Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 60-61




Chương 60:

Edit: Nu Thục tần
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
 
Không chỉ có Vinh Quý phi, hiện tại ngay cả người làm đệ đệ là Bùi Thanh Thù cũng rất lo lắng cho Tứ Hoàng tử.
 
Tứ Hoàng tử thoạt nhìn rất bình tĩnh, so với dáng vẻ xúc động của ngày hôm ấy thì hoàn toàn giống như hai người khác biệt.
 
Lúc bắt đầu Bùi Thanh Thù còn lo lắng, Tứ Hoàng tử sẽ uất ức mà làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó. Rồi mấy tháng qua đi, mãi cho đến sinh nhật Tứ Hoàng tử, Tu Trúc quán vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ chuyện dị thường gì.
 
Thời gian lâu rồi, Bùi Thanh Thù cũng không còn ngày ngày nghĩ đến chuyện của Tứ Hoàng tử với Tả Đại cô nương.
 
Vào ngày sinh nhật Tứ Hoàng tử, hắn cố ý nhờ Bùi Thanh Thù mời Lư Duy cùng đến Tu Trúc quán làm khách. Chúng hoàng tử đều ngưỡng mộ danh tiếng của Lư Duy đã lâu. Chỉ tiếc Lư Duy là bậc học thức uyên bác, không phải ai cũng có thể mời được. Ngày thường ngoài việc dạy học cho Bùi Thanh Thù, hắn rất ít khi ở lại trong cung, cũng không kết giao với các Hoàng tử khác. Vừa nói đến việc này, Cửu Hoàng tử liền không khỏi chua xót, nói: “Phụ hoàng vẫn thiên vị Thập nhị đệ.”
 
Đừng hỏi tại sao sinh nhật Tứ Hoàng tử mà Cửu Hoàng tử cũng tới, bởi vì Bùi Thanh Thù cũng không biết tại sao.
 
Sinh nhật năm trước của Tứ Hoàng tử tổ chức ở Bảo Từ cung, bởi vì mẹ đẻ của Cửu Hoàng tử là Khánh Tần cũng ở tại Bảo Từ cung, nên để cho người trong cung Vinh Quý phi chút mặt mũi, Tứ Hoàng tử mời Cửu Hoàng tử cùng tới.
 
Năm nay, Cửu Hoàng tử và Thất Hoàng tử đã cãi nhau một trận, Tứ Hoàng tử vẫn mời Cửu Hoàng tử tới Tu Trúc quán, Bùi Thanh Thù cảm giác có một chút vi diệu.
 
Không chỉ có Cửu Hoàng tử, thậm chí Tam Hoàng tử, Lục Hoàng tử, còn có Bát Hoàng tử, Tứ Hoàng tử đều mời tới.
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy thật kỳ lạ.
 
Từ khi nào Tứ ca trở nên thân thiện như thế?

 
Hắn còn tưởng rằng, sau khi thất tình Tứ Hoàng tử sẽ trở nên càng thêm quái gở chứ.
 
Chẳng qua không biết có phải bởi vì không có Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử ở đây hay không, không có bọn họ và Tam Hoàng tử tranh giành nhau, Bùi Thanh Thù lại cảm thấy tụ hội cùng các huynh đệ cũng không phải là chuyện quá gian nan.
 
Tuy nói Tam Hoàng tử có vài phần đố kỵ với Lục Hoàng tử được sủng ái, nhưng Lục Hoàng tử lại cực kì được lòng mọi người, cũng rất kính trọng đối với các huynh trưởng. Cho nên Tam Hoàng tử muốn trút giận lên hắn, cũng không tìm thấy một lý do nào.
 
Từ Tu Trúc quán đi ra, Bùi Thanh Thù ăn no căng, bèn đi cùng Lư Duy, tự mình đưa hắn ra cung.
 
Lư Duy không nói mấy câu đại loại như “Thời tiết quá nóng, điện hạ không cần đưa tiễn”, mà sảng khoái gật đầu đáp ứng. Vừa lúc hắn ta cũng có vài lời muốn nói với Bùi Thanh Thù.
 
“Điện hạ, trong lòng Tứ ca của người, có phải có chuyện thương tâm gì hay không?” Sau khi rời khỏi Khánh Ninh cung, rốt cuộc Lư Duy không nhịn được hỏi.
 
