Edit: Chang Phi
Beta: Vân Chiêu nghi
"Sau khi lão bất tử Anh Quốc công nghe nói khuê nữ hắn vụng trộm yêu đương xong, thiếu chút nữa không thở được." Nghĩ đến Anh Quốc công hằng ngày là một người kiêu ngạo như vậy, vậy mà lại không để ý đến thương thế trên người, quỳ trước mặt hắn cầu xin làm Diệp Luân cảm thấy rất thống khoái: "Ta nghĩ, tuy Anh Quốc công đánh bại một trận nhưng Hoàng Thượng cũng không phế bỏ tước vị Quốc công của hắn, hơn nữa hắn ở kinh thành vẫn còn có chút thế lực. Chúng ta không thể làm quá căng với Anh Quốc công phủ được."
"Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho nữ nhân không giữ phụ đạo kia sao?" Nghĩ đến không biết bây giờ Diệp gia bị mọi người nghị luận thành thế nào là Lý thị lại cảm thấy rất tức giận.
"Loại nữ tử ngu không ai bằng này giữ lại Diệp gia chúng ta cũng là cái tai họa. Không thì chúng ta cho Anh Quốc công chút mặt mũi, để Hàm Nhi với nàng hòa li đi! May mắn Hàm Nhi còn trẻ, bọn họ còn chưa có hài tử. Bây giờ tìm cho hắn một người vợ kế dòng dõi không cao như vậy nữa, nhưng lại nghe lời hiểu chuyện cũng không khó."
Lý thị không cam lòng nói: "Vậy không thể hưu nàng à? Nếu chỉ là hòa li thì Diệp gia chúng ta vẫn sẽ bị người chê cười!"
"Coi như là suy xét vì Nhị Hoàng tử điện hạ, thả cho bọn họ một con ngựa đi." Diệp Luân khuyên nhủ: "Phu nhân, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn đấy."
Lý thị nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như thế.
Nhưng trước khi hòa li Lý thị sử dụng gia pháp, hung hăng mà dạy dỗ Uông Gia Ý một trận.
Uông Gia Ý làm sao có thể chịu nổi tra tấn như vậy, nên có mấy lần bị hôn mê.
Đến lúc nàng bị đuổi ra từ Kính Bình Bá phủ, ngồi trên cỗ kiệu Anh Quốc công phủ tới đón nàng, Uông Gia Ý dường như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt dại ra, trên người tỏa ra một mùi rất khó ngửi.
Nữ nhi Quốc công kiêu ngạo ngày xưa bây giờ thậm chí còn chật vật hơn cả khất cái lưu lạc ở ven đường.
Càng làm Uông Gia Ý không chịu nổi là trên đường trở về Anh Quốc công phủ, không biết một đám người ở đâu ra lại ném trứng thối cùng đủ loại rau dưa héo nát lên cỗ kiệu của nàng.
Cuối cùng đến lúc về tới Anh Quốc công phủ Uông Gia Ý cũng không kìm được thất thanh khóc rống, gần như điên khùng.
Anh Quốc công vẫn đang dưỡng thương, cũng không rảnh lo an ủi nữ nhi, chỉ có thể để phu thê Uông Quang Diệu sắp xếp cho Uông Gia Ý về ở khuê phòng trước khi nàng xuất giá, trong khoảng thời gian ngắn đừng đi ra ngoài.
Anh Quốc công phủ ngày xưa khách đến đầy nhà bây giờ cửa phủ đóng chặt, trước cửa vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Sau khi đại quân hồi triều, Hoàng đế chính thức hạ chỉ, tước bỏ chức quan Đô đốc của Anh Quốc công, cũng phạt bổng lộc một năm, lệnh cho Anh Quốc công đóng cửa ăn năn.
Ngược lại với Anh Quốc công, Hoàng đế gia phong Diệp Luân làm Trấn quân Đại tướng quân, thưởng hoàng kim ngàn lượng. Trưởng tử của Phong Diệp Luân là Diệp Khải được phong làm Du kỵ Tướng quân, thứ tử Diệp Luân Diệp Hàm làm Võ Giáo úy.
