Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Thục Quý phi rất nhanh đã hiểu ý của Bùi Thanh Thù: "Con lo lắng là sau khi những người đó điều tra được chuyện năm xưa, sẽ lợi dụng chuyện này để vẽ vời, sau đó vu oan lên người chúng ta?"
"Vô cùng có khả năng này." Bùi Thanh Thù nhìn Thục Quý phi nói: "Nhất là, dưới tình huống đối phương là Hoàng Quý phi."
"Nhưng dù con có thể giúp Tứ ca con tránh khỏi một kiếp này, sớm muộn gì cũng có ngày con chống lại hắn. So với chờ đến lúc ấy mới ra tay, sao hiện tại không mượn tay người khác để đạt được mục đích chứ?"
Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: "Quân tử có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Nhi tử không dám tự cho mình là quân tử, nhưng nhi tử chỉ có thể làm chuyện không trái với lương tâm mình, mong mẫu phi thông cảm."
Bùi Thanh Thù vốn tưởng rằng Thục Quý phi sẽ không đồng ý với lời của hắn, sẽ cảm thấy hắn không dùng cơ hội này để đả kích Tứ Hoàng tử là quá khờ khạo, nhưng không ngờ vậy mà Thục Quý phi lại sảng khoái nói tiếng "Tốt", còn chủ động hỏi hắn: "Là con viết thư cho Tứ Hoàng tử, hay là ta viết thư cho Vinh tỷ tỷ?"
Bùi Thanh Thù có chút ngoài ý muốn nhìn Thục Quý phi.
Thục Quý phi cười khổ một tiếng, giải thích: "Vừa rồi mẫu phi nói như vậy, không phải có ý nói con bàng quan, mà mẫu phi muốn biết, suy nghĩ thật sự trong lòng con là gì. Cái gọi là "người nhân từ không ưu sầu, người dũng cảm không sợ hãi", mẫu phi nghĩ con đã làm được. Thấy con trưởng thành như hiện giờ, trong lòng mẫu phi thật sự rất vui."
Tuy nói Thục Quý phi vì ngại tình cảm mẫu tử nên trước kia mới đồng ý giúp đỡ Bùi Thanh Thù đoạt đích, nhưng cho đến giờ phút này, bà mới chính thức mở lòng nguyện ý giúp đỡ Bùi Thanh Thù bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Bởi vì bà tin rằng, nếu như Bùi Thanh Thù thượng vị, sau này nhất định sẽ là một vị Hoàng đế tối.
...
Khi hai mẫu tử đắn đo tìm lời viết thư cho Tứ Hoàng tử, trong sương phòng của Thúy Châu gần đó, Chung thị đang đút thuốc bổ cho Ninh phi.
Ninh Phi ngồi dựa vào giường, vô cùng ngượng ngùng nói: "Đứa bé ngoan, vẫn nên để ta tự làm, ta không sao đâu."
Ninh phi là một trong Tứ phi, đã sớm có thể tự xưng là "bổn cung" rồi. Nhưng bà tính tình hiền hòa, chưa bao giờ tự cao tự đại, thoạt nhìn chỉ giống như một người trưởng bối bình thường, đối xử với người khác vô cùng nhã nhặn.
Chung thị cười dịu dàng, nói: "Ninh nương nương đừng khách khí với ta, tiểu thúc thúc đã nói, nương nương nóng nảy công tâm, cần phải tĩnh dưỡng, ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đút ngài là được rồi."
Lúc nghe ba chữ "tiểu thúc thúc", Ninh phi mới nhớ ra, hôm qua người xem bệnh cho mình chính là thân thúc thúc của Chung thị.
Ngày hôm qua đương nhiên Ninh phi cũng không thật sự bị ngất, nhưng tiêu Chung thái y nói tình hình của Ninh phi thành vô cùng nghiêm trọng, vì tính nghiêm trọng của chuyện này đã khiến Hoàng đế coi trọng, dó đó trừng phạt nghiêm khắc lão Thập, làm cho Ninh phi và Tiểu Uyển Vân nguôi giận.
Nghĩ tới đây, Ninh phi cảm kích cầm tay đang đút thuốc của Chung thị: "Hôm qua ít nhiều gì cũng là các ngươi giúp ta, không thì ta và Vân nhi... Thật sự không biết nên làm thế nào."
Ngày hôm qua Thập Hoàng tử nói những lời đó, tựa như một con dao găm bén nhọn đâm vào lòng Ninh phi.
Nghĩ đến thân thế của Tằng Vân, cùng với chuyện mất đi nhi tử độc nhất, Ninh phi không khỏi đau lòng, nước mắt chua xót rơi xuống.
