Kiểu giống như công tắc đèn, khẽ chạm liền sáng.
Tại sao tình yêu lại không thể giống như vậy?
Lúc cô đơn, chạm nhẹ sẽ sáng…..
**
Lương Duy Nặc nằm thử xuống sofa thì chạm phải đèn đặt dưới đất, đèn liền sáng ngay lập tức, nhưng chỉ một lúc sau, anh lặp lại động tác một lần nữa, cả phòng khách lại trở lại tối đen.
Anh vô ý thức chạm lại một lần nữa, rời khỏi, lại chạm vào, lại rời khỏi. Lúc sáng lúc tối, anh nhìn bức ảnh lập lòe trong tờ tạp chí đặt ở trên bàn trà phía đối diện.
Tin tình cảm của Uông Gia Úy và Tưởng Vĩ Nhân, hình ảnh được xử lý bắt mắt, đặt trên trang nhất.
Lương Duy Nặc ẩn ẩn đau đớn mà nghĩ: bọn họ vào khách sạn rồi, trước cửa lớn của khu vực nhà hàng, bọn họ đã không thể chờ đợi mà hôn nhau say đắm, sau đó mới dắt tay nhau vào khách sạn…..
Vốn tưởng rằng trong cuộc sống không có gì lớn hơn, đáng sợ hơn có thể so sánh được với cái chết.
Thế nhưng trong một khắc, anh phát hiện bản thân đã cực kì sai lầm.
Trơ mắt nhìn Tưởng Vĩ Nhân biến thành phụ nữ của người đàn ông khác, loại đau khổ và sợ hãi như thế này, sợ rằng cái chết còn lâu mới sánh bằng.
Anh mất cô, thực sự mất cô triệt để.
Hôm nay anh về nhà, chờ đợi Tưởng Vĩ Nhân không biết có trở về hay không.
Anh nghĩ muốn hỏi cô một chút, Uông Gia Úy có đối xử tốt với cô không? Nếu thực sự tốt, có lẽ nỗi khổ sở của anh sẽ được một chút an ủi.
Hơn một giờ đêm, cô vẫn chưa trở về. Cô….sẽ ở trên giường của Uông Gia Úy sao? Lương Duy Nặc thở một hơi thật dài, đang định đi đến tủ rượu lấy một chai, đúng lúc này nghe được âm thanh cửa mở.
Anh đứng ở bên sofa, nhìn Tưởng Vĩ Nhân vừa mới vào cửa, gần như không có cách nào hít thở.
Cô gầy đi, hơn nửa tháng không gặp mặt, hình như cô gầy đi không ít.
Uông Gia Úy không đối xử tốt với cô sao? Không ép cô ăn nhiều hơn một chút sao?
Anh rất muốn mở miệng hỏi cô, rất rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Vĩ Nhân lại lên tiếng trước.
Lúc Tưởng Vĩ Nhân vào cửa nhìn thấy Lương Duy Nặc liền sợ hết hồn, ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm, giống như mưa to gió lớn sắp kéo đến, khóe mắt Tưởng Vĩ Nhân nhìn đến tờ tạp chí trên bàn uống trà nhỏ, có chút sáng tỏ.
“Ngày mai chúng ta xử lý thủ tục một lần luôn đi. Chắc là anh có thời gian chứ?” Cô vừa nói vừa hướng về phía lên tầng hai, sau khi chỉ còn cách anh một đoạn, dừng lại chờ đợi anh trả lời, nhưng mắt không nhìn anh.
“Uông Gia Úy không đối xử tốt với em?” Giọng nói anh vô cùng đè nén.
“Có tốt hay không là việc của tôi, không liên quan đến anh.” Tưởng Vĩ Nhân dùng giọng điệu lạnh như băng trả lời.
“….Anh thực sự hy vọng anh ta có thể đối xử với em thật tốt.” Lương Duy Nặc nói có chút bất đắc dĩ.
Lời này lại chọc giận Tưởng Vĩ Nhân, cô xoay người, tầm mắt chống lại anh, lửa giận hừng hực nói: “Ý anh là gì? Anh đi chăm sóc người phụ nữ khác, cho nên phải có người đàn ông khác tiếp nhận vị trí của anh cho tốt sao, như vậy anh có thể yên tâm thoải mái phản bội hôn nhân của chúng ta, là như thế phải không? Chúng ta có nên mở tiệc ly hôn cho dứt khoát, anh đi với niềm vui mới Hồng Hi Vân của anh, tôi đi với niềm vui mới Uông Gia Úy của tôi, cùng nhau chiếu cáo với người thân bạn bè , nói rằng chúng ta đều tự tìm đến với hạnh phúc mới, như vậy anh sẽ an tâm ly hôn hơn sao, sẽ hợp tình hợp lý hơn chứ?!”
“Đây đúng là môt đề nghị hay.” Lương Duy Nặc dùng giọng nói đùa giỡn đáp lời, nhưng vẻ mặt lại có chút ưu thương.
