Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Sau khi Nam Kiều đưa di nương đi, Bùi Thanh Thù để nàng ta ôm hài tử rồi dẫn mẹ con hai người tiến cung, lần lượt gặp Thục Quý phi và Lệ Phi.
Thấy Nam Kiều chỉ là phụ, chủ yếu là Thục Quý phi và Lệ Phi muốn nhìn đứa nhỏ một chút. Một thiếp thất trong mắt các bà, cũng không tôn quý hơn so với nha hoàn hầu hạ cho Bùi Thanh Thù là bao.
Ngược lại với Tiểu Uyển Tình, dù chỉ là thứ nữ, nhưng lại rất được Thục Quý phi và Lệ Phi yêu thích.
Nhất là Thục Quý phi, tuổi tác của bà bây giờ cũng ngày một lớn dần, nên vô cùng thích tiểu hài tử. Đại tôn tử Đông nhi với hai đứa cháu ngoại do Lệnh Nghi sinh ra thì không cần phải nói, Thục Quý phi đều đặt dưới mi mắt mà thương yêu.
Mặc dù Tình tỷ là cô nương, nhưng lại là đứa cháu gái duy nhất của Thục Quý phi. Cho nên Thục Quý phi gặp nàng thì rất vui vẻ, thưởng không ít thứ cho mẹ con Tình tỷ.
Vào lúc Bùi Thanh Thù đang ngồi một bên nhìn Thục Quý phi chơi đùa với Tiểu Uyển Tình thì cung nhân đi vào thông truyền, nói là Vinh Quý phi đến.
Bùi Thanh Thù nghe thấy thế lập tức đứng lên nói: “Mẫu phi, vậy ngài trò chuyện với Vinh nương nương trước đi, ta dẫn các nàng đi Chung Linh cung trước nhé?”
Vậy mà Thục Quý phi lại mở miệng nói một câu giữ hắn lại làm hắn cảm thấy ngoài dự kiến: “Để lúc nữa hãy đi, để Vinh nương nương của ngươi nhìn Tình tỷ nữa.”
Thục Quý phi đã mở miệng nói như vậy, Bùi Thanh Thù đành phải ở lại.
Vinh Quý phi cũng giống như Thục Quý phi, sau khi đến cái tuổi này rồi, nhìn thấy tiểu hài tử thì vô cùng cao hứng. Bà lập tức thưởng cho Tiểu Uyển Tình một túi nhỏ hình thỏi vàng, còn cố ý thưởng cho Nam Kiều một đôi vòng tay bằng vàng. Nam Kiều thiên ân vạn tạ theo Ngọc Tảo đi lĩnh thưởng.
Sau khi Nam Kiều đi không lâu thì Thục Quý phi cũng bị người ta gọi ra ngoài, chỉ còn lại Bùi Thanh Thù ôm Tình tỷ và Vinh Quý phi ở trong phòng.
Bùi Thanh Thù không ngốc, hắn lập tức biết được đây là Vinh Quý phi có lời muốn nói riêng với hắn.
Mặc dù Bùi Thanh Thù đã từ chỗ Thục Quý phi biết được chuyện Vinh Quý phi nói xin lỗi bà, và chuyện hai người làm lành, nhưng mà sau khi trải qua chuyện như vậy, rốt cuộc trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn có khúc mắc, không có cách nào xem bà ta như trưởng bối thân cận giống như trước cả.
Nhưng vừa rồi, khi Vinh Quý phi ban thưởng cho Tình tỷ, đột nhiên Bùi Thanh Thù lại nhớ tới lúc mình còn nhỏ - Khi đó hắn vừa mới ở trong lãnh cung ra, trên người không có một xu nào. May mà có Vinh Quý phi đưa cho hắn một cái vòng cổ bằng vàng, hắn mới có đồ để giữ thể diện khi ra ngoài.
Đã nhiều năm trôi qua, cái vòng cổ bằng vàng kia kiểu dáng đã rất cũ kỹ rồi, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn giữ thật kỹ không vứt nó đi.
