Edit: Dương Chiêu dung
Beta: An Thục phi
Nói xong chuyện này, Toàn Hoàng Quý phi liền dựa tay lên bàn thấp, chợt thở dài như hơi mệt mỏi.
Nhị Hoàng tử thấy thế liền hỏi: “Mẫu phi sao thế, người có chuyện phiền lòng à?”
“Không biết cữu cữu con bây giờ ra sao, tới biên cảnh lâu như vậy rồi vẫn chưa chiến thắng trở về…” Toàn Hoàng Quý phi xoa xoa thái dương, lại thở dài: “Thôi, lát nữa bổn cung sẽ sai người đi hỏi thăm một chút xem sao.”
Nhị Hoàng tử nghe thế cũng không hỏi nữa. Dù sao đã có Toàn Hoàng Quý phi và người của Diệp gia dày công chuẩn bị giúp hắn rồi, hắn chỉ cần hưởng trái ngọt thôi.
“Đúng rồi, suýt nữa quên không nói với con.” Bỗng nhiên Toàn Hoàng Quý phi vui sướng cười nói: “Mấy ngày trước bổn cung nhờ người xin một quẻ cho con, rút trúng quẻ Đế vương đấy!”
“Thật sao?” Nhị Hoàng tử nghe xong cũng kinh ngạc vui mừng: “Mau đưa con xem!”
Toàn Hoàng Quý phi gật đầu rồi liếc nhìn Liên Trinh đang đứng bên cạnh, Liên Trinh liền đem quẻ cất trong rương ra.
Lúc Nhị Hoàng tử nhìn ngắm quẻ, Toàn Hoàng Quý phi liền ở bên cạnh cười nói: “Nhưng theo bổn cung, dù không có quẻ này thì con cũng là mệnh thiên tử rồi. Nếu không tại sao lão Tam lại tự mình hại mình còn lão Đại lại mất một cánh tay?”
“Mẫu phi.” Nói đến đây, bỗng nhiên Nhị Hoàng tử nhìn về phía Toàn Hoàng Quý phi: “Thật ra trước kia nhi tử cũng thắc mắc, chuyện của lão Tam và Đại ca… người có nhúng tay vào không?”
“Không hề.” Toàn Hoàng Quý phi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Ngoài chuyện mấy năm trước mượn tay Đại ca con tặng lão Tam mấy đại mỹ nhân bên ngoài ra thì ta chẳng làm gì hết.”
Quả thực Tam Hoàng tử sẽ tạo phản vì chính lòng tham của hắn nhưng nếu năm đó hắn không bị hại đến mức lây bệnh hoa liễu thì chắc Tam Hoàng tử cũng không ra nông nỗi đó.
Cánh tay của Đại hoàng tử không còn tuy là do phản quân hại nhưng nếu năm đó hắn không bị trọng thương trên chiến trường, có lẽ hắn đã có thể tránh được mũi tên bắn lén của Tăng gia.
Nhưng Toàn Hoàng Quý phi tuyệt đối sẽ không nhận những việc đó là do nàng làm.
Nàng chỉ cho rằng ông trời đang giúp Nhị Hoàng tử dọn sạch những chướng ngại trên con đường trở thành Thái tử của hắn mà thôi.
“Bây giờ người cản đường con cũng chỉ còn lão Tứ.” Hoàng Quý phi vươn ngón trỏ chậm rãi viết một chữ “Tứ” lên bàn. “Bổn cung đã phái người đi thăm dò chuyện của hắn rồi. Bổn cung không tin lão Tứ là thánh nhân, từ nhỏ đến lớn chưa từng phạm lỗi gì.”
“Dù hắn không làm sai thì chúng ta cũng có thể tạo ra lỗi cho hắn.” Từ nhỏ Nhị Hoàng tử đã không vừa mắt Tứ Hoàng tử, hắn cảm thấy Tứ Hoàng tử đúng là kẻ ra vẻ chính trực, nguỵ quân tử. “Nhưng mẫu phi, người có cảm thấy… lão Thập nhị cũng có khả năng trở thành mối uy hiếp không?”