Bùi Thanh Thù sửng sốt, kinh ngạc mà nói: “Sao tiên sinh lại biết?”
 
“Hôm nay không phải Tứ Hoàng tử đàn một khúc 《 phượng cầu hoàng 》 sao.” Lư Duy than một tiếng, “Ngay từ đầu khúc, ta nghe qua thì nghĩ đến bốn chữ —— cầu mà không được.”
 
Bùi Thanh Thù bái phục Lư Duy: “Tiên sinh thật là thần nhân[1]!”
 
[1] thần nhân: ý chỉ người tài đức hơn người.
 
Không giống hắn, chẳng nghe ra cái gì cả!
 
Lư Duy chua xót cười nói: “Cái gì mà thần nhân, bởi vì có một đoạn thời gian tiếng đàn của ta giống như hắn.”
 
Bùi Thanh Thù ngẩn người, giống như là hiểu ra cái gì: “Là bởi vì như vậy nên tiên sinh mới vẫn luôn không cưới thê tử sao?”
 
“Cũng không phải hoàn toàn như vậy.” Nhắc tới hôn sự của chính mình, Lư Duy lại vô cùng đau đầu, “Chỉ là ta vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi.”
 
Bùi Thanh Thù quen biết Lư Duy cũng hơn nửa năm, thầy trò hai người ở chung thật sự không tồi.
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy, đây là thời điểm có thể hỏi một chút về chuyện của hắn ta và Lệ Phi.
 
“Tiên sinh, có phải người… có quen biết với mẫu phi của ta?”
 
Nghe Bùi Thanh Thù hỏi như vậy, dường như Lư Duy không có một chút kinh ngạc, mà hoàn toàn thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
 
Ngược lại người ngạc nhiên là Bùi Thanh Thù.
 
Hắn ta… Không chút e dè mà thừa nhận như vậy???
 
“Bằng không ngươi cho rằng vì sao ta lại chạy xa như vậy tới dạy học nhóc con ngươi.” Lư Duy nói chuyện cũng càng ngày càng tùy tiện, “Còn không phải vì ngươi là con của Hận Nguyệt sao.”
 
Thấy hắn ta dễ dàng nói ra những lời trong lòng như vậy, đột nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy hối hận, trước đó hắn thận trọng như vậy làm gì? Làm hại chính mình khi không lại mắc nghẹn lâu như vậy! Sớm biết như vậy lúc trước đã hỏi Lư Duy mọi chuyện năm đó!
 
“Vậy hai người quen nhau khi nào?” Bùi Thanh Thù cực kì tò mò.

 
“Từ khi nàng ấy còn chưa có tên gọi như bây giờ.” Lư Duy cũng không có ý giấu giếm, “Phụ thân của nàng là Lâm đại nhân và phụ thân ta từng học cùng trường, khi còn nhỏ, hai nhà chúng ta có quan hệ rất tốt.”
 
“Là bạn thanh mai trúc mã sao?”
 
Trên mặt Lư Duy lộ ra một chút biểu cảm phức tạp: “Cũng không thể nói như vậy. Từ nhỏ nàng ấy đã không giống những bé gái khác, không thích nói chuyện cùng người khác, chỉ thích ngây ngốc một mình. Từ khi nàng ấy bắt đầu vào thư xã Tấn Giang viết tiểu thuyết, số lần hai chúng ta gặp nhau ngày càng ít.”
 
Điều này ngược lại có chút ngoài dự đoán của Bùi Thanh Thù: “Đến tiên sinh, bà ấy cũng chướng mắt sao?!”
 
Bùi Thanh Thù nhìn ra được, tướng mạo và tài hoa của Lư Duy đã là đứng đầu thiên hạ rồi, hắn còn tưởng rằng Lư Duy chính là ý trung nhân lí tưởng nhất của Lệ Phi nữa chứ!
 
“Khi đó ta cũng không phục, ta đọc sách sớm, học cũng nhanh hơn người khác, đi đến nơi nào cũng có người khen ta, yêu thích ta, vậy mà nàng ấy đối với ta vẫn luôn nhàn nhạt. Cho nên nói…” Lư Duy cong lưng, hạ thấp giọng mà nói bên tai Bùi Thanh Thù: “Phụ hoàng ngươi luôn lo lắng trong lòng mẫu phi ngươi có Chung Thái y, nhưng thật ra chuyện này không có khả năng. Nàng ấy thấy ta chướng mắt, sao có thể coi trọng cái tên Chung tiểu tử kia được.”
 