Cảm giác của hắn với Vinh Quý phi, giống như Hoàng đế đối với Lệ phi, Tứ Hoàng tử đối với bọn họ vậy, đều là có chút không nói rõ, không thể nói ra được. Hiện tại muốn để hắn hoàn toàn tin tưởng Vinh Quý phi là chuyện không thể. Nhưng nếu nói là ghét bà ta, hận bà ta đến tận xương tủy thì lại không phải như vậy.
Trong lòng Vinh Quý phi phần nào cũng biết trước đó mình đã làm mấy chuyện không chính đáng, cho nên khi đối mặt với Bùi Thanh Thù, bà cũng không dám kiểu cách lấy thân phận trưởng bối ra, mà vô cùng ôn hòa nói: “Thù nhi, bổn cung nghe nói sắp đi Binh bộ làm Thị lang, thật chúc mừng cho ngươi nhé! Còn trẻ như vậy đã lên được đến vị trí này, có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng ngươi biết bao nhiêu.”
Bùi Thanh Thù cười nhẹ, đón đứa nhỏ từ trong tay Vinh Quý phi, lạnh nhạt nói: “Đa tạ Vinh nương nương. Nhưng mà ngài cho người đưa Nam Kiều cùng mẫu phi ta ra ngoài, chắc là có chuyện muốn nói? Thời gian có hạn, nếu không ngại thì ngài cứ nói thẳng đi.”
Mặc dù thái độ của Bùi Thanh Thù rất ôn hòa lễ độ, nhưng Vinh Quý phi lại bỗng nhiên kinh ngạc mà nhận ra rằng, đứa nhỏ trước mặt này, có thể nói bà là gần như nhìn nó lớn lên, bây giờ đã thay đổi rồi.
Hắn không còn là thiếu niên không rành thế sự, ôn nhuận như ngọc của ngày xưa nữa, mà đã trưởng thành, là một nam tử hán đội trời đạp đất rồi. Hắn không chỉ có chức vị cao trên người, mà còn là một trong những người đứng đầu để chọn lựa vào vị trí Thái tử.
Khí thế quanh thân kia đã nghiễm nhiên trở thành khí thế của kẻ bề trên, không thể nào giống với quá khứ nữa.
Vốn Vinh Quý phi muốn lấy sự ủng hộ của Dung gia làm điều kiện, để Bùi Thanh Thù đồng ý sau khi lên ngôi sẽ lập Thục Quý phi làm Thái hậu, phong Tứ Hoàng tử làm Thân vương.
Nhưng đột nhiên, Vinh Quý phi nhận ra, mình đã không thể lấy tư thái trên cao nhìn xuống để bàn điều kiện với Bùi Thanh Thù được nữa rồi.
Cho dù bây giờ bà cái gì cũng đều không cần, chỉ mong cho Dung gia dựa vào Bùi Thanh Thù, chưa chắc Bùi Thanh Thù đã đồng ý, chứ đừng nói gì đến chuyện làm giao dịch.
Từ lúc Tứ Hoàng tử thất bại trong cuộc đua đến ngôi vị Hoàng đế, thì cơ bản Vinh Quý phi đã không còn tư cách gì để bàn điều kiện với Bùi Thanh Thù.
Thậm chí Vinh Quý phi còn kinh hãi nghĩ rằng… Thục Quý phi làm dưỡng mẫu của Bùi Thanh Thù, chắc là một trong những người hiểu rõ Bùi Thanh Thù nhất.
Dưới tình huống như vậy, Thục Quý phi còn ngầm chấp nhận chuyện Vinh Quý phi tìm Bùi Thanh Thù đàm phán, rốt cuộc đây là biểu hiện bà ấy đứng trên cùng một trận tuyến với Vinh Quý phi, hay là muốn để Vinh Quý phi đắc tội với Bùi Thanh Thù?
Đột nhiên Vinh Quý phi cảm thấy khinh sợ.