Trong lúc tức giận, Tưởng Vĩ Nhân đã giận đến mức không thấy rõ thái độ của Lương Duy Nặc, trái tim cô bị giày vò vô cùng khổ sở.
Muốn thu hồi lại tình yêu, lại không đủ sức.
Diennndannleuydon,
Thực sự cô rất hận, vì sao yêu người sâu sắc, thì nhất định phải nhận sự thương hại?!
Tưởng Vĩ Nhân tức giận muốn nổ tung, điên cuồng rống to; “Tốt lắm! Vậy thì thứ 7 này, anh đặt tầng thứ hai mốt của “Caesar” đi, địa điểm đó chẳng phải rất tuyệt sao?”
Cuộc sống đúng là mỉa mai, năm ấy Lương Duy Nặc cầu hôn từng nói với cô: mười năm sau muốn tổ chức một bữa tiệc ở tầng hai mốt của “Caesar”, mời toàn bộ bạn bè người thân, những người từng phản đối bọn họ kết hôn, để bọn họ biết họ đã phản đối sai lầm. Anh nói, nhất định phải làm cho mọi người biết hai người rất hạnh phúc!
Hừ, hạnh phúc? Hạnh phúc ngắn biết bao nhiêu, căn bản là sống không qua mười năm!
Hơn hai năm trước còn muốn ăn mừng kỷ niệm tròn mười năm kết hôn, nhưng mà bây giờ, ngay cả ba năm ngày cưới cũng chưa đến, đã phải ly hôn rồi!
Nếu anh nói “tổ chức tiệc chia tay” cũng được, vậy thì tổ chức đi! Chẳng lẽ cô sẽ sợ sao? Một người yêu thương còn không giữ được, thì còn sợ cái gì nữa? Nếu không đến được ngày kỷ niệm mười năm, vậy thì kỷ niệm ly hôn cũng tốt lắm!
“Được, anh đi đặt, cuối thứ bảy tuần này, em nhớ đưa Uông Gia Úy đến.” Lương Duy Nặc cười, mang theo đau khổ khó phát hiện.
Anh hiểu được tình cảm của Vĩ Nhân đối với anh, anh làm như vậy sẽ làm cô bị thương triệt để hơn đúng không? Anh chỉ hy vọng đây là cách làm tuyệt tình, có thể khiến cho Vĩ Nhân chết tâm hoàn toàn với anh….
Anh thực sự thực sự rất quá đáng!
“Lương Duy Nặc! Anh quả thực khi dễ người quá đáng! Mắt tôi thực sự bị mù mới gả cho anh!” Tưởng Vĩ Nhân rống lên, trong đôi mắt ngấn lệ.
Cô vừa tức vừa hận, cảm thấy không có cách nào có thể ở chung một không gian với anh, cho dù là mấy giây ngắn ngủi cũng không!
Sau khi gào xong, cô lập tức quay đầu chạy về phía cửa chính, muốn rời khỏi cái nhà này.
Lương Duy Nặc lại đuổi theo cô, bắt được tay cô, nói: “Đã muộn rồi, mắt em bị mù mà, chạy như vậy rất nguy hiểm.”
Cảm giác hài hước gì đây? Cô bị kéo, chỉ có thể quay đầu nhìn anh chằm chằm, ngay cả nói cũng không nên lời, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
“Em đừng khóc, anh cho rằng nói như vậy có thể trêu chọc em cười.” Lương Duy Nặc than thở. Gần đây, anh đã thấy cô khóc quá nhiều.
Ngón tay cái anh dán lên mặt cô, lau đi nước mắt ấm áp của cô, âm thanh thả nhẹ: “Nếu không anh đổi sang cách nói khác, là mắt anh bị mù mới cưới em, cho nên em chạy đi như vậy rất nguy hiểm, bởi vì mắt anh mù, không thể nào đuổi theo em được.”
Tưởng Vĩ Nhân không cười nổi, thực sự cảm thấy đau đớn quá, muốn tránh thoát khỏi anh thế nhưng không tránh được, không thể làm gì khác là gào lên: “Lương Duy Nặc! Tại sao anh muốn bắt nạt tôi như vậy? Tại sao—“
Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, cố gắng muốn trấn an tâm tình kích động của cô, nói nhỏ: “Nhân Nhân, chúng ta không cần nói những lời ác độc như những cặp vợ chồng bất hòa khác, chúng ta đã có thể gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, có được hay không? Dù nói thế nào, chúng ta đã từng yêu nhau, không nên vì hết yêu thương mà làm tổn thương lẫn nhau. Anh thật tâm hi vọng em vượt qua được, không phải là vì đổi lấy sự thoải mái yên tâm của bản thân. Em phải tin anh, được không?”
Tưởng Vĩ Nhân dựa vào anh, tâm tình dần dần dịu lại. Thật châm chọc, cái ôm của anh, vẫn có tác dụng làm cô an tĩnh như cũ.