Lời nói này của Lư Duy đã dọa Bùi Thanh Thù sắp ngốc.
 
Sao lại thế này?! Trong lòng Hoàng đế nghĩ thế nào, sao Lư Duy lại biết?
 
Lư Duy lại lấy đâu ra sự tự tin mà cảm thấy bản thân mạnh hơn Chung Thái y? Chẳng lẽ hắn ta cũng quen với Chung Thái y sao?
 
Bùi Thanh Thù còn muốn hỏi lại, nhưng hai người thoáng chốc đã đi tới cửa cung, không thể tiếp tục nói.
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Lư Duy đi ra khỏi cung.
 
Cũng may buổi chiều hôm sau, Bùi Thanh Thù vẫn có thể gặp Lư Duy ở Trường Hoa điện.
 
Hắn không có tâm tư học, nhìn thấy Lư Duy liền bắt lấy hắn ta, nói ra những nghi hoặc trong lòng.
 
“Phụ hoàng ta cho ngài nhiều bổng lộc như vậy, không lẽ chỉ là để ngài dạy một mình ta?” Lư Duy cười nói: “Từ khi ta vào kinh, trên cơ bản mỗi lần Hoàng thượng bị ăn canh bế môn[2] ở chỗ mẫu thân ngươi, hắn đều muốn tìm ta uống rượu.”
 
[2] “canh bế môn” mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa “đóng cửa không tiếp”, không liên quan gì đến món canh.
 
Thì ra là như thế.
 
Ngẫm lại cũng đúng, trong lòng Hoàng đế chắc là cũng cảm thấy bản thân quá khổ mà! Hao tốn hết tâm tư đem người trong lòng của mình về cung, nhưng bởi vì túng quẫn, đã nhiều năm trôi qua, con cái đều lớn như vậy, vẫn không thể được như ý mà thân cận với giai nhân. Hậu cung lớn như vậy, ngoại trừ một lão thái giám và một đứa con, đến người kể khổ, Hoàng đế cũng không có.
 
Gần đây nhất là Lư Duy, Hoàng đế xem như tìm được người cùng nói chuyện.
 
Sau khi đã giải quyết nghi hoặc của mình, Bùi Thanh Thù không nhịn được hỏi: “Chung Thái y kia có bộ dạng gì?”
 
“Chính là người thường.” Lư Duy nói với vẻ cực kì khẳng định: “Mẫu phi của ngươi cũng không thể nào thích hắn. Lúc trước bọn họ nghị thân[3], đúng lúc ta ở kinh thành. Khi đó tâm tình nàng ấy không tốt, đến tiểu thuyết mà mình thích cũng không muốn viết, mỗi ngày ở nhà đấu tranh với phụ thân nàng. Nhưng mà sau này cũng không biết thế nào, nàng ấy đột nhiên đồng ý hôn sự kia. Chẳng qua còn chưa có qua cửa đã bị Hoàng thượng hạ chỉ đưa vào cung.”
 
[3] nghị thân: bàn bạc đến việc thành thân.
 
Lời của Lư Duy hoàn toàn đảo lộn suy đoán của Bùi Thanh Thù về chuyện năm đó.
 
Nếu nói Lệ Phi không thích Chung Thái y, vậy tại sao lúc trước bà ấy kháng cự vào cung?
 

Vì sao Hoàng đế nghi ngờ Lệ Phi, thậm chí giáng bà ấy vào lãnh cung?
 
Vốn tưởng rằng Lư Duy sẽ giải đáp được nghi hoặc trong lòng Bùi Thanh Thù, không nghĩ tới sau khi nghe xong câu trả lời của Lư Duy, ngược lại càng thêm mơ hồ.
 
Như là nhìn ra suy nghĩ của Bùi Thanh Thù, Lư Duy bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc vì sao mẫu phi ngươi phải vào lãnh cung, chỉ có nàng ấy và Hoàng thượng biết. Ngươi cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn, hiện tại không phải vị Thục phi nương nương kia đối đãi với ngươi khá tốt sao? Đến đây nào, có sức suy nghĩ miên man như vậy không bằng luyện đàn nhiều một chút đi. Ngươi xem ngày hôm qua sinh nhật Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử và Lục Hoàng tử đàn một khúc thật hay. Ngươi cần phải nỗ lực gấp bội, không thể để cho sư phụ ngươi mất mặt được.”
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
 
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
 
Tan học, Bùi Thanh Thù không về Cảnh Hành hiên, mà trực tiếp đi đến chỗ Thục phi.
 