Ở lúc tất cả mọi người cho rằng Diệp Luân sẽ thuận lý thành chương thay thế Anh Quốc công trở thành Đô đốc Kinh quân, Hoàng đế lại ngoài dự đoán mọi người giao chức vị quan trọng này cho cho Vệ Quốc công đã cáo lão hơn hai năm, Phòng lão gia tử - Phòng Đàm
Tổ tiên Vệ Quốc công là người có công rất lớn trong việc Đại Tề khai quốc, hai năm trước, Vệ Quốc công đảm nhiệm chức Chỉ Huy sứ Thần Cơ doanh, cũng chính là vị trí hiện tại của Dung Đàm, đại ca của Dung Dạng.
Nhưng tuy là Vệ Quốc công được người tôn xưng một tiếng "Lão gia tử", nhưng trên thực tế hắn còn chưa đến 60 tuổi. Hắn cáo lão sớm là bởi vì lúc ấy Vệ Quốc công thế tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất hạnh qua đời.
Nói đến cũng kỳ quái, có lẽ là năm đó lúc khai quốc, đời thứ nhất Vệ Quốc công mang theo quá nhiều mạng người trên tay nên con nối dõi Phòng gia vẫn luôn rất thưa thớt.
Hiện giờ Vệ Quốc công chính là ba đời đơn truyền. Sau khi thế tử ngoài ý muốn qua đời, Phòng gia liền tương đương với việc bị tuyệt hậu.
Vì vậy nên hai năm trước sau khi con trai độc nhất qua đời, Vệ Quốc công ở trong lúc nản lòng thoái chí liền rời khỏi chức vị Chỉ Huy sứ Thần Cơ doanh.
Một năm sau, Vệ Quốc công lại nạp hai phòng tiểu thiếp. Nghe nói bây giờ lão gia tử đang hy vọng kỳ tích xảy ra, có thể sinh ra được một nhi tử nữa.
Luận tư lịch, Phòng Đàm thật đúng là sâu hơn Diệp Luân. Cho nên lần này, hoàng đế đề bạt Vệ Quốc công một lần nữa, làm không ai có thể nói được cái gì.
Sau một trận đánh, ngoại trừ Anh Quốc công tương đối xui xẻo, bị Hoàng đế mắng cho một trận ra thì, Dung Đàm cũng là phó tướng như Diệp Luân cũng được không ít ban thưởng, còn được gia phong làm Vân huy Tướng quân.
Dung Dạng là phò mã, lại là con thứ của Dung gia nên cũng ít được coi trọng hơn Dung Đàm rất nhiều.
Nhưng lần này lúc Anh Quốc công xảy ra sai lầm nên bị bắt, Dung Dạng trong tình huống nguy cấp đã tự mình lãnh binh ra trận, lấy ít thắng nhiều, tiêu diệt 3000 địch nhân, lập được công lao không nhỏ trong thắng lợi cuối cùng của Đại Tề.
Cho nên Hoàng đế không chỉ có ban cho hắn ngàn lượng bạc trắng mà còn gia phong Dung Dạng làm Minh uy Tướng quân. Tuy rằng không cho Dung Dạng thực chức, nhưng cũng làm Dung gia nổi bật không ít ở kinh thành.
Bùi Thanh Thù cùng mấy người Công Tôn Minh đều cảm thấy Hoàng đế cất nhắc hai nhi tử Dung gia như vậy, giống như là đang cố ý làm ngoại thích Nhị Hoàng tử cùng Tứ Hoàng tử bảo trì một loại cân bằng vi diệu.
Thậm chí Công Tôn Minh còn trực tiếp nói với Bùi Thanh Thù: "Nếu như không sai thì bây giờ lòng Hoàng Thượng đã thiên về phía ngài."