Trước kia Nhị Hoàng tử gần như không có cơ hội tiếp xúc với Bùi Thanh Thù nên không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lần này bởi vì chuyện của Chung thị nên Nhị Hoàng tử và Bùi Thanh Thù cũng có chút liên hệ.
Hắn cảm thấy mặc dù tên tiểu tử kia còn trẻ nhưng trong ánh mắt hắn lại có một thứ không thể nói ra được… chính là cảm giác hắn không giống với tuổi thật của mình.
Ít ra ở tuổi này của Bùi Thanh Thù, Nhị Hoàng tử tuyệt đối sẽ không có ánh mắt đó.
“Lão Thập nhị?” Toàn Hoàng Quý phi cảm thấy khả năng đó không cao: “Lão Thập nhị này đứng hàng không thấp không cao, thật là khó nói. Luận về dòng chính hay về tuổi cũng chẳng đến phiên hắn. Nếu bàn về sủng thì chẳng thà Hoàng đế lập Thập tứ.”
Nàng tạm dừng một chút rồi tiếp tục phân tích: “Đúng là lão Thập nhị được Hoàng đế đối đãi không tồi nhưng dù sao hắn cũng lớn lên trong lãnh cung, lại còn từng bị Hoàng thượng nghi ngờ về huyết mạch. Nhưng Thập tứ thì không như thế, Hoàng đế tận mắt nhìn nó lớn lên, đến tập nói cũng là do Hoàng thượng dạy, lớn lên còn giống Hoàng thượng như đúc nữa, về điểm này lão Thập nhị vĩnh viễn không thể bằng.”
Nhị Hoàng tử nhíu mày nói: “Vậy sao mẫu phi không nhắm vào lão Thập tứ…”
Hoàng Quý Phi hoàn toàn tự tin: “Chỉ với việc Hoàng thượng chậm chạp không lập Lệ Phi lên làm Hậu là có thể nhìn ra mặc dù Hoàng thượng sủng ái mẫu tử bọn họ nhưng trong lòng hắn vẫn có suy xét. Luận về xuất thân và năng lực, căn bản là Lệ Phi không thích hợp làm Hoàng hậu. Chỉ cần Lệ Phi không phải Hoàng hậu, có con và lão Tứ cùng các Hoàng tử thành niên hiện tại, Hoàng thượng không thể phế trưởng lập ấu, lập lão Thập tứ được, trừ khi hắn bị điên. Đương nhiên, cho dù hắn có điên thì chẳng cần chúng ta ra tay, bá quan văn võ, quý tộc thế gia cũng sẽ không để Hoàng thượng tuỳ ý hồ đồ.”
Nhị Hoàng tử gật đầu, hoàn toàn bị Hoàng Quý phi thuyết phục.
----
Sau khi Nhị Hoàng tử trở về Khang Quận vương phủ, hắn nghe gián điệp sắp xếp ở Thiên Hương lâu báo cáo lại việc đã thành công.
Nhị Hoàng tử hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Ngày ấy sau khi nhìn thấy Uông Gia Ý, Nhị Hoàng tử liền bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn khiến Uông Gia Ý ngầm làm việc cho hắn ở Anh Quốc công phủ. Nhưng hắn không thể ngờ được mình còn chưa kịp tạo cơ hội cho Uông Gia Ý ở chung một chỗ với Vô Khuyết thì nàng ta đã chủ động đến Thiên Hương lâu.
Gián điệp kể lại tỉ mỉ: “Đi theo nàng ta còn có một nha hoàn nói Diệp Tam phu nhân vì nghe đến mỹ danh của Vô Khuyết công tử nên đã chủ động đến Thiên Hương lâu nghe hí. Sau khi nghe hí xong, nàng ta liền trả giá cao để bao Vô Khuyết. Dạng nữ khách đã có chồng như nàng ta, bình thường Vô Khuyết sẽ không tiếp nhưng hắn đã được điện hạ phân phó nên đương nhiên sẽ hầu hạ nàng ta vô cùng chu đáo.”