Hiện tại hắn cũng không cần trốn tránh Thập Hoàng tử, bởi vì sau khi liên tục quấy rầy hắn vài tháng mà vẫn không được đáp lại, Thập Hoàng tử tạm thời từ bỏ việc tấn công Bùi Thanh Thù, cũng không biết gần đây lại quấn lấy ai nữa.
 
Hôm nay Bùi Thanh Thù không quay về, thật ra là muốn tránh Thất Hoàng tử.
 
Ngày hôm qua vừa tham gia xong tiệc sinh nhật Tứ Hoàng tử, không lâu sau, Thất Hoàng tử liền tới tìm Bùi Thanh Thù oán giận một hồi, nói không hiểu vì sao Tứ Hoàng tử lại mời lão Cửu đến đây.
 
Bùi Thanh Thù đánh giá một phen, khẳng định hôm nay Thất Hoàng tử còn muốn tới nói với hắn chuyện này, dứt khoát trốn đến chỗ Thục phi cho thanh tĩnh.
 
Không phải hắn không hiểu Thất Hoàng tử, chỉ là không phải bằng hữu thì vẫn là huynh đệ. Lời chua chát nghe nhiều rồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, thật sự là nghe đến chán ngấy. Hơn nữa mấy lời oán giận nghe nhiều quá thì bản thân cũng sẽ bực bội theo.
 
Quan trọng nhất chính là, hiện tại Bùi Thanh Thù không biết nên giúp Thất Hoàng tử phân tích chuyện này như thế nào. Hắn cũng không dám nói Tứ Hoàng tử nói bậy, chỉ có thể “ba mươi sáu kế chạy là thượng sách”.
 
Dù sao Thất Hoàng tử cũng là người lạc quan, vui vẻ, Bùi Thanh Thù tin huynh ấy chỉ cần bình tĩnh một chút, chờ thêm hai ngày sẽ tốt lên thôi.
 
Điều mà Bùi Thanh Thù không nghĩ tới chính là hôm nay hắn vừa đến Quỳnh Hoa cung đã thấy Lệnh Nghi khóc lóc chạy ra ngoài.
 
Hắn đuổi theo vài bước, nhưng Lệnh Nghi chạy quá nhanh, hắn đuổi theo không kịp.
Hắn giấu đầy bụng nghi hoặc bước vào cửa, thấy sắc mặt Thục phi không được tốt, đang ngồi trên trường kỷ, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Bùi Thanh Thù sợ quấy nhiễu đến bà ấy, đặc biệt nhỏ giọng hỏi: “Mẫu phi, Lệnh Nghi tỷ tỷ làm sao vậy?”
 
Thục phi thấy hắn tới, sắc mặt hơi dịu lại, thở dài nói: “Mặc kệ nó! Tỷ tỷ con bị phụ hoàng con chiều hư, một chút lễ phép cũng không hiểu, thật là làm ta tức chết.”
 
Bùi Thanh Thù nghe xong lời này, không khỏi có chút buồn cười. Hoàng đế rất cưng chiều Lệnh Nghi là thật, còn việc dạy dỗ Lệnh Nghi, không phải là Thục phi luôn tự mình làm sao, hôm nay sao có thể đẩy tội danh lên đầu Hoàng đế chứ?
 
“Mẫu phi đừng tức giận, rốt cuộc làm sao vậy?” Trước kia Lệnh Nghi có lúc không lễ phép với Lệ Tần, cũng không thấy Thục phi tức giận như vậy.

Chương 61:

Edit: Chang Phi


Beta: Vy Phi


Thục phi lại thở dài hai tiếng mới nói cho hắn, hoá ra là hôm nay người Phó gia tới, người đến là trưởng tẩu cùng hai đệ tức (em dâu) của Thục phi.


Đúng lúc Lệnh Nghi từ Tuệ Diệu lâu trở về tìm Thục phi nói chuyện, sau khi gặp gỡ mấy cữu mụ (mợ) của nàng, mấy người liền cùng nhau uống trà.