Die.^nda’nle^quy’do^n.Lê quý Đôn
Cô lau sạch nước mắt còn sót lại, hít sâu một hơi, rời khỏi ngực anh, ngẩng đầu, cho anh một nụ cười thương tâm, thất bại nói: “Đã gặp nhau tốt đẹp thì chia tay tốt đẹp! Tối thứ bảy này, tôi sẽ dẫn Uông Gia Úy tới, cũng sẽ mời cả bố mẹ nữa, chúng ta dứt khoát làm cho xong, sau đó cuộc sống của anh và tôi, ai đi đường nấy!”
Lời này, có một nửa là vì giận dỗi. Bữa tiệc ly hôn? Hừ, có ai lại muốn đem ly hôn làm cho oanh liệt chứ?
Nhưng mà cô cũng hiểu, Lương Duy Nặc nói không sai. Dù như thế nào, bọn họ cũng đã từng yêu nhau, không cần thiết phải nói những lời ác độc. Không duy trì nổi tình cảm nữa, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay là biện pháp duy nhất không khó coi.
Lương Duy Nặc đối với cô như vậy, cô thực sự nên hết hi vọng đi thôi….
Cô cũng thực sự hi vọng có thể cùng anh gặp nhau thì cũng chia tay vui vẻ, coi như giờ phút này cô không có cách nào làm được hoàn toàn, nhưng….cô sẽ làm được.
“Em…phải chăm sóc bản thân thật tốt. Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, anh có kế hoạch di cư đến Mỹ cùng với Hi Vân, anh quyết định xin nghỉ hưu sớm, trải qua cuộc sống đơn giản chỉ có hai người với Hi Vân.’
“Anh định bỏ công ty của bố anh sao?!” Tưởng Vĩ Nhân giật mình, không thể tin được anh có thể ra được quyết định như thế này.
Anh thực sự buông xuống được sao? Bố mẹ anh chắc chắn là không đồng ý chứ? Tưởng Vĩ Nhân vừa cảm thấy giật mình, cũng cảm thấy bản thân rất thất bại.
“Ừ, quá mệt mỏi. Anh không muốn cả đời đều vất vả như vậy, không có thời gian ở bên cạnh người yêu.”
“Anh…..Thôi, dù sao chuyện này cũng đã không còn liên quan đến tôi.”
Nên nói cảm giác trong lòng cô như thế nào đây? Là chán nản, là đau khổ, hay là mệt mỏi? Có lẽ, tất cả đều có.
Thì ra Hồng Hi Vân trong lòng Lương Duy Nặc, lại quan trọng như vậy. Lương Duy Nặc đối với chính mình, chưa từng chạm đến ý nghĩ “chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn”……
Chỉ một khoảng khắc này, từ chán nản đến hơi sức để ghen tỵ Hồng Hi Vân cũng chẳng còn.
“Sau này anh không ở Đài Loan nữa, em phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Lương Duy Nặc nói, trong lòng vô cùng lưu luyến cô.
Cô nhìn anh một cái, trong nháy mắt, cô giống như thấy được sự không muốn buông tay trong mắt Lương Duy Nặc.
Anh không bỏ được sao? Không thể nào. Vì Hồng Hi Vân, anh có thể không cần gì cả, anh đang yêu người khác, làm sao có thể không muốn buông tay cô đây? Là cô suy nghĩ nhiều, là cô vọng tưởng rồi.
“Tôi mệt mỏi quá rồi, tối thứ bảy gặp.” Cô mệt mỏi nói, lần này không quay đầu nữa, đi một mạch lên tầng hai.
Rời đi. Cô vô cùng mệt mỏi, cũng không còn một chút sức lực. Lòng của cô, đã bị đào rỗng hoàn toàn.
Lương Duy Nặc vẫn nhìn theo bóng lưng đi lên lầu của Tưởng Vĩ Nhân, cho đến khi không nhìn thấy cô nữa mới thôi.
Sau đó, anh rời nhà, lệ trào quanh hốc mắt.
Nước mắt theo từng bước chân của anh, một giọt lại một giọt, giống như những nốt nhạc, xướng lên bài hát đau khổ mãnh liệt nhất trong lòng Lương Duy Nặc.
Sinh ly tử biệt tàn khốc, tất cả anh đều phải đối mặt……
Tiệc ly hôn? Nghĩ đến sẽ là màn tai họa.
Tưởng Vĩ Nhân vốn đến đúng giờ, lại cố ý chậm mười phút, mới kéo tay Uông Gia Úy đi vào vườn hoa sân thượng.
Cô không biết được Lương Duy Nặc mời bao nhiêu tân khách, nhưng vừa vào hội trường phóng tầm mắt nhìn tới, khẳng định chừng trăm người không thiếu được.
"Khẩn trương sao?" Uông Gia Úy cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng hỏi.
"Không sao. Anh phải chuẩn bị tâm lý, một chút cha mẹ tôi có thể sẽ không cho anh sắc mặt tốt."
"Trái tim tôi rất khỏe mạnh , cô yên tâm, không có việc gì." Uông Gia Úy cười đến dịu dàng, vỗ nhẹ tay của cô.
Bọn họ đối thoại thân mật, xa xa Lương Duy Nặc nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Đi tới trước mặt Tưởng Vĩ Nhân, là của cha mẹ cô.
Sắc mặt Tưởng Đức Lương cha của Vĩ nhân rất khó coi, Phương Huệ Huệ cũng không khá hơn chút nào.
Tầm mắt của bọn họ, tập trung ở trên tay Tưởng Vĩ Nhân cùng Uông Gia Úy đan vào nhau.
"Hai vợ chồng các ngươi rốt cuộc đang làm gì thế? Không trở về nhà cũng không gọi điện thoại mà nói một tiếng, hiện tại còn gọi chúng ta tới tham gia cái tiệc quái quỷ này! người làm chồng, kéo một nữ nhân khác tới; con làm người vợ, cũng dắt một người đàn ông khác ! Hiện tại các ngươi đến tột cùng đang hát tuồng gì? !" Tưởng Đức Lương cực kỳ tức giận chất vấn.
"Nhân Nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Phương Huệ Huệ hỏi tương đối ôn hòa.
"Cha, mẹ, con và Duy Nặc đã làm xong thủ tục li hôn vào thứ ba rồi. Vị này là bạn trai mới của con, anh ấy gọi là Uông --"
Chát ! Tưởng Vĩ Nhân còn chưa có nói xong, một cái tát liền đánh xuống, tất cả mọi người tại chỗ toàn bộ yên tĩnh lại.
Tưởng Đức Lương giống như con sư tử rống giận: "Ta nói ngươi ly hôn, không có bảo ngươi nhanh như vậy liền bám chặt nam nhân khác! Ngươi cùng tiểu tử khốn kiếp đó so sánh sao? Tự ngươi nói, lời nói giống như vậy sao? Ta dạy ngươi như vậy, dạy ngươi làm nữ nhân tùy tiện sao?"
Uông Gia Úy chưa kịp phản ứng, thay nàng đỡ bàn tay đó, nhưng sau khi một cái tát đánh xuống, hắn lập tức đứng ở đằng trước Vĩ Nhân che chở cô, để ngừa cha cô mới có phản ứng kịch liệt tiếp theo.
Lương Duy Nặc nhìn thấy Vĩ Nhân bị một cái tát, đau lòng chết được, vội vàng xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh bọn họ, đi về phía trước tiến tới gần cha Tưởng Vĩ Nhân, khuyên: "Cha, ngươi không cần kích động."
Tưởng Đức Lương hất tay Lương Duy Nặc ra, tức giận hung ác trừng hắn."Ngươi không cần gọi ta là cha! Ly hôn cung Nhân Nhân, ta đã không phải cha vợ ngươi rồi ! Huệ huệ, chúng ta nhanh rời đi cái nơi thối nát này, miễn cho bị những người này làm giận chết!"
Tưởng Đức Lương dắt tay của vợ, sẽ rời khỏi.
Tưởng Vĩ Nhân bước nhanh đuổi theo, kéo mẹ lại, nói: "Cha, mẹ: thật xin lỗi, là con sai lầm rồi."
"Nhân Nhân, tìm thời gian về nhà mới nói. Cha con bây giờ đang nổi nóng, không nghe lời của con." Phương Huệ Huệ nhẹ nói, rất đau lòng con gái bị một cái tát.
Tưởng Đức Lương nhìn cũng không nhìn Vĩ Nhân, cũng làm như không nghe thấy lời con gái nói.
Tưởng Vĩ Nhân nhìn cha một cái, khổ sở mà gật đầu với mẹ một cái. Nhìn bóng lưng cha mẹ đi ra vườn hoa, cô cố nén không để cho nước mắt rớt xuống.
Lương Duy Nặc chuyển tới trước mặt cô, sờ sờ mặt cô bị đánh, giọng nói đau lòng: "Rất đau chứ? Anh đi lấy nước đá cho em thoa."
Lương Duy Nặc vừa mới cất bước, Vĩ Nhân liền ngăn trở hắn.
"Không nên phiền toái, tôi không sao. Chúng ta nên giải quyết chuyện cho xong đi, tôi muốn về sớm một chút."
Lương Duy Nặc nhìn cô chốc lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì, trực tiếp đi lên bục phía trên hội trường, tuyên bố ‘mục đích’ yến hội hôm nay.
"Các vị tân khách, cám ơn các vị đán tốn thời gian tham gia bữa tiệc này. Tôi cùng vợ trước, đạt thành nhận thức chung, cả hai đã làm xong thủ tục li hôn trong tuần lễ này. Vì để tránh cho ngày saucả hai gây khó khắn với nhau, cho nên chúng tôi tổ chức bữa tiệc này, chúng tôi muốn thông báo với thân bằng hảo hữu, để mọi người biết rằng chúng tôi đã ly hôn, mỗi người cũng đều có bạn đồng hành mới của mình rồi. . . . . ."
Lương Duy Nặc càng nói không ngừng, Tưởng Vĩ Nhân chỉ cảm thấy lỗ tôii ong ong, không biết được là bởi vì một cái tát của cha, hay là hắn chính thức tuyên bố tin tức bọn họ ly dị gây ra. Từ từ, cô đã không nghe rõ ràng lời nói kế tiếp của Lương Duy Nặc.
