:
-Hộc hộc….-Hắn đặt nó ‘phịch’ 1 nhát xuống giường rồi lăn ra thở dốc vì quá mệt,nhà nó nhiều tầng phải trèo từ tầng 1 đến tầng 3 thì mới nên được phòng,mà bế nó trên tay thỳ có phải nhẹ nhàng gì đâu cơ chứ.
-Cô ngủ đi,tôi về đây-Hắn vuốt những sợi tóc nhỏ,còn vương trên khuộn mặt phúng phính đáng yêu của nó rồi thỳ thầm ghé vào tai nó nói.
Trong khi đó,nó ngủ say nên chẳng viết gì,thấy có gì đó vọng nhẹ ở bên tai thỳ liền vòng tay ôm luôn hắn ngủ ngon lành.
-….-Hắn bị nó lôi xuống,bất ngờ không phản kháng được.Giờ đây,1 cảnh tượng hết sức lãng mạn đang diễn ra: Nó ôm hắn ngủ ngon lành,hắn thỳ không biết phải làm sao với nó,hơn nữa,khoảng cách giữa mặt của 2 con người này đang rất gần,chỉ khoảng vài cen-ti-mét nữa thôi là họ có thể chạm môi bất kì lúc nào.Hắn không kìm chế được trước sự đáng yêu khi ngủ của nó,liền ‘chụt’ 1 phát vào đôi môi căng mọng kia.Hắn nhẹ nhàng kéo đôi tay đang vòng sau cổ mình của nó xuống để ra về nhưng vô ích,đã không thoát khỏi nó,mà tình trạng còn khốn khổ hơn:Nó kéo luôn cổ hắn xuống nghiêng sang 1 bên,rồi trở mình rúc vào người hắn,ôm chặt.Hắn không tài nào nhúc nhích được đành bất lực cười nhẹ:
-Tôi không ngờ là loài heo lại có cách quyến rũ khó lường như thế đấy….
Thế rồi,trời đổ mưa to,cơn mưa giao mùa thường rất lạnh…Nó và hắn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết….