Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 177





Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
 
Đánh giá Tống thị phải mất một hồi lâu mới có thể sinh, Bùi Thanh Thù đành theo ý của Tống thị, đi về thay quần áo trước.
 
Tuy rằng hắn chưa từng làm cha nhưng từng có kinh nghiệm làm ca ca. Bùi Thanh Thù biết trẻ sơ sinh đều rất yếu ớt, không thể mặc quần áo không sạch sẽ bế đứa nhỏ. Cho nên trước tiên hắn về phòng đi thay quan phục ra, sau khi thay đổi thân thường phục sạch sẽ, rửa tay rửa mặt rồi mới trở lại hậu viện.
 
Tiến vào cửa Lan Chương các, Bùi Thanh Thù phát hiện nha hoàn của Chung thị - Khinh La cũng ở đó, chắc là nghe nói Tống thị bắt đầu trở dạ nên được phái lại đây tìm hiểu tình huống. Nam Kiều càng không cần phải nói, dứt khoát trực tiếp tự mình tới.
 
Bùi Thanh Thù thấy Nam Kiều, nói với nàng ta: “Nàng đi về trước đi, bổn vương ở chỗ này là được rồi. Có tin tức gì, bổn vương sẽ sai hạ nhân đi thông báo cho các nàng.”
 
Ngoại trừ tò mò rốt cuộc Tống thị sinh nam hay sinh nữ, hơn hết là Nam Kiều mong muốn đơn độc ở cạnh Bùi Thanh Thù trong chốc lát.
 
Nhưng nàng không phải người không có ánh mắt, nàng nhìn ra được hiện tại Bùi Thanh Thù không có tâm tình nói chuyện với nàng. Theo tâm ý của Bùi Thanh Thù, nàng rời đi, chỉ để lại một nha hoàn ở lại nghe tin tức giống Chung thị.
 
Bùi Thanh Thù ngồi ở Lan Chương các, trong tay cầm quyển sách nhưng một chữ cũng không xem vào.
 
Chờ tới canh giờ dùng bữa tối, Bùi Thanh Thù sai người dâng điểm tâm cho Tống thị. Sau khi nghe nói Tống thị không chịu ăn, Bùi Thanh Thù muốn tự mình đi vào đút cho nàng ấy. Kết quả Tống thị vừa thấy hắn, cau mày, một hơi uống hết chén canh.
 
Bùi Thanh Thù cảm giác… giống như chính mình bị ghét bỏ?
 
Sau khi ra khỏi phòng sinh lần nữa, Bùi Thanh Thù chưa hề ăn uống gì, khẩn trương đi tới đi lui.
 
Hắn sắp làm phụ thân rồi, hắn sắp làm phụ thân rồi!
 

Hiện tại toàn bộ đầu óc của Bùi Thanh Thù đều là ý niệm này, kích động đến mức có chút không biết làm sao.
 
Tiểu Đức Tử luôn là người hầu hạ hắn ăn cơm, lúc này Tiểu Đức Tử thấy Bùi Thanh Thù không động đũa, khuyên nhủ bên cạnh: “Điện hạ, tốt xấu gì ngài cũng dùng chút đồ ăn đi ạ. Còn không biết khi nào Vương phi mới sinh, nếu ngài không lót bụng, chỉ sợ thân mình không chịu nổi!”
 
Mỗi bữa Bùi Thanh Thù ăn đều không coi là nhiều nhưng rất ít khi bỏ bữa. Nghe Tiểu Đức Tử nói như vậy, Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy có chút đạo lý, ăn qua loa một chút, chỉ ăn bằng phân nửa ngày thường.
 
Chờ đến khi sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, Bùi Thanh Thù ngồi không yên, không nhịn được chạy đến chờ ở cửa phòng sinh.
 
Hắn không cho người nói cho Tống thị, Tống thị sẽ không biết.
 
Sau khi đứng một lát, bỗng nhiên Bùi Thanh Thù phát hiện có chút không thích hợp: “ Sao không thấy Vương phi kêu?”
 
Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, lập tức sai tỳ nữ vào xem sao tình hình thế này.
 