Chỉ là, cô nhìn thấy cha mẹ của Lương Duy Nặc cười đến vui vẻ so với người khác, thậm chí bọn họ còn nâng chén ăn mừng.
Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy bi ai, cô hẳn là cô dâu thất bại như vậy. Mắt, càng thêm đau nhói.
"Không cần khổ sở, nếu bây giờ khóc, đó là thua." Uông Gia Úy đang cầm mặt của cô, biết cô mau khóc, nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp liền hôn cô.
Tưởng Vĩ Nhân phản xạ lập tức đưa hai tay ra vòng lên cổ Uông Gia Úy . Giờ khắc này, cô cảm thấy thật cô đơn, cảm giác mình bị mọi người vứt bỏ.
Chồng của cô không cần cô, cha mẹ cô tức giận cô, bố chồng mẹ chồng cô chán ghét cô. . . . . .
Giờ phút này, yêu cô, đứng ở bên người cô, chỉ có Uông Gia Úy ban đầu đã từng phản bội cô.
Cuộc sống còn có cái gì hoang đường buồn cười hơn so với cái này? Tưởng Vĩ Nhân kết thúc nụ hôn này, vùi mặt vào lồng ngực Uông Gia Úy, để cho cảm xúc khổ sở chậm rãi qua đi.
Sau khi lắng đọng cảm xúc, cô mới chậm rãi phát hiện hội trường yên tĩnh lại. Cô đoán, có lẽ là đang nhìn cô cùng Uông Gia Úy biểu diễn thôi.
Cô kéo khoảng cách cùng Uông Gia Úy ra, ngẩng đầu, trông thấy Lương Duy Nặc đang nhìn hướng phía bên cô.
Hai người xa xôi nhìn nhau, Lương Duy Nặc nở một cười yếu ớt đối với cô, tiếp đó lại nói về phía Microphone, kéo lực chú ý mọi người về.
"mặt khác, sáng sớm ngày mai tôi có chuyến bay, tôi cùng Hi Vân quyết định di cư sang nước Mĩ."
Hội trường an tĩnh, yên tĩnh hơn, nhưng đây cũng là yên tĩnh trước bão táp. Không có mấy giây, cuồng phong bắt đầu, cô nhìn thấy cha mẹ của Lương Duy Nặc giận dữ, mở miệng chất vấn, sau đó chửi mắng, trong nháy mắt tất cả lọt vào trong điên cuồng hỗn loạn.
Mẹ Lương Duy Nặc chỉ vào Hồng Hi Vân, mắng cô là hồ ly tinh; cha của Lương Duy Nặc là nhảy lên bục cao, giành lại Microphone, tuyên bố bữa tiệc kết thúc.
Tưởng Vĩ Nhân chú ý tới em gái Lương Duy Nặc đi về phía cô, cô không muốn tiếp tục tham dự nơi hỗn loạn này, càng không muốn đối mặt Lương Duy Nặc nữa bất luận là người nhà hắn, dù sao bọn họ chưa từng thích cô.
Cô lôi kéo Uông Gia Úy, nói: "Tôi nghĩ đi khỏi đây thôi."
"Nên đi thôi. Anh đã mua nhà có phòng ăn lớn, đi ăn bữa tiệc lớn thôi."
Uông Gia Úy cười, cầm chặt tay của cô, hai người giống như đang khó khăn lẩn trốn, đi ra vườn hoa sân thượng xinh đẹp kia, ném tất cả hỗn loạn ra sau lưng.
Một ngày này, đối với Lương gia mà nói, coi như là đêm ‘ trước hỉ sau bi ’.
Nhưng đối với Tưởng Vĩ Nhân đã hết hy vọng mà nói, những thứ kia đều không liên quan đến cô rồi. . . . . .
Lúc nửa đêm, Tưởng Vĩ Nhân một người nằm ở trên giường lớn.
Thứ ba làm thủ tục li hôn thì Lương Duy Nặc kiên trì cho cô căn nhà này, cô nguyện ý muốn dọn ra, dù sao trong căn nhà này có quá nhiều kỷ niệm.
Nhưng lúc Lương Duy Nặc kiên trì, cô không thể không tiếp nhận căn nhà này. Ngày đó lời nói hắn biểu hiện giống như cô không cần căn nhà, hắn sẽ không chịu ký tên.
Tưởng Vĩ Nhân ở trên giường lăn qua lộn lại, càng không ngừng nghĩ tới bữa tiệc thì ánh mắt của Lương Duy Nặc ở trên bục nhìn cô. Hắn cười có vẻ có chút bi thương. . . . . .
Ngày mai hắn sẽ phải rời khỏi Đài Loan rồi, ngày sau nếu gặp mặt cũng không dễ dàng. . . . . .
Không cưỡng được ý niệm trò chuyện cùng Lương Duy Nặc, cô buông tha giãy giụa, đầu hàng, ngồi xếp bằng, xoay vặn đèn ngủ trên tủ giường. Hơn hai giờ rồi, lúc này quấy rầy hắn được không?
