Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 220





Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Vân Chiêu nghi.
 
Tuy rằng Hoàng đế đã hạ thánh chỉ tấn phong Bùi Thanh Thù làm Binh bộ Thị lang nhưng Bùi Thanh Thù không lập tức đến Binh bộ báo danh mà vẫn ở lại Hộ bộ hoàn thành một vài công việc chuyển giao. 
Tuy nói Bùi Thanh Thù được điều đến Hộ bộ gần một năm nhưng trong một năm này có đến nửa năm hắn đều cùng Hoàng đế tùy giá xuất hành Nam tuần, thật sự không làm nhiều công việc của Hộ bộ. 
Có điều khi so sánh với người tầm thường như Nhị hoàng tử, Bùi Thanh Thù ở Hộ bộ vẫn còn nổi bật lắm. Nổi bật đến mức từ Thượng thư Long Khải Chương đến Giả thị lang, ngay cả những môn lại chạy việc vặt cũng đều rất thích Bùi Thanh Thù,
Đặc biệt là Giả thị lang, hắn cảm thấy Hoàng đế điều Bùi Thành Thù đi quả thật là rất đáng tiếc. Hắn cho rằng với tài năng của Bùi Thanh Thù, đặc biệt là thiên phú Toán học là đã có thể đạt được thành tích lớn ở Hộ bộ rồi.
Thậm chí hắn còn muốn đi tìm Hoàng đế, nghĩ cách giữ Bùi Thanh Thù ở lại.
Kết quả còn chưa kịp vào cung đã bị Long Khải Chương ngăn cản.
“Lão Giả à, có phải ông bị ngốc rồi không?” Long Khải Chương cạn lời mà nhìn tên thuộc hạ không có đầu óc tính toán này của mình: “Bây giờ Hoàng thượng rõ ràng đã nâng đỡ Thập nhị Hoàng tử, sau này hắn sẽ có sự chuyển mình lớn. Ở Hộ bộ chúng ta không thiếu thị lang, ông muốn giữ hắn lại không phải sẽ ngăn cản tiền đồ của hắn sao?”
Giả thị lang cái hiểu cái không mà nhìn Long Khải Chương, cũng không biết nghe có hiểu không, chỉ là không còn nhắc đến việc muốn giữ Bùi Thanh Thù lại nữa.

Hộ bộ thì luyến tiếc để Bùi Thanh Thù đi, còn bên phía Binh bộ, Lễ Thân vương và Đại Hoàng tử lại hy vọng Bùi Thanh thù qua đây.
Đại Hoàng tử còn nói đùa với Bùi Thanh Thù, vốn dĩ Thân vương của Đại Tề không nhiều lắm, bây giờ tốt rồi, ở Binh bộ có đến ba người. Sau này những quan lại cấp thấp của Binh bộ, chỉ e sau này ra ngoài không dám ngang ngược nữa.
Bùi Thanh Thù cười cười, không tỏ ý kiến.
Đại Hoàng tử còn nói với hắn: “Đúng rồi, kể cho ngươi nghe một câu chuyện buồn cười -- mấy hôm trước lão Nhị gặp ta ở trong cung, còn nhắc ngươi với ta.”
Trong lòng Bùi Thanh Thù biết rõ: “Chắc là không phải lời tốt lành gì phải không?”
Đại Hoàng tử cũng không giấu giếm: “Là vậy đó, hắn còn muốn châm ngòi li gián quan hệ của chúng ta nữa! Nói tâm cơ ngươi thâm trầm, không đáng kết giao. Còn nói lão Thập lúc còn Nam tuần bị ngươi nói xấu nên mới bị phụ hoàng chán ghét. Hắn dặn ta cẩn thận ngươi một chút, ngàn vạn lần đừng để bị ngươi đẩy xuống nước.”
Bùi Thanh Thù cạn lời mà hỏi: “Vậy Đại ca trả lời hắn thế nào?”
“Ta đáp lại hắn bốn chữ: “Cút mẹ ngươi đi! Ha ha ha!!! Các ngươi không nhìn thấy được sắc mặt lão Nhị khi ấy đâu, thật là buồn cười chết ta ha ha ha...”
Cho dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng khi tùy hứng thì Đại Hoàng tử lại giống như một đứa trẻ vậy.
Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không nhịn được cười theo.
Vị Đại Hoàng huynh này của hắn thật đúng là một người có cá tính mà.
------
Sau bữa tiệc đầy tháng của Tình nhi, Tống thị sai người bày mấy bàn ăn ở trong phủ, còn mời người nhà của Nam Kiều đến, xem như chính thức thăng phân vị cho Nam Kiều.
Rất nhiều người trong phủ đến bây giờ mới biết, thì ra cái tên Nam Kiều này không phải tên thật của nàng, mà là do sau khi nàng tiến cung Thục Quý phi sửa lại cho nàng.
Lúc đầu Nam Kiều mang họ kép là Tư Không, đáng lẽ sau khi nâng thành di nương thì phải gọi nàng là Tư Không thị. Có điều những năm qua Bùi Thanh Thù và Tống thị đều đã quen với tên của nàng, cho nên không để Nam Kiều đổi lại nữa, tạm thời vẫn giống như lúc trước gọi nàng là Nam di nương.
Thời khắc Nam Kiều biết mình sinh nữ nhi, trong lòng nàng thật sự rất khó chịu.
Có điều thấy Bùi Thanh Thù thích Tình nhi như vậy, còn giữ lời nâng phân vị cho nàng nên trong lòng Nam Kiều mới thoải mái hơn một chút.
Nói tóm lại thì hiện tại bên phía nhà mẹ, Nam Kiều vẫn là người khá nhất, có thể diện nhất.
Vậy nên, không chỉ người tỷ tỷ hồi trước gả cho thủ hạ của Bùi Thanh Thù là Nam Dung dẫn theo con đến mà mẫu thân đã tái giá nhiều năm của Nam Kiều cũng tới, mang theo một con trai một con gái đến tham dự.
Nam Kiều và Nam Dung là tỷ muội ruột, hai người lớn lên rất giống nhau. Bởi vì năm đó Nam Kiều biết nghe lời, lại có duyên nên Bùi Thanh Thù mới giữ lại. Còn Nam Dung quá lớn mật, Bùi Thanh Thù chưa từng chạm qua. Sau khi gặp ở phủ không lâu, Tống thị đã gả nàng cho quản sự của Kinh Giao thôn trang. Do địa vị trước đây trong phủ của Nam Kiều rất thấp nên Nam Dung đi rồi chưa từng trở về lần nào, đây vẫn là lần đầu tiên trở về.
So với Nam Kiều thì bụng của Nam Dung vượt trội hơn một chút, xuất giá ba năm đã sinh được hai đứa con trai bụ bẫm.
Nam Kiều nhìn hai đứa con trai trắng trẻo mập mạp của tỷ tỷ liền sinh lòng hâm mộ, lại không biết rằng Nam Dung còn hâm mộ cuộc sống giàu sang sung túc của Nam Kiều hơn.

Lúc không có người ngoài, Nam Dung còn lén nói với muội muội: “Thập nhị điện hạ trẻ như vậy đã làm Thân vương, sau này nếu có thể làm Thái tử, rồi làm Hoàng đế, vậy khi đó muội muội sẽ trở thành nương nương rồi.”
Vốn dĩ Nam Kiều chưa từng nghĩ nhiều như vậy nhưng khi nghe tỷ tỷ nhắc nhở xong, trong lòng nàng thật sự có chút mong chờ.
Mẫu thân Vương thị của Nam Kiều cũng nói: “Ngươi đừng lo ngại việc gia thế. Đệ đệ ngươi đang dốc sức học tập, đã đậu kỳ thi huyện, bây giờ đã là đồng sinh rồi. Chờ tương lai hắn có tiền đồ nhất định sẽ giúp đỡ ngươi.”
Nam Kiều nghe xong, liếc nhìn đệ đệ cùng mẹ khác cha - Hạ Tư Vũ bên cạnh Vương thị một cái, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Trước đây Vương thị dẫn theo nàng và Nam Dung là con chồng trước đi tái giá, không bao lâu đã sinh hạ đệ đệ. Khoảng thời gian đó, nàng và Nam Dung không khác gì nha hoàn của Hạ Tư Vũ cả, địa vị ở Hạ gia vô cùng thấp hèn.