Lúc mới bắt đầu không khí còn rất hài hòa, mấy vị phu nhân nói một chút chuyện của Phó gia cho Thục phi nghe, Thục phi cũng chọn một ít chuyện thú vị trong cung nói cho các nàng nghe. Lệnh Nghi thường thường ở trong đó nói thêm mấy câu chọc cười, bên trong noãn các là một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.


Bước ngoặt bắt đầu từ lúc Phó đại phu nhân nhắc tới trưởng tử Phó Nhiên của bà. Sau khi Phó đại phu nhân liếc mắt nhìn Lệnh Nghi một cái, liền nói với Thục phi là gần đây Phó đại công tử cứ nhắc đến biểu muội suốt, nói Lệnh Nghi năm nay cao hơn rồi, cũng trở nên xinh đẹp, không còn mập mập tròn tròn như lúc nhỏ nữa.


Lệnh Nghi nghe thế thấy xấu hổ, nhưng cũng chưa nói cái gì. Ai ngờ không biết làm sao Phó tam phu nhân lại đột nhiên nói chuyện gần đây có hai nhà tới Phó gia làm mai đều bị từ chối, cuối cùng còn nói, Phó đại công tử đây là đang chờ Nhị Công chúa đấy.


Lệnh Nghi vừa nghe liền nổ tung, kẹp dao giấu kiếm mà châm chọc Phó tam phu nhân cùng Phó đại công tử một phen, ám chỉ Phó tam phu nhân xen vào việc của người khác, Phó đại công tử không biết xấu hổ, cũng dám hồ ngôn loạn ngữ, làm hỏng thanh danh của nàng.


Phó tam phu nhân vốn là do Phó đại phu nhân bày mưu đặt kế, nhờ nói giúp hai câu vui đùa, thử Thục phi một chút. Nhưng không nghĩ tới Thục phi còn chưa nói cái gì, Lệnh Nghi đã có phản ứng lớn như vậy, trong thời gian ngắn liền thấy xấu hổ không biết nói như thế nào cho phải.


Phó đại phu nhân thấy vậy, muốn hoà giải nên nói với Lệnh Nghi: “Nhị Công chúa đừng để ý, Tam cữu mụ của ngài nói đùa thôi, cũng không có ý làm hỏng thanh danh của ngài. Trong phòng này đều là người trong nhà, tuyệt đối không sẽ truyền ra ngoài.”




Ai ngờ Lệnh Nghi lại lạnh mặt nói: “Nói đùa? Hôn nhân đại sự, sao có thể là trò đùa! Huống hồ ta là Công chúa hoàng gia, hôn sự của ta, sao có thể để cho người nào đó thuận miệng treo ở bên miệng lấy ra nói giỡn?”


Phó tam phu nhân bị một tiểu bối dạy dỗ đến không dám ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng mà nói: “Là phụ nhân không biết nên nói sai, mong Công chúa thứ tội.”


Nói đến cái mức này rồi, trà này tất nhiên là uống không vào nữa. Mấy vị phu nhân vội vàng cáo từ rời đi, tan rã trong không vui.


Các nàng chân trước mới vừa đi, sau lưng Thục phi liền dạy dỗ nữ nhi đang nổi nóng.


Lệnh Nghi ở trước mặt người khác còn có thể chịu đựng, nhưng lúc này thấy mẫu phi luôn luôn yêu thương nàng như thế, liền nhịn không được mà khóc.


Nàng vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể: “Mẫu phi không chỉ không nói chuyện giúp con, mà còn đứng ở bên các nàng nói con… Rốt cuộc con có phải là con ruột của người hay không chứ?”


“Con nhìn cái dáng vẻ cuồng vọng này của con xem, nếu như ta mặc kệ thì con còn có thể làm gì được sao?” Thục phi cũng rất tức giận, cảm thấy nữ nhi làm mất mặt mình: “Các nàng có thế nào cũng là cữu mụ, là trưởng bối của con, con lại nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Còn lấy thân phận Công chúa ra áp người ta, con có thấy xấu hổ không cơ chứ!”


“Trưởng bối thì làm sao, trưởng bối là có thể hồ ngôn loạn ngữ, không nói đạo lý sao!”


Lệnh Nghi đều sắp khóc đến không thở nổi rồi, Thục phi nhìn thấy cũng rất đau lòng. Nhưng mà nàng cảm thấy hiện tại nữ nhi càng ngày càng vô pháp vô thiên, thật sự là không thể không hạ quyết tâm tới quản lý.