Tưởng Vĩ Nhân lại đấu tranh, sau một hồi khá lâu, cô hít sâu, quyết định gọi điện thoại cho Lương Duy Nặc.
Chuông điện thoại mới vang một tiếng, cô liền muốn cúp, không ngờ điện thoại lại lập tức được nghe, hơn nữa có đáp lại --
"Nhân Nhân?" Lương Duy Nặc hỏi rất không xác định, là dãy số nhà.
Nhịp tim Tưởng Vĩ Nhân thật nhanh, không tiếng động.
"Nhân Nhân sao?" Lương Duy Nặc lại hỏi một lần, có chút sốt ruột.
"Là tôi." Tưởng Vĩ Nhân đáp một tiếng.
"Thế nào? Còn chưa ngủ?" Nghe trả lời, Lương Duy Nặc thở phào nhẹ nhõm, thật là sợ cô có chuyện. Tiếp theo mới phát giác kinh ngạc, không ngờ cô sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Hắn mới vừa cầm điện thoại di động, có kích động muốn gọi điện thoại cho cô, muốn cùng cô trò chuyện, bởi vì có lẽ là một lần cuối cùng bọn họ nói điện thoại. . .
"Tôi. . . . . . Ngủ không được. Hành lý chuẩn bị xong rồi sao?"
"Ừ, chuẩn bị xong rồi."
Hai người rất có ăn ý, thời điểm trầm mặc khá hơn chút.
Tưởng Vĩ Nhân cầm điện thoại, thật ra cảm giác mình có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết nên chọn một câu nào? Giận dỗi đi qua, cô tỉnh táo rất nhiều.
Trở về ý niệm nội tâm chân thật nhất, cô nằm ở trên giường, muốn nhất vẫn là người ly hôn cùng cô, Lương Duy Nặc.
"Ngày mai đáp máy bay mấy giờ? Tôi. . . . . . Có thể tới tiễn anh hay không?"
Tưởng Vĩ Nhân không muốn tiếp tục trốn tránh, cũng không muốn tức giận đánh cuộc nữa, quyết định thuận theo hi vọng đáy lòng. Cô muốn tiễn hắn, bình tâm tĩnh khí chúc hắn hạnh phúc.
Lương Duy Nặc trầm mặc không nói, nắm tay dao động đốt ngón tay cũng trắng bệch.
"Bất tiện sao?" Tưởng Vĩ Nhân hỏi rất cẩn thận, có lẽ hắn là thật không tiện thôi.
". . . . . . Uông Gia Úy cũng sẽ tới cùng sao?"
"Không có. Tôi muốn đi tiễn hai ngưòi. Buổi tối nằm ở trên giường, nhớ anh đã nói -- đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Tôi nghĩ lại, cảm thấy gần đây mọi việc xảy ra giống như kịch. Chúng tôi. . . . . . Thật ra thì không tính là thật sự chia tôi tốt đẹp. Để cho tôi đi tiễn hai người, có thể mỉm cười tiễn hai người, tôi có thể chúc phúc hai người, được không?" Tưởng Vĩ Nhân thật lòng thành ý nói. Giờ khắc này, cô không buồn Lương Duy Nặc, tất cả cảm xúc tức giận, cũng đều lắng đọng rồi.
"Ngày mai tám giờ rưỡi chúng tôi sẽ tới phi trường. hàng không Trường Vinh. Tôi sẽ chờ cô."
". . . . . . Duy Nặc, từ lúc nào bắt đầu anh đã không yêu tôi hay sao?"
"Nhân Nhân, chúng ta không cần nói cái này tốt hay không? Tôi không có biện pháp trả lời vấn đề này."
"Tốt. Hiện tại hỏi cái này, thật ra thì cũng không có ý nghĩa gì. Không yêu chính là không yêu."
"Thật xin lỗi." Lương Duy Nặc xin lỗi, hàm ý tất cả áy náy đối với Vĩ Nhân.
"Anh ngủ đi, tôi không quấy rầy nữa, ngày mai anh còn phải dậy sớm."
"Nhân Nhân. . . . . . Tôi mới vừa cũng muốn gọi điện thoại cho cô?"
"Muốn cùng tôi nói cái gì không?"
". . . . . . Không có gì, chỉ là muốn nghe nữa nghe âm thanh của cô."
Trong lời nói của hắn dịu dàng, khiến lòng của Tưởng Vĩ Nhân bỗng dưng lại thấy đau, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Yêu cùng chia cắt thật đau, để cho cô thật khó chịu.
Tưởng Vĩ Nhân không lên tiếng, ống nghe lại truyền tới âm thanh trầm thấp Lương Duy Nặc.
" xem ra Uông Gia Úy đối với cô rất tốt. Nhân Nhân, tôi hi vọng cô có thể có được hạnh phúc."
Nước mắt lại rơi, cô lại dùng âm điệu nhẹ nhàng che giấu, nói: "Ừ, anh ấy thật lòng rất tốt với tôi, cũng thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác trước kia. Tôi nghĩ, lần này tôi thật có thể có được hạnh phúc."
