Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 14: Chương 14





*Chap 14*
Giờ ra chơi,nó cùng My,Vy Anh ra rủ Linh xuống căn tin nhưng Linh phải đi lên phòng hiệu trưởng nên đành để chúng nó đi ăn còn mình thì… nhịn.Chúng nó ngồi vào 1 bàn rộng trong căn tin và như đã quen,bọn hắn cũng đến ngồi cùng,lần này Vy Anh rất ngạc nhiên rằng Duy Phong đã đi cùng bọn hắn.Nhỏ nhìn chằm chằm vào Duy Phong,nhưng đáp lại là ánh mắt vô hồn của anh,tai vẫn đeo tai nghe,anh giờ đây sao khác quá,đã không còn là Duy Phong vui vẻ nghịch ngợm ngày trước,thay vào đó là 1 Duy Phong lạnh lùng,vô cảm,thờ ơ với tất cả mọi thứ,thờ ơ với cả chính nhỏ…Thấy tất cả mọi người đều lặng im không nói gì,hắn tươi tỉnh lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt này:
-Ngạc nhiên không? Bọn tôi thuyết phục được Duy Phong xuống đó.Hehe
-Đúng đó.Mãi nó mới đi.Cứ như mất hồn mấy ngày nay ấy.Khổ thân thằng bé….bé mà khổ…Hô hô-Thiên Minh hóng hớt nói theo
-Cái gì mà bé bé khổ khổ….Hóng hóng hớt hớt nói leo kìa.-My thấy hành động vừa rồi của Thiên Minh quá buồn cười,cô đành chặn họng 1 quả.
-Đúng!Láo toét….Dám ngồi ăn mảnh nói leo đớp theo các cụ…Haha =))-Nó được đà đế theo Khánh My rồi 2 đứa nó ôm bụng cười lăn lộn với nhau
-Haha…Tao là cụ mày đó Minh ơi….-Hắn cũng ôm bụng cười nghiêng ngả trước sự hài hước của nó
-Chúng mày cùng nhau bắt nạt tao đó hả….Duy Phong ơi chúng nó chơi 3 chọi 1,1 mình tao không lại được,mày tỉnh lại cùng tao đánh chúng nó đi mày-Thiên Minh than thở rồi quay ra cầu cứu Duy Phong nhưng…vô ích
-Vô ích thôi….Phong ngồi đây là cái xác,hồn thì bị 1 cô gái xinh đẹp nào đó cướp toi rồi…-Khánh My vẫn nghiêng ngả cười chọc lại Thiên Minh
-Hứ!Các người chờ đó….Dám chọc ghẹo Thiên Minh này ư??? Nupakachi-Thiên Minh chỉ tay vào mặt nó,hắn và Khánh My
-Chờ luôn-Cả 3 con người đang cười ‘nghiêng thùng đổ thúng’ kia đồng thanh.
-Tý quên…Minh Khánh đâu nhỷ?-Nó hỏi
-Chàng ta đi cùng nàng Gia Linh rồi các bé ạ-Hắn đáp
-Bé bé cái đầu anh ấy…Đồ thần kinh…Thế bọn họ đi đâu?-Nó

-Đi lên phòng hiệu trưởng rồi…Mà sao các người quen Gia Linh à?-Minh Khánh
-Quen chứ sao không?Thân là đằng khác nhé.Bọn tôi là ân nhân cứu mạng Linh đó.Hô hô.Nghĩ lại sao mà thấy tự hào quá à-Khánh My vênh mặt đắc ý rồi cười(Mà thực ra hôm đó người cứu chị Linh là chị San và Vy Anh mà)
-Thôi đi My.Hôm nay My nói nhiều quá đó-Thiên Minh nguýt
-Kệ My.Tài năng vốn có đó,chẳng qua chưa phát huy thôi.Hehe-My cười
-Vâng.Hạn chế cái tài năng đó hộ Minh là được rồi-Thiên Minh thở dài.