Nhị Hoàng tử cười cười, cảm thấy bây giờ quả thực mình chẳng khác nào có trời giúp.
Hắn phân phó tên gián điệp kia: “Lần sau khi nàng ta đến Thiên Hương lâu, lập tức báo cho bổn vương biết.”
“Vâng.”
Thấy gián điệp kính cẩn nghe theo rồi lui ra, Nhị Hoàng tử liền nở nụ cười vừa lòng.
Sống đến tận bây giờ, có thể nói Nhị Hoàng tử quả thật thuận buồm xuôi gió.
Năm đó lúc hắn còn chưa xuất cung, Toàn Hoàng Quý phi và Diệp gia đã thay hắn chuẩn bị nhân thủ ở phủ Hoàng tử, tất cả đều là người được Diệp gia huấn luyện nhiều năm, hoàn toàn có thể tín nhiệm.
Mặc dù với chuyện nam nữ Nhị Hoàng tử có hơi ph0ng đãng nhưng dù gì hắn cũng là Hoàng tử, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, vẫn là có chút năng lực. Sau này hắn lại học cách Diệp gia nuôi dưỡng tâm phúc, tự nuôi một đám thủ hạ. Sai những kẻ này làm việc, Nhị Hoàng tử vô cùng yên tâm, không cần lo bọn chúng sẽ nói lung tung.
Nhưng Nhị Hoàng tử đã tính sót một chuyện —— hắn không thể ngờ khi hắn sắp xếp cho Uông Gia Ý thì cũng có người đang theo nõi nàng ta.
Lúc Công Tôn Minh phát hiện ra Uông Gia Ý đi gặp đào kép, hắn vô cùng vui sướng. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra chuyện này không hề đơn giản như vậy, tên Vô Khuyết này có liên quan đến người của phủ Nhị Hoàng tử.
Hắn lập tức đi bẩm báo chuyện này với Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù nghe nói Uông Gia Ý lén tiêu tiền bao một tên đào kép mỹ mạo cũng không tỏ ra bất ngờ. Cô nương kia tính tình không sợ trời không sợ đất, quả thật có thể làm ra chuyện li kinh phản đạo [2].
[2] Li kinh phản đạo: Làm ra chuyện trái đạo đức, trái với lí luận trong kinh thư.
Nhưng Vô Khuyết lại có liên quan đến người của phủ Nhị Hoàng tử … Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp ư?
“Trước kia trong hậu cung đúng là có lời đồn Nhị hoàng huynh thích nam sắc, có điều đã bị Toàn Hoàng Quý phi nhanh chóng áp xuống.” Bùi Thanh Thù suy nghĩ: “A Minh, ngươi thấy sao?”
“Căn cứ theo tin tức thủ hạ của Yến Tu tra được, Nhị Hoàng tử từng tiếp xúc với Vô Khuyết trước lần đầu tiên Uông Gia Ý đến Thiên Hương lâu.” Công Tôn Minh nghiêm nghị nói: “Rất đơn giản, chỉ có hai khả năng. Một là trùng hợp, hai là đây chính là cái bẫy Nhị Hoàng tử giăng cho Uông Gia Ý.”
Nếu đơn giản chỉ là trùng hợp thì thôi, nhưng nếu là giả thiết thứ hai thì bọn họ phải cẩn thận phân tích động cơ của Nhị Hoàng tử sau đó quyết định hành động tiếp theo.