Chung thị đặt chén thuốc qua một bên, trở tay cầm tay Ninh phi, khe khẽ an ủi: "Ninh nương nương, ta biết ngài tính tình tốt, nhưng cũng không thể cứ mãi lặng lẽ tự mình nuốt tất cả đau khổ vào bụng được. Hành động hôm qua của Thập Hoàng tử, không khỏi quá càn rỡ. Nếu như ngài không nói gì, sau này nhất định hắn sẽ càng táo tợn khi dễ ngài và Vân nhi."
"Ta nghĩ, chờ sau khi hồi kinh, chúng ta và hắn không gặp nhau nhiều, nhịn một chút là sẽ qua. Có câu ngạn ngữ không phải nói như vậy sao? "Thà đắc tội với quân tử, không đắc tội với tiểu nhân". Ta sợ đắc tội với hắn, hắn sẽ nghĩ cách trả thù cô nhi quả phụ chúng ta!"
"Lòng ngài không muốn đắc tội với Thập Hoàng tử, ta có thể hiểu được, nhưng chính vì ai cũng không muốn chọc phiền phức vào người, mới có thể khiến Thập Hoàng tử ngông cuồng như thế." Chung thị nói, lại vì Bùi Thanh Thù mà nói lời hay: "Thập nhị Điện hạ của chúng ta không sợ chọc phiền phức. Hôm qua ngài không phát hiện, bộ dáng bắt lấy Thập Hoàng tử của ngài ấy, thật là anh dũng."
Ninh phi thấy dáng vẻ của nàng giống như tiểu nữ hài rơi vào bể tình, bắt đầu khen ngợi Bùi Thanh Thù, không nhịn được mà mỉm cười: "Đúng vậy, Thập nhị Hoàng tử đúng là long phượng trong loài người, lại là người nhớ tình cũ..."
Ninh phi vốn đã khó khăn lắm mới lộ ra ý cười, lúc này không biết tại sao, nói một lúc lại đột nhiên rơi nước mắt.
"Ta nghe nói trước đó mấy ngày, hắn là tiểu Cửu lại đi Tây Lăng xem Diệu nhi... Diệu nhi số khổ của ta." Vừa nghĩ tới nhi tử độc nhất đã qua đời nhiều năm, tim Ninh phi như bị dao cắt.
Chung thị thấy bà khó chịu như vậy, vội vàng khuyên nhủ: "Ninh phi nương nương, ta biết lòng ngài khổ sợ, nhưng ngài phải bảo trọng thân thể của mình. Không nói chuyện khác, hiện tại ngài còn phải chăm sóc tiểu Quận chúa nữa. Dù ngài không suy nghĩ cho mình, cũng phải vì Quận chúa mà suy nghĩ lại."
"Đúng vậy, ta còn có Vân nhi..." Ninh phi nói, lau lau nước mắt, cảm kích nói với Chung thị: "Nhờ có ngươi và Thập nhị Hoàng tử, Vân nhi của chúng ta mới có thể được phong Quận chúa, mới có tên. Bây giờ con bé họ Bùi, là người của hoàng gia, trong lòng ta mừng thay cho nó!"
"Nhưng mà..." Ninh phi chợt nhớ đến gì đó: "Nghe nói Hoàng thượng vì muốn thưởng cho Thập nhị Hoàng tử, đã tặng hắn hai ca nữ?"
Chung thị bất đắc dĩ kéo khóe miệng: "Đúng vậy, sáng sớm đã đưa tới. Hai cô nương kia đều trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn dáng vẻ mới mười bốn, mười lăm tuổi, non nớt đến mức mặt có thể nhéo ra nước."
Tuy rằng Chung thị đã cố gắng dùng giọng điệu không để bụng để nói chuyện, nhưng Ninh phi vẫn nghe ra, trong lời nói của Chung thị chứa chút ghen tuông.
Ninh phi có chút đồng tình nhìn nàng: "Ai, Thập nhị Hoàng tử nói như thế nào?"
Chung thị cười khổ một tiếng, nói: "Còn có thể làm sao chứ, nếu là phần thưởng của Hoàng thượng, cũng chỉ có thể tạm thời nhận lấy. Không chỉ vậy, sau khi người được đưa tới, Điện hạ phải đi tạ ơn Hoàng thượng."
Thật ra trước khi Bùi Thanh Thù đi đã nói với Chung thị, hắn là đi nói với Hoàng đế, sau này đừng tùy ý đưa nữ nhân cho hắn nữa.
Trong lòng Chung thị vốn có chút khó chịu, sau khi nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy thì cảm giác thư thái hơn nhiều.
Ninh phi sợ nàng lẩn quẩn trong lòng, bèn nói lời hay khuyên nhủ: "Ngươi cũng đừng quá để bụng. Nam nhân mà, có chút quyền thế ai mà không tam thê tứ thiếp. Sau khi gả vào hoàng gia, chuyện này lại càng không phải do mình. Chuyện này còn may mắn là mấy năm nay Hoàng thượng không tuyển tú, nếu dựa theo lệ cũ, ba năm đại tuyển một lần, Nội Vụ tư chắc chắn vẫn sẽ phải đưa người vào Hoàng tử phủ."