Chờ khi Mịch Xuân đi ra, nàng ta nói cho hắn Vương phi nhìn có vẻ rất đau đớn, khắp mặt đều là mồ hôi, lau cũng không lau hết được. Nhưng miệng Vương phi cắt chặt miếng vải bố trắng, sống chết cũng không chịu kêu.
 
Bùi Thanh Thù nghe xong, không khỏi cảm khái trong lòng —— thật là một nữ tử hiếu thắng!
 
Sau khi lăn lộn nửa buổi chiều và suốt một buổi tối, lúc rạng sáng, rốt cuộc Tống thị đã vỡ nước ối.
 
Tuy rằng là thai đầu nhưng Tống thị đã đầy mười chín tuổi, đúng là tuổi sinh nở tốt nhất.
 
Hài tử sinh rất thuận lợi, rất mau đã có người ra tới thông báo cho Bùi Thanh Thù mẫu tử bình an.
 
Bùi Thanh Thù kích động đến mức cả người phát run, không thể tin được chính mình thật sự đã làm phụ thân.
 
Chờ đến khi bà mụ đưa đứa nhỏ đến trong ngực Bùi Thanh Thù, thậm chí Bùi Thanh Thù hoảng sợ, sợ mình không cẩn thận làm rớt đứa nhỏ.
 
Hắn… Hắn có nhi tử!
 
Bùi Thanh Thù nhìn em bé trong lòng, có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
 
Đứa trẻ mới sinh ra tuy đã lau qua nhưng thoạt nhìn vẫn có chút dúm dó, cũng không xinh đẹp.
 
Nhưng Bùi Thanh Thù vẫn vô cùng yêu thích, không thể buông tay.
 
Chờ đến khi bên trong phòng sinh dọn dẹp xong đã là nửa đêm rạng sáng rồi.
 
Ngọc Lan và Ngọc Tụ đều là người đã sinh nở, rất có kinh nghiệm, hai người chỉ huy hạ nhân khác đâu vào đấy, dọn dẹp phòng sinh sạch sẽ, không hề ngửi thấy chút mùi lạ nào.
 
Bùi Thanh Thù nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ tới mép giường của Tống thị, để nàng nhìn đứa nhỏ một cái.
 
Tuy rằng thuận lợi sinh sản nhưng Tống thị vẫn rất mệt mỏi, mí mắt cũng có chút không mở ra được.
 
Nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nằm ở bên cạnh, Tống thị cố hết sức vươn tay nhẹ nhàng sờ trên mặt nó. 
 
Sau khi mỉm cười như trút được gánh nặng, Tống thị nhắm mắt lại, ngủ mất.
 
Bùi Thanh Thù cẩn thận đắp chăn cho nàng ấy, sau khi dặn dò hạ nhân chú ý giữ ấm, chăm sóc tốt cho mẹ con bọn họ rồi mới rời đi.
 

Ngày mai hắn còn phải thượng triều, dù lúc này trở về ngủ cũng chỉ có thể ngủ một hai canh giờ mà thôi.
 
Nhưng Bùi Thanh Thù vẫn thật vui mừng.
 
Có lẽ do quá mức hưng phấn, Bùi Thanh Thù cảm giác mình mới vừa vào giấc ngủ trong chốc lát, trời đã sáng.
 
Tuy rằng thân thể vẫn rất mệt mỏi nhưng có tinh thần chống đỡ, Bùi Thanh Thù vẫn có thể kiên trì. Thậm chí vừa ra trước cửa hắn còn có sức lực đi nhìn thoáng qua Tống thị và đứa nhỏ một lần nữa.
 
Tống thị ngủ rất sâu, thằng nhỏ được hai vú em đồng thời chăm sóc ở phòng cách vách.
 
Tống thị và Bùi Thanh Thù coi trọng đứa nhỏ này, trước kia đã mua khế ước bán mình của hai vú em. Nhưng dù là như vậy, để đảm bảo, bọn họ vẫn phái Ngọc Tụ tự mình chăm sóc đứa nhỏ, tránh vú em hầu hạ không tận tâm.
 
Bất đồng với Tống thị chính là thằng nhỏ đã tỉnh. Tuy rằng đôi mắt vẫn nhắm, cũng không biết sao đột nhiên há mồm khóc, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ lên.
 