“Con nhìn một chút dáng vẻ của con bây giờ xem, không biết trên dưới, kiêu ngạo ương ngạnh, làm gì có một chút khí độ của Công chúa hoàng gia nào? Bây giờ con trở về Tuệ Diệu lâu suy nghĩ lại đi, không nghĩ rõ mình đã sai ở đâu thì cũng đừng quay lại đây!”


Lệnh Nghi nghe được mẫu thân quở trách mình như vậy, khóc càng thêm thương tâm. Dưới sự tức giận, nàng không muốn nói thêm một câu nào nữa, quay đầu liền chạy, đúng lúc lướt qua Bùi Thanh Thù.


Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, trong lòng Bùi Thanh Thù đã hiểu đại khái là chuyện như thế nào.


Hắn ra vẻ khờ dại hỏi Thục phi: “Vậy, biểu ca Phó gia rốt cuộc có muốn cưới Lệnh Nghi tỷ tỷ hay không ạ?”


Thục Phi không nói gì mà nhìn hắn trong chốc lát mới nói: “Chắc là muốn. Người quản lý Phó gia chính là Đại cữu mụ của con, nếu như không có nàng bày mưu đặt kế, Tam cữu mụ của con cũng không dám nói chuyện lung tung. Lời nói hôm nay của nàng chính là nói cho ta nghe.”





Bùi Thanh Thù có chút khẩn trương hỏi: “Vậy… Mẫu phi muốn để Lệnh Nghi tỷ tỷ gả cho biểu ca Phó gia sao?”


Thục Phi có lẽ không biết, nhưng Bùi Thanh Thù lại rất rõ ràng, người trong lòng Lệnh Nghi ngưỡng mộ, hẳn là vị Dung nhị công tử danh chấn kinh thành kia.


“Đứa nhỏ Nhiên nhi kia, đúng là một đứa trẻ tốt. Làm người ổn trọng, lại thành thật. Nói một câu thực tế một chút, nó là đích trưởng tử của cữu cữu con, tương lai tước vị của Phó gia sẽ rơi vào trong tay nó. Cho dù về sau nó không làm nên chuyện lớn gì, cũng vẫn có thể phú quý cả đời.” Thục Phi khen Phó đại công tử nửa ngày, nhưng mày vẫn nhíu lại: “Chỉ là ta quá hiểu biết Lệnh Nghi, tính tình của nó như vậy, sợ là biểu ca của con không quản được nó. Nếu thật gả nó cho Nhiên nhi, ta còn phải lo lắng Phó gia nhà cửa không yên kìa.”




Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ, hình như còn rất có đạo lý.


Thật ra hắn còn rất muốn hỏi một chút xem Thục Phi cảm thấy Dung nhị công tử thế nào, nhưng vì chưa được Lệnh Nghi đồng ý trước, nên Bùi Thanh Thù sợ mình xen vào việc người khác, ngược lại làm hỏng việc, liền không lắm miệng nữa.


Ngày hôm sau, sau khi tan học, Bùi Thanh Thù hiếm thấy mà đi tới Tuệ Diệu lâu nơi các Công chúa ở.


Tuệ Diệu lâu cùng loại với Khánh Ninh cung, đều là từ mấy toà tiểu viện độc lập tạo thành. Nó đặc biệt ở chỗ, trong Tuệ Diệu lâu có một tòa tiểu lâu ba tầng, để cho các Công chúa cùng sử dụng.


Hôm nay Bùi Thanh Thù tới, vốn là muốn khuyên nhủ Lệnh Nghi, để nàng không cần quá lo lắng. Bởi vì hắn xem ý tứ của Thục phi, hình như cũng không phải rất muốn gả Lệnh Nghi tới Phó gia.


Ai ngờ Bùi Thanh Thù vừa tới, liền thấy được một màn rất đặc sắc.


Lệnh Nghi đang ngồi ở dưới giàn nho trong viện, tinh thần phấn chấn mà chiến đấu với Tam Công chúa.


“Bùi Xương Nghi, ngươi có cái gì mà đắc ý chứ, còn không phải là được Dung công tử viết cho một bức vào mặt quạt sao, cũng không phải là người ta cố ý viết cho ngươi.”


Tam Công chúa tay cầm cây quạt kia, châm chọc mà nói: “Vậy thì đã sao, đây chính là Dung nhị công tử tự tay viết, có vài người muốn mà còn không có đâu!”