Bà ta vội vàng chỉnh lại ngôn từ của mình: “Đã như vậy thì bản cung cũng không vòng vo nữa. Người ngay thẳng không nói điều mờ ám, giữa bản cung và Hoàng Quý phi, giữa Tứ hoàng huynh ngươi với Nhị hoàng huynh, có thể nói như nước với lửa. Bây giờ Tứ ca của ngươi đã thành như vậy, nếu Nhị Hoàng tử leo lên được Hoàng vị, vậy thì đối với mẫu tử chúng ta chỉ có một con đường chết. Cho nên Dung gia nhà chúng ta muốn ủng hộ ngươi làm Thái tử, không biết Thù nhi ngươi nghĩ như thế nào?”
Vinh Quý phi có ý nghĩ như vậy, Bùi Thanh Thù không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Dù sao mấy ngày gần đây, cũng đã có không ít người ủng hộ Tứ Hoàng tử tới nhờ vả hắn. Chẳng qua Dung gia khá thận trọng, hoặc nói là dự định khác, hoặc là không có động tác gì lớn thôi.
“Ngài nói trước về điều kiện của ngài đi.” Bùi Thanh Thù cũng không bị miếng bánh lớn từ trên trời đột nhiên rơi trúng đầu làm cho choáng váng. Tuy có sự ủng hộ của Dung gia và Thần Cơ doanh phía sau Dung gia vô cùng hấp dẫn, nhưng nói thật một câu là Bùi Thanh Thù không thể hoàn toàn tín nhiệm Dung gia.
Vinh Quý phi thấy hắn bình tĩnh như vậy, trong lòng càng hiểu rõ, Dung gia bọn họ giờ đưa ra lời muốn giúp Bùi Thanh Thù, căn bản cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, còn chỗ nào có thể nói điều kiện được chứ?
Bà ta vội hạ thấp thái độ của mình, thậm chí còn có cả chút ân cần nói: “Nào có điều kiện gì chứ, đầu tiên không nói tới chuyện tỷ tỷ Lệnh Nghi của ngươi là con dâu Dung gia chúng ta, chỉ dựa vào quan hệ của bản cung và Thục mẫu phi của ngươi, dựa vào quan hệ của ngươi và Tứ ca của ngươi, Dung gia chúng ta giúp ngươi làm chút chuyện, không phải là chuyện nên làm sao?”
Nếu đổi lại là người khác, ở tầm tuổi này của Bùi Thanh Thù, nghe được những lời này của Vinh Quý phi thì có thể sẽ đắc ý đến mức không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc, hoặc có thể sẽ bị thái độ “thật lòng muốn giúp đỡ” của Vinh Quý phi làm cho cảm động.
Nhưng Bùi Thanh Thù lại vô cùng rõ ràng, Vinh Quý phi nói thì êm tai, nhưng bà ta vì cái gì chứ, chẳng qua là vì lợi ích của mình và gia tộc của mình mà thôi. Không thì nếu đúng là bọn họ chỉ vì quan hệ tình cảm mà muốn trợ giúp Bùi Thanh Thù, vậy vào lúc trước khi Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện, sao lại không thấy cho người nhà ra mặt giúp đỡ Bùi Thanh Thù đoạt đích chứ?
Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không nói toạc ra, cũng không lấy những lời này ra để oán hận Vinh Quý phi. Người Dung gia cam tâm tình nguyện ủng hộ hắn, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với thêm một kẻ địch.
“Tấm lòng của ngài và Dung gia, thật làm ta cảm động. Theo lời ngài nói, chúng ta đều là thân thích. Giữa người thân với nhau lẽ ra nên giúp đỡ nhau.” Bùi Thanh Thù không nói được, cũng không nói không được, chỉ rành mạch nói: “Nhưng chuyện Hoàng vị không phải chuyện đùa, vẫn phải xem ý của phụ hoàng mới được. Cũng không nên giống với vài người, chỉ toàn dùng thủ đoạn ngấm ngầm hại người, ngài nói xem đúng không?”
Vinh Quý phi ngượng ngùng cười nói: “Tất nhiên, tất nhiên là vậy.”
Sau khi nói chuyện xong với Vinh Quý phi, Bùi Thanh Thù cười nhẹ một tiếng rồi ôm nữ nhi rời khỏi Quỳnh Hoa cung.
Tính Vinh Quý phi thông minh, sẽ không làm ra chuyện gì khiến hắn thấy phản cảm cả.