Trở lại với Minh Khánh và Gia Linh,họ đã hoàn thành công việc của mình và đang cùng nhau cười nói vui vẻ trở về lớp.Nhưng mọi chuyện thật khó lường,đang nói chuyện với Minh Khánh thỳ Linh nhận được 1 tin nhắn với cái số lạ: ‘Gia Linh ơi!Tớ là Minh Trang nè.Tớ đang có việc gấp cần phải lên chỗ cô giáo,phiền bạn mang hộ xấp tài liệu này về lớp cho tớ.Bạn đến bồn hoa sau cùng của trường nhé!Tớ đang ở đó.’
Gia Linh cả tin nói với Minh Khánh:
-Khánh về lớp trước nhé!My ra hộ Trang tý việc.
-Ok.-Khánh nói rồi rảo bước về lớp.
Theo lời dẫn của cái tin nhắn đó,My đi 1 mình ra bồn hoa sau cùng của trường,đó là 1 khuôn viên rất rộng và thanh tĩnh.Ở đó hầu như k có người qua lại,đó chỉ là nơi tham quan trong trường.My đã đến nới và nhắn lại tin cho Trang:
-Trang ơi!Linh đến rồi nè.Trang đứng ở chỗ nào vậy?
Tin nhắn được gửi đi.My nhìn xung quanh,khung cảnh nơi đây đẹp lạ lùng,nhưng sao Linh cảm thấy có thứ gì đó nguy hiểm ở đây,đó như 1 điềm báo.Đang nghĩ thỳ có tiếng chân người bước lại,Gia Linh giật mình quay lại đằng sau thỳ nhìn thấy con nhỏ An cùng đội của nó là Oanh,Trâm và Thùy và khoảng chục đứa khác đang hăm hở tiến lại gần.Quả nhiên điềm báo không sai,Linh sợ hãi lắp bắp lên tiếng:
-Các người…Sao lại ở đây…Trang đâu?
-Haha…Đến mức này mà mày vẫn ngu ngơ vậy sao?Minh Trang nào chứ.Nó vẫn đang ngồi học trong lớp kia kìa,nó có đưa xấp tài liệu nào đó ày thỳ cũng đâu phải đến nơi xa xăm,hoang vắng thế này chứ?-Nhỏ Hải An cười ha hả,tay chống ngang nạnh lên tiếng

-Các người…thật quá đáng-Gia Linh sợ hãi lùi lại
-Bọn tao quá đáng ư?Cũng chỉ vì con nhỏ hồ ly tinh như mày cứ quấn lấy hoàng tử Minh Khánh của bạn tao thôi-Nhỏ Thùy Trâm lên tiếng đầy hăm dọa
-Đúng vậy.Tao đã cảnh cáo mày bao lần mà mày vẫn chứng nào tật ấy,vẫn theo đuôi,bám riết lấy hoàng tử của tao-Nhỏ An nói
-Tôi chả làm gì cả…Các người vừa vừa phải phải thôi chứ.Tôi chỉ đi cùng Khánh lên phòng hiệu trưởng để làm nhiệm vụ thôi.Tôi không như các người,đã không được người ta chú ý lại còn nhàn rỗi đi đánh ghen vô cớ-Gia Linh không lùi bước nữa,cô đứng thẳng người dậy,đối mặt với chục con nhỏ điên khùng rồi nói lên đầy căm phẫn.
-Được!Mày giỏi lắm.Dù có biết võ như con 2 con bạn mày thỳ cũng chẳng thể đánh thắng được mười mấy đứa bọn tao đâu.-Nhỏ Oanh nói lớn
-Bọn tao sẽ đánh ày không còn gì để hống hách lên tiếng nữa.Xông lên tụi bay,đánh chết nó cho tao-Nhỏ Thùy nói rồi cả lũ con gái xông lên.