Lệnh Nghi trừng một đôi mắt phượng lên mắng: “Cầm đồ vật của ngoại nam đi rêu rao ở trong cung, thật là không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhi của Hoàng hậu, là có thể vô pháp vô thiên như vậy!”


Tam Công chúa không phục nói: “Bùi Lệnh Nghi, ngươi đừng cho là ta không biết, còn không phải là ngươi ghen tị ta có đồ vật mà ngươi không có sao? Nếu ngươi thật sự muốn có, vậy phải cầu xin ta thật tốt nha. Biết đâu ta tâm tình tốt, liền tặng cho ngươi thì sao.”


“Phi! Thật không biết xấu hổ! Ai mà thèm chứ, tự ngươi giữ lại cho mình đi!” Bình thường ở trong cung gặp được loại chuyện này, Lệnh Nghi nhất định muốn đi tìm Hoàng hậu cáo trạng. Nhưng mà Tam Công chúa lại là nữ nhi thân sinh của Hoàng hậu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Hoàng hậu nhất định sẽ thiên vị khuê nữ của mình.


Lệnh Nghi càng nghĩ càng giận, Tam Công chúa lại là càng thêm đắc ý: “Sao ta lại không biết xấu hổ, tranh chữ trong cung này, phần lớn đều là do nam tử viết, cũng không thấy không cho các nữ quyến dùng nha? Còn không phải trong lòng ngươi ghen ghét ta, mới có thể nói như vậy sao.”


“Ngươi!”


Bùi Thanh Thù yên lặng vây xem trong chốc lát, phát hiện Lệnh Nghi lại rơi xuống thế hạ phong, liền nhanh chóng tiến lên nói: “Lệnh Nghi tỷ tỷ!”


Lệnh Nghi thấy hắn tới, liền nuốt lời sắp vọt tới bên miệng xuống, đổi thành: “Sao đệ lại tới đây?”


“Đệ đến thăm tỷ nha.” Nói rồi liếc mắt nhìn Tam Công chúa một cái: “Tam Hoàng tỷ.”


Tam Công chúa căn bản không để hắn vào mắt, nghe vậy không kiên nhẫn mà “Ừ” một tiếng.


Bùi Thanh Thù cũng không thèm để ý, chỉ là nhìn về phía cây quạt trong tay nàng, bỗng nhiên “Ơ” một tiếng.


Tam Công chúa thấy có người chú ý đến cây quạt của mình, lập tức tỏ vẻ đắc ý mà nói: “Thế nào, chữ này viết rất đẹp đúng không? Đây chính là Dung……”





“Là có người bắt chước giả tạo bút tích của Dung nhị công tử đúng không! Thật là đáng giận!” Bùi Thanh Thù nắm chặt nắm tay lại, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Mấy ngày hôm trước Tứ ca ăn sinh nhật, lúc Dung nhị công tử tới còn nhắc qua chuyện này nữa.”


Lệnh Nghi nghe vậy không khỏi cảm thấy hứng thú, giữ chặt Bùi Thanh Thù hỏi: “Sao lại thế này?”




“Nghe nói là bởi vì chữ của Dung nhị công tử được hoan nghênh, một chữ khó cầu, cho nên có mấy tên tiểu nhân đê tiện trộm bảng chữ mẫu, bắt chước chữ viết của hắn, viết rất nhiều mặt quạt ra để bán.” Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Cũng thật là, một cây quạt chỉ bán có hai đồng bạc, những người mua đó cũng không nghĩ, công tử Quốc công phủ nhà người ta sẽ thiếu chút tiền ấy sao? Vừa thấy chính là giả, người có chút đầu óc đều sẽ không mua đâu!”


Tam Công chúa tức giận mà kêu to lên: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì chứ, đồ vật của bản Công chúa sao có thể là giả, đây chính là cữu cữu ta nhờ người thật vất vả mới tìm được cho ta……”




“Nhưng đây là giả mà.” Bùi Thanh Thù chớp chớp mắt, nghiêm trang mà chỉ vào mặt quạt tuyết trắng kia nói: “Dung nhị công tử nói, vì để phân biệt những đồ giả đó, trên mỗi mặt quạt hắn viết đều sẽ in lại tư ấn của hắn. Nhưng mặt trên cây quạt này của Tam Hoàng tỷ sạch sẽ, không có gì cả, nhìn là biết đồ giả!”