Đến giờ Nam Kiều vẫn nhớ rõ, khi mình còn nhỏ Hạ Tư Vũ cưỡi trên cổ nàng như thế nào, sai sử nàng như hạ nhân ra sao.
Nam Kiều rất muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ nhưng trong lòng vẫn có điều mâu thuẫn, bởi vì nàng muốn bọn họ biết bây giờ nàng sống tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Cho nên lúc Tống thị hỏi nàng có muốn mời người trong nhà đến không, nàng lập tức trả lời là có.
Hơn nữa lời Vương thị nói cũng có chỗ đúng, lúc này không phải là lúc để Nam Kiều giận dỗi. Vì tương lai của nàng và đứa con mà suy xét, nàng vẫn cần nhà mẹ đẻ giúp đỡ mình.
Loại giúp đỡ này, tiểu thư khuê các như Tống thị và Phó thị không cần, nhưng đối với Nam Kiều lại vô cùng quan trọng.
Cho nên lúc này nàng và nhà mẹ đẻ không thể nào căng thẳng với nhau được.
Hơn nữa hôm nay Vương thị tới thăm không hề đi tay không tới. Mấy năm nay cha dượng Nam Kiều làm ăn thuận lợi, trong nhà cũng có chút tài sản.
Vì muốn hàn gắn quan hệ với nữ nhi, nịnh bợ Hằng thân vương phủ, Vương thị theo kế hoạch của cha dượng Nam Kiều mang một chút đồ trang sức đẹp đẽ đến, vừa giữ thể diện cho Nam Kiều, cũng để cho nàng một chút của hồi môn.
Tuy rằng Nam Kiều cũng được Bùi Thanh Thù ban thưởng một chút đồ, nhưng Bùi Thanh Thù chỉ sai người đưa cho nàng những thứ phù hợp với thân phận mà thôi, đa phần đều không quá quý giá.
Của Vương thị mang đến thì không như vậy, vì để đền bù cho Nam Kiều những ngày tháng thiệt thòi, lần này Hạ gia đã dốc hết hầu bao.
Trước giờ Nam Kiều yêu cái đẹp, vừa thấy những món trang sức đó đã động tâm, lập tức tháo mấy thứ trang sức hoa lụa không đáng giá trên đầu xuống, cài cây trâm huyết ngọc khắc hoa mới toanh lên đầu.
Hôm nay nàng là vai chính, cố ý trang điểm cầy kỳ một chút. Tuy rằng có chút vượt quy củ nhưng Tống thị cũng không nói Nam Kiều câu nào.
Bởi vì Tống thị nhìn ra, cả đời của Nam Kiều cũng chỉ có mấy ngày hôm nay là vui vẻ tốt lành, nàng lười so đo với Nam Kiều.
Sau khi nói vài câu nghi lễ ở tiệc rượu xong, Tống thị liền lấy cớ Đông nhi còn nhỏ, không thể xa mẹ lâu mà rời đi trước, để lại mọi chuyện cho Nam Kiều sắp xếp, xem như cho Nam Kiều chút mặt mũi.
Một ngày này, từ khi chào đời đến nay Nam Kiều mới được hưởng thụ lần đầu tiên, là ngày vui vẻ nhất.
Điều duy nhất khiến Nam Kiều tức giận chính là, rõ ràng nàng đã ăn vận vô cùng lộng lẫy nhưng khi Chung thị vừa xuất hiện đã khiến nàng hoàn toàn lép vế.
Chung thị có thai hơn bốn tháng. Ăn mặc đều đơn giản hơn Nam Kiều. Nhưng chỉ bằng một khuôn mặt, nàng đã dễ dàng lấn át toàn cục.

Trong lúc Nam Kiều đang giận dỗi nhìn gương mặt xinh đẹp của Chung thị, Chung thị lại vì chuyện khác mà phiền não, hoàn toàn không để tâm việc Nam Kiều đang ghen tị với nàng.
Cả buổi tiệc, dường như Chung thị đều không ăn gì cả. Không phải nàng lo lắng Nam Kiều hay người khác sẽ nhân cơ hội bỏ đồ vào thức ăn để hại nàng -- tuy rằng hậu viện của Hằng thân vương phủ có chút gợn sóng nhưng các thê thiếp cũng không kịch liệt như phi tần trong hậu cung.