". . . . . . Vậy thì tốt."
"Tôi cũng vậy hi vọng anh có thể hạnh phúc." đã đến nước này, không thể gặp nhau, liền chúc phúc thôi.
"Cám ơn."
"Không nhiều lời với anh nữa, ngủ ngon."
"Have a sweet dream, dear. ( chúc mộng đẹp, thân ái )"
"Bye."
Phi trường quốc tế Đào Viên
Tưởng Vĩ Nhân nhảy xuống tắc xi, chạy thẳng tới Trường Vinh.
Tối hôm qua cơ hồ cả đêm cô không ngủ, cho đến sáng sớm mới chợp mắt. Cô chỉ muốn ngủ một cái, không ngờ lại ngủ lâu như vậy.
Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất đi lên phi trường, cũng đã tám giờ năm mươi.
Lương Duy Nặc có thể không đợi cô liền vào cổng rồi hay không? Do đến Trường Vinh, còn cách một đoạn, cô chạy thật nhanh, thở rất gấp. Rốt cuộc vọt tới nơi, lại không thấy người.
Cô vòng quanh đi một vòng lớn, vẫn là không có thấy người.
Có lẽ hắn đã vào chỗ, bày gửi hành lý, vào hải quan rồi. . . . . .
Tưởng Vĩ Nhân đứng lại bất động, tâm tính thiện lương hốt hoảng.
"Tôi cho là em hối hận, không tới."
Là Lương Duy Nặc! Âm thanh kia truyền đến từ sau lưng Tưởng Vĩ Nhân, cô vui mừng xoay người sang chỗ khác, ôm cổ hắn, hưng phấn nói: "Tôi nghĩ đến hai người đã vào! Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ thiếp đi!" Cô cười, sau đó buông ra ôm, hỏi: "tốt chứ, gửi hành lý sao?"
"Đều tốt. Một mực chờ em, cho là em sẽ không tới, cho nên mới vừa đi toilet một chuyến." Lương Duy Nặc chịu đựng cảm giác giống như chạm điện kích động. Cô đột nhiên ôm, để cho hắn rung động.
Tiếng lòng hắn chấn động, tâm thần bay theo, vẻ mặt lại tự nhiên như vậy, giống như đây chẳng qua là người bằng hữu ôm kiểu Mỹ đối với bằng hữu.
Khó trách chuyển một vòng lớn cũng không tìm được người! Tưởng Vĩ Nhân cuối cùng gặp được hắn trong lòng khôi phục vui mừng như cũ, nghĩ đến thực tế, cô thu lại mấy phần nụ cười, cũng ý thức được mới vừa ôm hắn không thỏa đáng lắm.
Lúc này cô mới hiểu được, thói quen thật đáng sợ. Người cuối cùng trong lúc vô tình, động tác theo thói quen.
Quá khứ, cô luôn là vừa gặp phải chuyện vui sướng sẽ ôm hắn, đây đã là thói quen tích lũy hơn hai năm.
Mà cô mới vừa lại hoàn toàn quên đi thực tế, ở liếc thấy hắn liền vui sướng, xung động ôm hắn.
"Hồng tiểu thư đâu?" Cô hỏi.
"Tôi để cho cô ấy nhập quan trước rồi. Em ăn điểm tâm chưa?"
Tưởng Vĩ Nhân lắc đầu một cái, hỏi hắn: " Chừng nào thì anh muốn vào?"
"Còn sớm. Tôi mời em ăn bữa ăn sáng được không?"
"Có thể khiến Hồng tiểu thư đợi quá lâu hay không?"
"Không biết. Cô muốn đi dạo cửa hàng miễn thuế, mua chút mỹ phẩm."
"Đó." Tưởng Vĩ Nhân giùng giằng có muốn đồng ý hắn hay không?
"Đi thôi." Lương Duy Nặc hiểu cô đang giãy dụa, không cho cô thời gian suy tính, nửa ép buộc lôi kéo tay của cô rời quầy."Qua 40' vẫn là tới kịp lên máy bay, nếu như em không theo tôi ăn điểm tâm, tôi không biết phải giết thời gian thế nào."
Tầm mắt Tưởng Vĩ Nhân giằng co khi hắn dắt trên tay của cô, hai người đi tới hướng một nhà hàng cà phê, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hơn hai năm này, bọn họ ra khỏi nước hơn mười lần, mỗi hồi gửi hành lý, hắn đều sẽ nắm tay của cô, tới đây nhà hàng cà phê uống cà phê, chờ lên máy bay.
Lần này, địa điểm như vậy, cũng là hắn dắt tay của cô, bất đồng chính là, cô là để đưa tiễn, mà hắn muốn cùng một nữ nhân khác cao bay xa chạy, cùng quãng đời còn lại. . . . . .
Lương Duy Nặc tìm vị trí cô muốn ngồi, sau đó gọi phục vụ chọn món ăn.
" sandwich một phần, hai tách cà phê nóng nữa."