Lệnh Nghi đã ở bên cạnh che miệng cười trộm, Tam Công chúa lại vẫn không thể tin tưởng mà nói: “Sao có thể, sao có thể!”


Bùi Thanh Thù còn cố ý mang chơi xấu mà nói: “Tam Hoàng tỷ đừng nóng vội, ta nghĩ người có thể bắt chước chữ viết của người khác, chắc là cũng sẽ chế tác được con dấu giả. Lần sau có thể mượn tư ấn của Dung nhị công tử để hắn ta nhìn xem, rồi bắt chước làm ra một cái nữa. Như vậy mới thật hơn, ít nhất có thể bán được một lượng bạc, tỷ thấy có đúng không?”


Tam Công chúa bị hắn chọc tức đến giậm chân, xoay người liền chạy, không còn khoe ra ở trước mặt tỷ đệ Lệnh Nghi nữa.


Lệnh Nghi cười đến đau cả bụng, chờ Tam Công chúa chạy một hồi lâu rồi, nàng mới lau lau nước mắt ở khóe mắt, đứng thẳng eo nhìn về phía Bùi Thanh Thù: “Thằng nhóc lanh lợi nhà đệ này, nói, rốt cuộc là nói thật hay là lừa nàng ta đấy?”


“Hì hì, nửa thật nửa giả đi.” Dung nhị công tử nói qua có người làm giả là thật, nhưng cái trong tay Tam Công chúa là thật hay giả, Bùi Thanh Thù cũng không biết.


Lệnh Nghi rất thoải mái nói: “Ha ha, dù sao mặc kệ là thật hay giả, lấy tính tình của Bùi Xương Nghi, sau khi trở về nhất định sẽ muốn xé nát cây quạt kia ra.”


Bùi Thanh Thù nhìn Lệnh Nghi, cảm thấy bất đắc dĩ mà nói: “Tỷ, hôm qua tỷ với mẫu phi cãi nhau sao?”


Nhắc tới cái này, sắc mặt Lệnh Nghi liền trầm xuống: “Mẫu phi nói cho đệ hết rồi?”


Bùi Thanh Thù gật gật đầu.


“Vậy… Là nàng bảo đệ tới?”


Kỳ thật ngày hôm qua sau khi cãi nhau với Thục phi xong, trong lòng Lệnh Nghi liền hối hận. Chỉ là Thục phi cũng đã nói như vậy rồi, nàng thật sự không bỏ xuống được mặt mũi chủ động đi tìm Thục phi làm lành.


Hôm nay Bùi Thanh Thù đến đây, cũng không phải là do Thục phi bày mưu đặt kế, mà là chính hắn muốn đến. Nhưng mà hắn không muốn hai mẹ con các nàng giận nhau như vậy, vì thế liền đâm lao phải theo lao gật gật đầu.


“Tỷ, tỷ yên tâm, đệ đã hỏi thăm qua giúp tỷ.” Bùi Thanh Thù thấy bốn bề vắng lặng, liền ghé sát vào Lệnh Nghi, thấp giọng nói: “Mẫu phi chưa nói nhất định phải gả tỷ cho biểu ca Phó gia đâu.”


“Thật sao?” Lệnh Nghi vui sướng mà nhìn về phía Bùi Thanh Thù.


Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Ngày hôm qua mẫu phi tức giận, chỉ là cảm thấy tỷ tỷ quá mức kiêu căng, làm các cữu mụ không xuống đài được. Nếu như tỷ từ chối đàng hoàng, mẫu phi sẽ không tức giận như vậy đâu.”


Lệnh Nghi nghe xong, cảm thấy Bùi Thanh Thù nói có chút đạo lý. Lại nói, tính tình của nàng đúng là nóng quá. Một khi tức lên, đến Thiên Vương lão tử nàng cũng dám mắng.


Nhưng làm nàng phiền lòng nhất cũng không phải chỉ có chuyện này.


Lệnh Nghi biết, Thục phi thương nàng như vậy, mẹ con hai người sớm hay muộn cũng sẽ làm lành. Hiện tại làm nàng lo lắng nhất vẫn là hôn sự của chính mình.


Thục phi không ép nàng gả cho Phó đại công tử, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn. Chỉ là từ trước đến nay Thục phi không giỏi quan sát, có thể nghĩ đến người trong lòng nàng đến cùng là ai không…?