"Đúng vậy." Đối với chuyện này, Chung thị cũng cảm thấy may mắn.
Nàng có thể chấp nhận Bùi Thanh Thù ngoài nàng còn có những nữ nhân khác, vì đây là chuyện không còn cách nào khác, nàng phải tiếp thu hiện thực. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là, nàng hy vọng nữ nhân ở hậu viện Bùi Thanh Thù càng nhiều càng tốt.
Nơi càng nhiều người, phân tranh sẽ càng nhiều. Nàng lại không phải có bệnh, muốn tìm phiền phức cho mình. Chung thị đang nói chuyện với Ninh phi thì tỳ nữ vào thông truyền, nói là Uyển Vân Quận chúa đến.
Ninh phi lập tức lộ ra nụ cười: "Mau cho con bé vào đây."
Chung thị để ý thấy, trên người tiểu Uyển Vân đã thay đổi phục sức theo phẩm cấp Quận chúa rồi.
Hoàng hậu Chu thị quá cố tuy rằng tư sắc bình thường, nhưng Tam Công chúa sinh ra cũng không tệ lắm. Tiểu Uyển Vân tuy rằng không thể nói là khiến người ta kinh diễm, nhưng cũng là ngọc tuyết đáng yêu.
Ninh phi vừa nhìn thấy Uyển Vân đã vô cùng yêu thích, ôm con bé vào lòng mình, nói với Uyển Vân: "Vân nhi, nha cám ơn cửu mụ Diệu Châu của con, hôm qua a, nàng và Thập nhị cửu cửu của con đã giúp chúng ta đó."
Chung thị vội nói không cần, nhưng tiểu Uyển Vân nghe Ninh phi nói xong lại vô cùng nghiêm túc đứng thẳng người dậy, hành lễ với Chung thị.
Chung thị vốn không vội muốn có con, nhưng nhìn thấy đứa bé nghe lời hiểu chuyện như vậy, lòng nàng đột nhiên trở nên mềm mại, không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu Uyển Vân, dịu dàng nói: "Vân nhi ngoan, Hoàng thượng và Ninh phi tốt với con như vậy, sau này con phải hiếu kính với họ thật tốt đó."
Thấy Uyển Vân gật đầu, gương mặt Ninh phi hiện lên một nụ cười vui mừng.
Thấy Chung thị dịu dàng với trẻ con như vậy, Ninh phi không khỏi nói: "Ngươi đã thích trẻ con như thể, không bằng tự mình nhanh chóng sinh một đứa. Nhân dịp mấy ngày Nam tuần, bên cạnh Thập nhị Hoàng tử không có người ngoài..."
Dù sao Chung thị cũng còn trẻ, da mặt mỏng, nghe Ninh phi nói vậy, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ.
Ninh phi thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, nói ra lời xuất phát từ nội tâm: "Nếu như lúc quay về, trong bụng có thể mang theo một cái thì tốt rồi."
...
Sau khi Hoàng đế dừng ở Giang Ninh khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng tiếp tục xuống phía nam, đi tới điểm cuối cùng của lần Nam tuần này, Lâm An phủ.
Sau khi tới Lâm An, ngoại trừ tiếp kiến quan viên địa phương, tìm hiểu cuộc sống, nguyện vọng của dân, Hoàng đế không tránh khỏi lại muốn du ngoạn chung quanh một lần.
Trên Tây Tử hồ, sóng nước biêng biếc, hoa sen nơi nơi.
Dưới trời trong xanh, một chiếc thuyền hoa hai tầng thật lớn chầm chậm di chuyển trên mặt hồ, đúng là thuyền mái chèo có họa sức mà quan viên địa phương trang trí suốt đêm để chuẩn bị nghênh đón Hoàng đế.
Vào giờ khắc này, Hoàng đế và các Hoàng tử, đang ở trên tầng một của thuyền hoa mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Bức mành bằng tranh vẽ tinh xảo được vén lên, hơn mười nữ tử tuyệt sắc nối đuôi nhau đi vào, tất cả đều là mỹ nữ do quan viên địa phương chọn lựa kỹ càng, hiến cho Hoàng đế và các vị Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù theo bản năng quét vài lần, phát hiện những nữ tử đó đúng là đều rất đẹp.
Nhưng các nàng đẹp, chỉ là đẹp bề ngoài, nụ cười lấy lòng trên mặt cũng giống như là đeo mặt nạ lên, không thể nhìn rõ được.
So sánh với nữ tử có ý vị như Lệ Phi, Chung thị, những nữ hài này dù có trẻ tuổi đi nữa cũng đều thất sắc.