Trong cung Chung Linh, Lệ Phi đã nhấc bút sáng tác trong thư phòng một lúc lâu.
Bùi Thanh Thù sợ làm ảnh hưởng đến trạng thái sáng tác của bà, không dám quấy rầy Lệ Phi, nên mang theo hài tử ngồi một lúc ở chỗ Ân Tần.
“Mẫu phi vẫn như thế à?” Bùi Thanh Thù hơi có phần bất đắc dĩ hỏi.
Ân Tần gật đầu, trên mặt cũng đầy vẻ bất đắc dĩ: “Vẫn thế thôi, mỗi ngày Hoàng thượng đều đến, mẫu phi ngươi cũng không để ý đến ông ấy. Lúc mới đầu còn nhốt người ta ở ngoài cửa cung, sau đó ta mở cửa cung ra, nàng ấy lập tức nhốt Hoàng thượng ở ngoài cửa phòng nàng ấy.”
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Lệ Phi giận dỗi với Hoàng đế, người khó xử nhất là Ân Tần.
Hoàng đế bị giam ở ngoài cửa cung, bà ở bên trong, không mở cửa là tội đại bất kính.
Nhưng đi mở cửa thì Lệ Phi lại trách bà xen vào việc của người khác.
Bây giờ Ân Tần thật đúng là làm gì cũng không được mà.
“Chuyện của hai người họ, ngài cố gắng bớt can thiệp vào.” Cho dù nói thế nào, thì năm đó vẫn là Ân Tần và Tôn ma ma lun một mực chiếu cố Bùi Thanh Thù ở lãnh cung, còn nghĩ cách để đưa hắn đến ở chỗ Thục Quý phi, phần nhân tình này Bùi Thanh Thù vẫn luôn nhớ kỹ.
Năm đó chuyện Lệ Phi bị đày vào lãnh cung, dù Ân Tần có lỗi, nhưng Bùi Thanh Thù không giận bà, càng không muốn để bà thống khổ cả đời vì sai lầm năm đó.
Mà Ân Tần đã không có hài tử lại không được sủng ái, gần như là yêu thương Bùi Thanh Thù như con trai ruột của mình. Cho nên đối với người di mẫu này, Bùi Thanh Thù vẫn rất thân cận, lúc nói chuyện cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Ân Tần buồn rầu nói: “Ta cũng không muốn quản đâu, nhưng mà lão Hoàng thượng muốn xem ta như thư đồng truyền lời. Người cũng biết mà, ta không thể so với mẫu phi ngươi được, ta không thể không để ý đến Hoàng thượng mà!”
Bùi Thanh Thù thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lúc nào có cơ hội, ta lại đi khuyên phụ hoàng vậy.”
Vấn đề giữa Hoàng đế và Lệ Phi, căn bản không phải thông qua Ân Tần truyền mấy câu là có thể giải quyết được.
Thật ra trong lòng Hoàng thượng rất rõ ràng điều này, nhưng bây giờ ông ta đang lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, thực sự không còn cách nào cả, lúc này mới phải quấy rầy tới Ân Tần.
Ân Tần nghe hắn nói như vậy, có chút vội vàng nói: “Thù nhi, ngươi vừa mới được phong Thân vương, nhưng tuyệt đối đừng nên vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội Hoàng thượng!”
Bùi Thanh Thù thấy bà quan tâm mình như thế, không khỏi thấy ấm áp trong lòng: “Ngài yên tâm, trong lòng ta đều biết.”
Dáng người Ân Tần nhỏ xinh, mắt thấy hài tử còn trong tã lót năm đó từng ngày từng ngày lớn lên thành một nam tử hán còn cao hơn mình vài cái đầu, không chỉ trổ mã tốt, mà còn có tiền đồ tốt như vậy, Ân Tần nhịn không được cảm thấy mắt hơi cay cay.
Bà vỗ vỗ lưng tiểu Uyển Tình trong ngực, giống như vô số buổi đêm hồi trước, dỗ dành Bùi Thanh Thù chìm vào giấc ngủ, dịu dàng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”