Thật ra trong lòng Bùi Thanh Thù cũng mơ hồ có suy đoán như vậy, nhưng hắn chỉ sợ là mình nghĩ nhầm nên ngại nói ra thôi.
"Sao lại nói như vậy?"
"Nếu Hoàng Thượng có lòng lập Nhị Hoàng tử làm Thái Tử, thì hiện tại Hoàng Hậu đã chết, lập Hoàng Quý phi có phân vị cao nhất làm hậu chính là chuyện đương nhiên, như vậy Nhị Hoàng tử sẽ là đích trưởng tử. Nhưng Hoàng Thượng vẫn luôn kéo dài không chịu lập hậu...... Đã nói lên, thật ra hắn cũng không phải không nghĩ đến chuyện muốn lập Hoàng Hậu, chỉ là không muốn lập Hoàng Quý phi mà thôi."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: "Người trong lòng phụ hoàng muốn lập nhất chắc là mẫu phi ta. Chỉ là luận xuất thân cùng tư lịch, lập mẫu phi ta đều không đủ để phục chúng, cho nên phụ hoàng mới tình nguyện kéo dài."
Phó Húc cũng phân tích nói: "Hiện tại Hoàng Thượng trọng thưởng Diệp gia cùng Dung gia, có lẽ có người sẽ cho rằng Hoàng Thượng là muốn cất nhắc Nhị Hoàng tử hoặc là Tứ Hoàng tử, nhưng theo ta thấy thì rõ ràng là Hoàng Thượng đang lợi dụng Dung gia kiềm chế Diệp gia, lợi dụng Tứ Hoàng tử tới kiềm chế Nhị Hoàng tử. Nếu ta đoán không sai thì cùng một đạo lý, Vinh Quý phi Hoàng Thượng cũng sẽ không lập. Cuối cùng người có khả năng trở thành Hoàng Hậu nhất......"
"Chính là một trong hai người Thục Quý phi nương nương cùng Lệ phi nương nương. Cho dù ai trong hai nàng làm Hoàng Hậu thì đối với điện hạ đều là trăm lợi mà không một hại." Công Tôn Minh tiếp câu chuyện, tiếp tục nói: "Hiện tại đối với điện hạ mà nói thì tình thế đang rất có lợi. Điện hạ chỉ cần lấy tĩnh chế động, cố gắng làm tốt việc của mình, lập được nhiều chiến tích một chút, đồng thời phòng bị mọi đả kích từ ngấm ngầm hay công khai, chờ đến lúc nước chảy thành sông thì vị trí Thái Tử này tất nhiên sẽ là của điện hạ."
Công Tôn nói rõ khẳng định như thế làm mấy người đang ngồi đều không giấu được vẻ mặt vui mừng.
Cùng lúc đó, Kính phi ở trong lãnh cung nghe nói chuyện gần đây của Diệp gia cũng không nhịn được vui vẻ ra mặt.
Đại Hoàng tử đến thăm mẫu thân nhìn thấy Kính phi vui mừng như vậy, nhưng chính mình lại thấy không vui nổi: "Mẫu phi, cho dù lúc này Diệp gia mất mặt như vậy nhưng ngài cẩn thận nghĩ lại xem, hiện tại Anh Quốc công đánh bại trận, bị phụ hoàng tước bỏ chức quan, Diệp gia lại kịp thời phủi sạch quan hệ với Anh Quốc công phủ, chẳng lẽ đối với bọn họ không phải là một chuyện tốt sao?"
"A, mặc kệ nói thế nào, hiện tại Đô đốc Kinh quân đã không phải là thông gia của Diệp gia nữa! Bản thân Diệp Luân cũng không thể ngồi trên vị trí này nữa, tin tưởng ta, việc này nhất định sẽ làm cho tiện nhân Toàn phi kia bực bội một thời gian dài! Ha ha ha ha!"
Đại Hoàng tử cảm giác, từ khi Kính phi vào lãnh cung, liền trở nên không giống như trước nữa.