Tưởng Vĩ Nhân nhìn nụ cười tự nhiên trên mặt hắn, chú ý tới gương mặt của hắn thon gầy rất nhiều. Thật lâu cô không có nhìn kỹ Lương Duy Nặc như vậy rồi.
Chờ phục vụ rời đi đến bàn bên cạnh, Tưởng Vĩ Nhân nói: "Anh thật gầy."
"Đại khái thôi." Lương Duy Nặc chẳng hề để ý nói.
Trầm mặc kéo dài chốc lát, cho đến khi phục vụ đưa tới bữa ăn, Tưởng Vĩ Nhân mới lại mở miệng nói chuyện."Các ngươi tính toán đến nơi nào ở Mỹ?"
"L. A."
Cô cắn một miệng lớn sandwich, từ từ nhai, từng hớp từng hớp ăn xong bữa ăn sáng, uống xong cà phê.
Thời gian, trong sự trầm mặc chậm rãi mà trôi qua.
"Có ăn no sao?" Lương Duy Nặc hỏi.
"No rồi."
"Sức ăn nhỏ như vậy, muốn giảm cân sao? Em lại không mập."
Tưởng Vĩ Nhân không có trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô vốn là sức ăn quả thật không nhỏ, Lương Duy Nặc cũng rất rõ ràng. Nhưng cô làm sao có thể nói cho hắn biết, kể từ lúc hắn. . . . . . Thay lòng, cô liền thường thường cơm nuốt không trôi.
"Cám ơn em đến tiễn tôi." Hắn không có ý định nói cái gì với cô, chỉ muốn nhìn cô như vậy, cùng nhau ăn bữa cơm sáng như vậy, như chuyện gì cũng không xảy ra, cuối cùng để cô dịu dàng tồn tại vào trong trí nhớ.
"Đã đến lúc đi?" Cô hỏi.
"Ừ. Tôi nên nhập quan rồi."
"Tôi đi cùng anh tới." Tưởng Vĩ Nhân đứng lên.
Lương Duy Nặc đi tới bên người cô, duỗi tay về phía cô, mở miệng hỏi: "Tôi có thể. . . . . . Một lần cuối cùng dắt tay của em hay không?"
Tưởng Vĩ Nhân đột nhiên lại muốn khóc rồi, nhưng còn có thể miễn cưỡng nhịn. Nhìn bàn tay đưa về phía cô, cô đua tay lên.
Lương Duy Nặc hướng về phía cô cười, bàn tay cuồn cuộn nổi lên, cầm lấy thật chặt tay cô.
Bọn họ từng bước từng bước đi về phía thuế quan, ai cũng không nói lời gì nữa.
Qua cửa trước, Lương Duy Nặc lấy ra vé máy bay, hộ chiếu, chậm rãi buông tay cô ra, nói: "Tôi biết rõ em có thể chiếu cố mình, nhưng. . . . . . Tôi còn có chút không yên lòng. Về sau nếu em gặp phải khó khăn không giải quyết được, đi tìm em gái tôi, thật ra thì nó không ghét em. Em có thể đồng ý tôi đây hay không?" Lương Duy Nặc không thôi sờ sờ gương mặt của cô.
Tưởng Vĩ Nhân cười cười, Lương Duy Nặc không phải muốn cô tìm hắn, mà là tìm em hắn. Hắn đối với cô đến tột cùng là vô tình?
Vẫn có tâm? Cô thật không phân rõ.
"Tốt." Thật ra thì cô biết mình sẽ không đi tìm em của hắn, nhưng mà đây là lễ phép trả lời.
Lương Duy Nặc sáng tỏ cười cười, không có vạch trần cô qua loa.
"Tôi nên tiến vào, bảo trọng."
"Anhcũng bảo trọng."
Cô nhìn hắn xoay người bước tới thuế quan, nhìn hắn đi phía trước thông qua quan thuế, nhìn hắn đi từng bước một xa.
Nhìn bóng lưng Lương Duy Nặc, giờ khắc này, cô rốt cuộc nguyện ý thừa nhận, vô luận xảy ra ra chuyện gì, tình yêu dành cho Lương Duy Nặc, sẽ không thay đổi, cũng sẽ không giảm bớt.
Tưởng Vĩ Nhân khóc, cách lớp thủy tinh, cách khoảng cách rất xa, biết Lương Duy Nặc đã đi xa tuyệt đối không nghe được cô thật tâm ý, cô nhỏ giọng nói: "Lương Duy Nặc, em yêu anh. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ anh bây giờ yêu là ai, em đều yêu anh, em yêu anh. . . . . ." Nói xong, Tưởng Vĩ Nhân cất bước xoay người, rời phi trường.
Lương Duy Nặc đột nhiên quay đầu lại, nhìn Vĩ Nhân đã xoay người đi xa. Hắn giống như là nghe âm thanh của cô, nhưng kỳ thật hắn cái gì cũng không nghe, chỉ cảm thấy trái tim có chút kích động.
Có lẽ, đây chính là theo lời mọi người tâm tư cảm ứng thôi. . . . . .