Hơn nữa, dù Nam Kiều có thêm mười lá gan cũng không dám ra tay với con nối dõi của Bùi Thanh Thù.
Sở dĩ Chung thị không động đũa là bởi vì gần đây nàng ăn uống không được tốt, sợ bên ngoài có thức ăn không sạch sẽ, bản thân lại phải chịu tội.
Thân thể Chung thị vốn gầy, có thể vì đang mang thai mà gần đây ăn rất ít, so với trước khi mang thai còn muốn mảnh khảnh hơn.
Từ sau vụ của Nhị Hoàng tử, Trắc phi Tề thị của Nghị Thân vương thường tới chỗ Chung thị hơn, hai người giống như tỷ muội thân thiết vậy. Hôm nay Tề thị tới thăm Chung thị, không nghĩ rằng đúng lúc Hằng Thân vương phủ đang mở tiệc mừng Nam Kiều được nâng lên làm di nương.
Thấy Chung thị một hồi cầm đũa một hồi buông, dáng vẻ không muốn ăn uống, Tề thị liền nói: “Đừng ở chỗ này mà hại bản thân khó xử, chúng ta trở về phòng của muội ngồi đi.”
Thê thiếp của Hoàng tử ngoại trừ chính phi, theo thứ tự còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp, nha đầu thông phòng.
Hiện tại tuy rằng Nam Kiều đã được nâng từ thông phòng lên thị thiếp nhưng vẫn không thể sánh với trắc phi như Chung thị.
Cho nên Tề thị không hề để Nam Kiều vào mắt. Theo Tề thị thấy, bụng Chung thị đã to như vậy rồi, không đến cũng chẳng sao, đưa chút quà qua là được.
Trên đường trở về Lưu Quang các, Tề thị nói với Chung thị: “Muội cũng quá nể mặt Nam di nương rồi. Một tiểu thiếp mà thôi, sinh được một đứa con gái thì lỗ mũi đã ngước lên tận trời, thật là không biết trời cao đất dày. Hơn nữa muội thấy nàng ta đối xử với muội và Phó trắc phi khác biệt như vậy không, đây chẳng phải là khinh thường muội hay sao?”
Chung thị cười nhạt, ôn nhu nói: “Không phải là muội nể mặt nàng ta, mà là giữ thể diện cho Tình nhi. Nói gì đi nữa thì nó cũng là con gái lớn của điện hạ.”
Nói đến chuyện này, Tề thị không khỏi thở dài một tiếng: “Phải chi muội mang thai trước nàng ta một chút thì tốt rồi. Là con trai tất nhiên tốt, còn nếu không phải thì cũng có thể chiếm được vị trí trưởng nữ.”
Hiện tại Bùi Thanh Thù đã có một trai một gái, bất kể Chung thị sinh được là cái gì thì cũng không thể chiếm được thế thượng phong.
Nghe Tề thị nói như vậy, Chung thị vỗ nhẹ cái bụng đã hơi lớn của mình, mỉm cười nói: “Việc trai hay gái chính là do trời định. Đông nhi và Tình nhi đều đã sinh ra, muội suy nghĩ nhiều cũng không thay đổi được gì. Muội chỉ hy vọng con cái khỏe mạnh, tốt nhất là giống điện hạ một chút, muội đã thấy đủ rồi.”
Tề thị lớn hơn Chung thị bảy tuổi, coi Chung thị giống như muội muội vậy. Lúc này thấy Chung thị bình tĩnh như vậy, một chút dáng vẻ sốt ruột vì có người sinh trưởng nữ cho Bùi Thanh Thù trước cũng không có, trong lòng Tề thị liền cảm thấy bội phục. Lúc nàng bằng tuổi Chung thị, không hề có được tâm tư này, ngay cả hiện tại cũng không có.
Tề thị cũng không phải người cứng ngắc, đối với những người thân thiết đều không ngại nói những lời tốt đẹp: “Không những giống Thập nhị điện hạ mà còn phải giống muội mới tròn vẹn nha. Ta thật sự rất muốn xem con của muội sẽ như thế nào! Nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp!”
Chung thị mím môi cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền dịu dàng.