Gia Linh bị đánh tới tấp,khụy xuống.Sức khỏe của Linh chưa hồi phục hẳn từ vụ đánh hôm trước,thế mà giờ đây,quân số còn đông hơn cả cô tưởng.Những cú đánh không biết thương hoa tiếc ngọc.Hơn chục lũ con gái này,đứa dứt tóc,đứa tát tới tấp,đứa đấm,đứa thụi,đạp vào bụng cô….Khắp người Linh giờ đây toàn là máu,nhưng lũ con gái ấy vẫn không hề dừng tay...
Bọn nó thấy Minh Khánh trở về mà không thấy Gia Linh đâu,liền hỏi:
-Ủa Khánh,Linh đâu rồi?
-Linh đi lấy xấp tài liệu Trang nhờ lên bảo Khánh về lớp trước.-Khánh đáp
-Khánh bị sao thế,từ nãy giờ Trang vẫn ngồi trong lớp,không hề đi đâu,làm sao có thể…-Khánh My lo lắng nói
-Cái gì?-Mặt Minh Khánh tối sầm lại rồi chạy lại chỗ Trang hỏi han:
-Trang.Nãy giờ bạn có đi ra ngoài không?

-Không.Nãy giờ tớ vẫn ngồi đây để hoàn thành tài liệu cho lớp.-Trang nói
-Chết tiệt!Không phải bạn bảo Linh ra chỗ nào đó lấy tài liệu cho lớp sao?-Minh Khánh lo lắng tột độ nhìn Trang
-Không hề có chuyện đó.-Trang lắc đầu đảm bảo cho lời nói của mình
-Vậy thì…-Nó nói,quay sang nhìn My,Vy Anh.3 đứa nó,như đoán ra có chuyện gì liền chạy thẳng 1 mạch ra khỏi lớp.
Nhìn thấy chúng nó chạy đi,Minh Khánh,hắn,Duy Phong và Thiên Minh vì lo lắng cho sự mất tích của Gia Linh cũng chạy theo.Trang thì ngớ người,không hiểu chuyện gì xảy ra.7 người chúng nó cùng nhau chia ra mỗi người 1 ngả đi tìm Linh.Tất cả ngã rẽ,cùng nhau đổ về 1 hướng,chúng nó chạy lại rồi hỏi han nhau:
-Có thấy Linh không?-Nó lo lắng
-Không thấy-Tất cả đều đáp lại câu nói của nó,vẻ mặt ai cũng lo lắng,thở hổn hển vì mệt,những giọt mồ hôi rơi lã chã.
-Vậy thì…Chỉ còn 1 chỗ-Nó khẳng định rồi chỉ tay về 1 hướng nói:-Bồn hoa sau trường.
Thế rồi 3 đứa nó chạy trước,còn bọn hắn thỳ cùng nhau chạy đi kiếm Linh ở căn tin,sân vận động,....Đến nơi,nó chứng kiến cảnh 1 đám nữ sinh đang cùng nhau vây quanh đánh ai đó.Nó ngờ vực đó là Gia Linh liền kêu to:
-Dừng tay lại.
Nghe thấy tiếng nó,mấy con nhỏ cùng hơn chục nữ sinh tản ra,để lộ 1 cô gái đang nằm quằn quại,dáng người nhỏ bé nằm trên vũng máu lớn,mái tóc dài bê bết máu đang xõa phủ khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Gia Linh:
-Gia Linh-Khánh My kêu to khi nhìn thấy cảnh tượng này,rồi nhỏ chạy lại đỡ Gia Linh dậy.