Trước kia lúc Kính phi ở trước mặt người khác, tốt xấu còn sẽ giả vờ giả vịt một chút, nhìn qua còn thấy rất trầm ổn.
Nhưng bây giờ Kính phi giống như có vẻ như hơi điên điên khùng khùng, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào chuyện của Toàn Hoàng Quý phi. Chỉ cần Hoàng Quý phi như ý, nàng liền tức giận, nhưng nếu Hoàng Quý phi xui xẻo vậy thì Kính phi liền vui vẻ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Đại Hoàng tử lo lắng mẫu phi hắn sẽ bị điên giống như Thuần phi cũng ở trong Hàn Hương điện mất.
Đại Hoàng tử hết lòng khuyên nhủ nàng: "Mẫu phi, ngài bình tĩnh một chút đi! Nếu ngài thật sự muốn trả thù Hoàng Quý Phi, thì không thể cứ tiếp tục như vậy được. Ngài phải tỉnh táo lên, suy tìm sai nhược điểm của Hoàng Quý Phi một chút, như vậy chúng ta mới có thể triệt để mà vặn ngã nàng được!"
"Vô dụng, Hoàng Thượng đã không tin lời ta nói......" Đầu tiên cảm xúc của Kính phi không được tốt một chút, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt một cánh tay duy nhất của Đại Hoàng tử, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động nói: "Đức nhi, việc lần trước mẫu phi để ngươi đi giúp lão Tứ, ngươi làm như thế nào rồi?"
Đại Hoàng tử thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn Kính phi: "Mẫu phi, nhi tử đã là người 30 tuổi rồi, ngài có thể đừng áp đặt ý muốn của mình lên trên người con nữa có được không? Thật ra lúc trước con căn bản là không nghĩ tới phải làm Thái Tử, đều là ngài bị bọn Hoàng Quý phi khuyến khích...... Kết quả cuối cùng sau khi bị người lợi dụng xong rồi thì bọn họ giơ một chân đá văng ra......"
"Ngươi thì biết cái gì! Ta cùng Toàn phi đã đấu với nhau thành như vậy rồi, ngươi ngoài phụ tá lão Tứ thượng vị ra thì không còn con đường sống nào để đi nữa đâu! Nếu không ngươi xem đi, chờ say khi lão Nhị đăng cơ, mẫu tử Toàn phi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
Đại Hoàng tử trầm mặc một chút, nói: "Con muốn giúp Thập nhị đệ."
Kính phi ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới không thể tin nổi mà nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Con không muốn giúp Tứ đệ." Đại Hoàng tử rất khó khăn nói: "Khi còn nhỏ lúc bọn lão Nhị bắt nạt lão Tứ con còn giúp thêm một tay, trong lòng lão Tứ nhất định là hận chết con. Nhiều năm như vậy, con cùng hắn có thể nói là không có chút giao tình nào cả. Bây giờ muốn con vì giữ mạng mà da mặt dày đi lấy hắn làm chủ, nhi tử không làm được."
Kính phi chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Đại Hoàng tử nói: "Thanh Đức à Thanh Đức, có phải ngươi bị hồ đồ rồi hay không? Ngươi cũng nói kia đều là chuyện lúc còn nhỏ rồi, ai sẽ để ở trong lòng nữa chứ? Bây giờ ngươi tốt xấu gì cũng là một Thân vương duy nhất trong đám Hoàng tử, nếu ngươi chủ động đi đến cậy nhờ lão Tứ, lão Tứ nhất định sẽ thật vui mừng! Nhưng giờ ngươi lại nói cái gì, muốn đi giúp lão Thập nhị á? Chẳng lẽ ngươi đã quên, mẫu phi ngươi là ta vì sao lại vào lãnh cung rồi à? Chính là vì ta đã từng có ý đồ lợi dụng hắn để hại chết thân đệ đệ của hắn! Ngươi cảm thấy tương lai nếu hắn làm Hoàng đế sẽ yên tâm dùng ngươi sao?"