Bùi Thanh Thù có chút tự trách, hỏi: “Là ta đánh thức nó sao?”
 
Ngọc Tụ lắc đầu, cười nói: “Đây là tiểu chủ tử đói bụng, muốn uống sữa.”
 
Thấy vú em có vẻ muốn cởi áo cho bú, Bùi Thanh Thù lập tức lánh ra ngoài, đi đến Lễ bộ.
 
Tuy rằng ngày thường Bùi Thanh Thù cũng là một người vui vẻ hay cười nhưng trước đây không giống hôm nay, dù không ai nói chuyện với hắn, hắn cũng có thể tự cười một mình.
 
Khi Hướng Văn Xương của Tứ Dịch quán tới tìm Bùi Thanh Thù, thấy hắn cười ngây ngô như vậy, hắn ta không nhịn được hỏi một câu: “Điện hạ có chuyện vui gì sao?”
 
Từ trước đến nay Bùi Thanh Thù vốn khiêm tốn, đột nhiên khoe ra như đứa trẻ: “Ta có nhi tử!”
 
Hướng Văn Xương nghe xong cũng lộ vẻ mặt vui mừng: “Chúc mừng Hằng vương điện hạ!”
 
Tứ Dịch quán do Hướng Văn Xương chưởng quản thuộc về Lễ bộ cho nên hắn và mấy Hoàng tử ở Lễ bộ cũng có qua lại. Nhưng người hắn đánh giá cao nhất vẫn là Bùi Thanh Thù.
 
Hướng Văn Xương đã sớm cảm thấy Bùi Thanh Thù là một lựa chọn vô cùng thích hợp cho vị trí Thái tử, chỉ là không có nhi tử là một điểm trừ.
 
Nhưng hiện tại Bùi Thanh Thù đã có đích trưởng tử, như vậy hiển nhiên phương diện này không cần lo lắng nữa.
 
Dù sao Bùi Thanh Thù còn trẻ, chỉ cần có nhi tử đầu tiên, về sau nhất định sẽ có càng nhiều nhi tử.
 
Sau khi nói với Bùi Thanh Thù nhất định phải mời hắn đến tiệc đầy tháng, Hướng Văn Xương nói vào chính sự với Bùi Thanh Thù.
 
“Nghe nói sau đầu xuân Thập nhất điện hạ sẽ được điều đi Hình bộ và điều Bát Hoàng tử lại đây thay thế. Nghe nói quan hệ của Bát Hoàng tử và Tam Hoàng tử không tồi, không biết Lại bộ điều động như vậy là có ý tứ gì?”
 
Chuyện này Bùi Thanh Thù đã biết từ sớm, sau khi nghe xong cũng không kinh ngạc: “Từ nhỏ Thập nhất ca học tốt luật học, ông ngoại lại là Đại Lý tự khanh, hắn muốn điều đến Hình bộ cũng không phải ngày một ngày hai. Về phần Bát Hoàng tử, tính tình hắn khéo đưa đẩy nhưng lá gan rất nhỏ, sẽ không hồ đồ như Bùi Thanh Duệ, ngươi cứ yên tâm đi.”
 
Hướng Văn Xương thoáng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
 
Năm trước Lễ bộ mới trải qua một hồi biến động lớn như vậy, loạn đến mức lòng người trên dưới kinh thành đều hoảng sợ. hiện tại Hướng Văn Xương chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu học vấn, thật sự không muốn lại trải qua một lần như vậy nữa.
 
“Đúng rồi, ta nhớ rõ lúc trước điện hạ cũng muốn đến Hộ bộ, không biết năm nay có được điều động không?”
 
Bởi vì chuyện phiên dịch thư tịch, Hướng Văn Xương và Bùi Thanh Thù ngầm quan hệ không tồi cho nên hắn mới dám chính diện hỏi thăm Bùi Thanh Thù.
 

Bùi Thanh Thù cười nói: “Chuyện này còn chưa nói chắc được, chờ có tin chính xác, ta sẽ nói cho ngươi trước tiên.”
 