-Các người….Ăn gan hùm rồi-Nó nói xong thì xông đến chỗ mấy con nhỏ xí sớn đang cùng nhau đứng đó,cùng với Vy Anh,đánh,đấm,tát,…trả thù cho Gia Linh.Vẻ mặt của nó và Vy Anh lúc này thật đáng sợ…
Cùng lúc đó,bọn hắn không tìm thấy Linh,liền chạy lại chỗ 3 đứa nó thì chứng kiến cảnh nó với Vy Anh đang đánh tanh bành 1 đám con gái,còn Khánh My thỳ đang nưc nở,lay Gia Linh dạy trong vũng máu lớn.Bọn hắn chạy lại,hắn can nó kéo ra,Duy Phong thấy vậy cũng lôi Vy Anh đang gây gổ đánh nhau ra ngoài,Thiên Minh với Minh Khánh chạy lại chỗ Gia Linh:
-Minh Khánh,bạn hãy đưa Gia Linh đến bệnh viện mau,không thì Linh sẽ chết vì mất máu đấy.Nhanh lên!-Khánh My trong làn nước mắt nói to.Sau lời nói của My,Minh Khánh nhấc người Linh lên,bế gọn trong lòng rồi chạy đi….
-Bỏ ra…Đừng can bọn tôi.-Tiếng Vy Anh gào lên,đẩy Duy Phong ra.Nhưng Duy Phong đang ôm chặt lấy Vy Anh dù cô vùng vẫy như thế nào:

-Đừng như thế nữa,Vy Anh.-Duy Phong lên tiếng
-Anh bị điên à?Bỏ tôi ra…Tôi phải đánh chết lũ con gái này.-Nó cũng gào lên không kém
-Cô đừng la lớn nữa,cô đánh bọn họ ra nông nỗi này rồi còn đòi làm sao nữa,đánh chết con nhà người ta à?-Hắn mắng nó,tay thỳ giữ chặt lấy tay nó mặc cho nõ vùng vẫy hết cỡ.
-Như thế chưa đủ đâu.-Khánh My lau nước mắt nói
-Con nhỏ này,mày dám động đến bạn của tao à?-Thế rồi,My lôi cổ con nhỏ Hải An đang nằm đau đớn cùng đồng bọn trước những cú đánh đau điếng của nó và Vy Anh,tát tới tấp.
-Khánh My,ngừng tay đi.-Thiên Minh kéo My ra không thỳ nhỏ sẽ tát chết con nhỏ An mất
-Tôi cho các cô 5 giây,không biến khỏi đây thỳ bọn tôi sẽ tự tay đánh chết các cô đó-Lời hắn vang lên đầy dọa,ánh mắt sắc bén hình viên đạn đang lừ lừ nhìn mấy con nhỏ bị đánh tơi bời,máu me chảy đầy.Thế rồi cả đám lê xác chạy mất,vẻ mặt sợ hãi vô cùng….
Minh Khánh đang cùng Gia Linh ngồi trên xe taxi đến bệnh viện:
-Gia Linh.Tỉnh lại đi.Bạn sao thế này…Gia Linh…Gia Linh-Minh Khánh gọi tên Linh,ôm cô vào lòng.Áo anh giờ đây cũng bị nhuốm đỏ vì ôm chặt Gia Linh.
-Đi nhanh lên!-Minh Khánh quay qua,quát ông tài xế vì quá lo lắng cho Gia Linh
-Linh….Đừng xảy ra chuyện gì…Khánh xin Linh đấy…Linh mà làm sao...Khánh sẽ hối hận lắm...-Minh Khánh lo lắng tột độ,nhìn Gia Linh bất tỉh đầy thương xót.Giờ thỳ anh đã hiểu,anh thực sự thích Gia Linh,thích ngay từ lần đầu tiên chạm mặt.Tình cảm đó lớn dần theo năm tháng đã trở thành 1 tình yêu tha thiết.Người con gái anh yêu thương đang nằm giữa ranh giới sống chết,nếu có mệnh hệ gì chắc anh không sống nổi….
Đến bệnh viện,Minh Khánh bế Gia Linh chạy lại rồi quát lên với mấy cô y tá:
-Mau cứu cô ấy….!
Thế rồi,mấy người y tá vội vàng cùng Minh Khánh đưa Gia Linh vào phòng cấp cứu……