“Nếu thật sự Nhị hoàng huynh giăng bẫy Uông Gia Ý thì mục đích của hắn là gì? Nếu nghĩ đơn giản đi một chút, vậy có khả năng là Uông Gia Ý không sợ trời không sợ đất kia đã đắc tội Nhị hoàng huynh nên Nhị hoàng huynh muốn trả thù nàng ta, vì thế tìm một đào kép quyến rũ nàng ta. Nhưng…”
Bùi Thanh Thù nhanh chóng phủ định suy đoán này: “Bây giờ Uông Gia Ý đã gả vào Diệp gia, lẽ ra phải là trợ lực cho Nhị hoàng huynh mới đúng, hẳn là hắn sẽ không ngốc đến mức tự tay huỷ hoại liên hôn giữa Anh Quốc công phủ và Diệp gia, như vậy hắn sẽ không chiếm được sự ủng hộ của Anh Quốc công…”
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Điện hạ nói không sai, theo ta thấy, khả năng cao là Nhị Hoàng tử muốn lợi dụng việc này để Uông Gia Ý nghe lệnh, bán mạng cho hắn. Nếu chúng ta không làm gì, Nhị Hoàng tử sẽ tạo một cuộc ‘gặp gỡ tình cờ’ với Uông Gia Ý ở Thiên Hương lâu, sau đó đồng ý giữ bí mật cho nàng ta. Như vậy nhược điểm của Uông Gia Ý đã nằm trong tay hắn rồi, nàng ta không thể không nghe theo Nhị Hoàng tử. Liên hôn của Diệp gia và Anh Quốc công phủ cũng có thể duy trì.”
Bùi Thanh Thù nói: “Bây giờ chúng ta đã biết bí mật của Uông Gia Ý rồi, trừng trị nàng ta không phải là vấn đề. Cũng không biết có thể lợi dụng chuyện này đả kích Nhị hoàng huynh không.”
Chuyện Nhị Hoàng tử có ý định khinh bạc Chung thị, mặc dù không thành công nhưng vẫn luôn là cái gai trong lòng Bùi Thanh Thù.
“Chuyện này còn phải xem đối với Nhị Hoàng tử tên Vô Khuyết kia quan trọng đến mức nào. Nếu muốn Anh Quốc công phủ hoàn toàn trở mặt với Diệp gia và Nhị Hoàng tử thì Vô Khuyết chính là mấu chốt.” Công Tôn Minh chuyển đề tài, hoàn toàn tự tin nói: “Nhưng lần này chắc chắn Uông Gia Ý không thể thoát. Thể diện của Diệp gia cũng đừng mong giữ được!”
--------
Lần đầu tiên Uông Gia Ý nhìn thấy ánh mắt của Vô Khuyết liền biết nam nhân này chính là người nàng muốn.
Lúc hắn mặc trang phục biểu diễn mới kinh diễm làm sao, nam tử mà lại có sắc đẹp không kém nữ tử.
Quả nhiên, khi Uông Gia Ý đang nhìn Vô Khuyết tẩy lớp trang điểm ở hậu đài, nàng liền biết mình không hề nhìn nhầm.
Tuy rằng Vô Khuyết vẫn kém hơn Bùi Thanh Thù một chút nhưng hắn chính là người có dung mạo xuất sắc nhất trong số những người Uông Gia Ý đã từng gặp rồi.
So với tên phu quân đần độn Diệp Hàm của nàng quả thực đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau khi Uông Gia Ý đuổi con gái của tên võ tướng cường tráng đi liền dùng rất nhiều tiền bao Vô Khuyết tạm thời.
Thật ra ý chí độc chiếm của Uông Gia Ý rất lớn, nàng chỉ muốn mua đứt Vô Khuyết rồi bí mật giấu hắn đi mà thôi.
Thân là con gái của Quốc công, của hồi môn của nàng vô cùng phong phú, tìm một viện tử để ‘kim ốc tàng kiều’ cũng chẳng phải là vấn đề.
Vấn đề là ở chỗ, bây giờ danh tiếng của Vô Khuyết trong kinh thành quá lớn, giá trị con người quá cao, nhất thời Uông Gia Ý không có nhiều tiền đến vậy. Vì thế nàng đành hẹn ước với Vô Khuyết, chờ nàng chuẩn bị đủ bạc sẽ chuộc thân cho hắn.