Ở Lễ bộ thời gian dài như vậy, Bùi Thanh Thù xem như phát hiện: bất luận muốn làm ra cải cách gì, tiền đều là quan trọng nhất. Không có bạc, rất nhiều chuyện đều không làm được. Thí dụ như Bùi Thanh Thù muốn cải thiện tình trạng khoa cử khảo thí, tu sửa lều thi, không có một số bạc lớn chống đỡ là không thực hiện được.
 
Hiện tại Tứ Hoàng tử cải tiến thiết bị quân dụng cũng hao tổn số lượng của cải rất lớn. Không có sự đồng thuận của Hộ bộ, sự tình rất khó làm.
 
Lại còn một nguyên nhân rất quan trọng chính là Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng tử đều ở Hộ bộ. Tuy rằng nhất định cộng tác với hai người kia sẽ rất chán ghét nhưng nếu Bùi Thanh Thù muốn tìm sai lầm của bọn họ cũng sẽ càng thuận tiện.
 
Bùi Thanh Thù tính toán chờ đến khi tiến cung báo tin vui cho Hoàng đế sẽ nhắc đến chuyện này, tốt nhất là nhắc ở Chung Linh cung, như vậy xác suất Hoàng đế đồng ý sẽ cao hơn rất nhiều.
 
Sau khi tan triều, lòng Bùi Thanh Thù nóng như lửa đốt đi thẳng về Hằng vương phủ. Sau khi vào cửa, hắn vội vàng thay quần áo, đi hướng hậu viện.
 
Tống thị ngủ một ngày đã ngủ đẫy rồi. Khi Bùi Thanh Thù đến, trên đầu nàng thắt đai buộc trán đỏ thẫm, thoạt nhìn tinh thần không tồi.
 
Ngọc Tụ đặt cái nôi nhỏ bên cạnh mép giường của Tống thị, để bất cứ lúc nào Tống thị đều có thể nhìn thấy đứa nhỏ.
 
Là cô cô quản lý hậu viện, quan hệ của Ngọc Tụ và Tống thị rất tốt. Hai người nói về đề tài trẻ con rất ăn ý. Nam Kiều ngồi ở phía dưới các nàng, thỉnh thoảng thêm vào mấy câu.
 
“Điện hạ tới.” Vừa thấy Bùi Thanh Thù trở về, Ngọc Tụ và Nam Kiều liền đứng lên.
 
Tống thị cũng muốn đứng lên, vội vàng bị Bùi Thanh Thù ngăn cản.
 
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần đa lễ.”
 
Tống thị hiếm khi không thể kiên trì, nghe lời dựa vào đệm ở đầu giường.
 
Thấy Bùi Thanh Thù vui mừng đầy mặt đùa với đứa nhỏ, Tống thị mỉm cười hỏi: “Điện hạ, tuy còn quá sớm để nói chuyện ghi danh vào ngọc điệp nhưng ngài xem, có phải trước tiên chúng ta nên lấy một nhũ danh cho đứa nhỏ hay không?”
 
“Đây là tất nhiên.” Thấy Tống thị sinh con vất vả như vậy, Bùi Thanh Thù nói: “Nàng có ý tưởng gì không?”
 
“Nhũ danh đều là càng đơn giản càng tốt. Nếu đứa nhỏ này sinh vào mùa đông sinh, vậy gọi hắn là Đông nhi được không?”
 
Bùi Thanh Thù mong đích trưởng tử này lâu như vậy, tất nhiên hy vọng cho hắn mọi thứ tốt nhất. Nhưng theo lời Tống thị, nhũ danh không thể quá cầu kỳ cao quý nếu không đứa nhỏ sẽ không gánh nổi. Tuy rằng tên Đông nhi này bình thường nhưng rất đơn giản dễ nhớ, đúng là một cái nhũ danh rất thích hợp.
 
Quan trọng nhất đây là ý muốn của Tống thị. Bùi Thanh Thù không thể bác bỏ mặt mũi của nàng, cười nói: “Được.”
 
“Đông nhi.” Bùi Thanh Thù sờ sờ đứa bé trong tã lót, mỉm cười hỏi: “Con thích tên này không?”
 
Thằng nhỏ như hiểu được, toét miệng vui vẻ cười với Bùi Thanh Thù.
 
Người trong phòng đều cầm lòng không đậu mà cười theo nó.