Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Bởi vì Đại Tề vẫn luôn ở trong trạng thái chiến tranh, Duyên Hòa năm thứ 25 trải qua năm mới cũng tương đối đơn giản. Trừ mùng một tháng giêng vẫn tổ chức nghi thức tế tổ như cũ, các điển lễ còn lại trong cung đều được giản lược, thật ra lại khiến mọi người thả lỏng không ít.
Ngày dự sinh của Tống thị sắp đến, đã nhiều ngày qua Bùi Thanh Thù trừ việc phải đi chúc tết trưởng bối thì đều cố hết sức ở lại trong phủ, tránh bỏ qua thời khắc ra đời của đứa con đầu tiên.
Nhưng năm mới sắp đến, Bùi Thanh Thù không tránh khỏi phải chạy tới chạy lui.
Chỗ của Thục Quý phi và Lệ Phi thì khỏi nói, tất nhiên là phải đi. Năm nay không chỉ lì xì cho Bùi Thanh Thù và Chung thị, Thục Quý phi còn chuẩn bị bao lì xì cho Tống thị và đứa con sắp ra đời của nàng, đưa Bùi Thanh Thù mang về giúp.
Ở chỗ Lệ Phi, Bùi Thanh Thù gặp phải Hoàng đế đang chọc cười Nhạc Nghi.
Nhạc Nghi đã tròn một tuổi, tuy rằng còn chưa biết nói nhưng có thể nhìn ra là một đứa bé hoạt bát đáng yêu, gặp ai cũng cười, vô cùng được yêu thích.
Hoàng đế và tiểu nữ nhi ở cùng nhau, hai người ngồi trên thảm lông mềm mại, không biết Hoàng đế học kêu bằng tiếng con gì mà chọc Nhạc Nghi cười vui vẻ.
Nói đến ba đứa con của Hoàng đế và Lệ Phi, Bùi Thanh Thù vẻ ngoài giống Lệ Phi, tính tình lại không giống phụ mẫu. Thập tứ Hoàng tử vẻ ngoài giống Hoàng đế, tính tình cũng giống Hoàng đế. Nhạc Nghi lại giống Lệ Phi, còn tính tình… chưa nhìn ra được, dù sao cũng khiến Hoàng đế vô cùng yêu thích.
Đúng vậy, Nhạc Nghi chính là một tiểu công chúa nhận được trăm ngàn sủng ái, không chỉ có xuất thân tôn quý, còn kế thừa toàn bộ vẻ đẹp của Lệ Phi. Cho dù chỉ là một nhóc con nhưng lại là tiểu nữ nhi xinh đẹp nhất mà Bùi Thanh Thù từng gặp.
Bùi Thanh Thù không nhịn được ôm ôm Nhạc Nghi, hy vọng nữ nhi tương lai của hắn cũng có thể hoạt bát đáng yêu giống Nhạc Nghi.
Trừ việc bái kiến trưởng bối trong cung, Bùi Thanh Thù còn mang theo lễ vật cùng với Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử đến thăm thúc thúc duy nhất của bọn họ, Lễ Thân vương.
Trước kia còn Trung Thân vương thì không cảm thấy gì, hiện tại Trung Thân vương đi rồi, địa vị của Lễ Thân vương có vẻ càng thêm tôn quý.
Tứ Hoàng tử vốn muốn thông qua việc kéo gần quan hệ với Lễ Thân vương, khiến Lễ Thân vương nói vài lời hay về hắn trước mặt Hoàng đế. Thế nhưng Lễ Thân vương đã rút kinh nghiệm từ chuyện của Trung Thân vương và Tam Hoàng tử, không muốn liên quan đến bất kỳ một Hoàng tử nào.
Sau khi rời khỏi phủ của Lễ Thân vương, nhóm người Bùi Thanh Thù đều cảm giác được, hiện tại Cửu Hoàng thúc của bọn họ chính là một lão cá chạch lươn lẹo, thoạt nhìn thân mật gọi một tiếng “Điệt nhi” nhưng thực tế chưa đồng ý với bọn họ điều gì cả.
Trừ trưởng bối trong Hoàng gia, nhạc phụ của Bùi Thanh Thù - Tống Nghiêu, ân sư Lư Duy, còn có vị lãnh đạo trực tiếp Tu Hồng Gia, Bùi Thanh Thù đều đến thăm hỏi.
Lúc đến chỗ của Tống Nghiêu, Bùi Thanh Thù vừa kịp gặp được Tống Nghiêu chuẩn bị đi chúc tết.
Tống Nghiêu suy nghĩ một chút, dẫn Bùi Thanh Thù cùng đến nhà của Thứ phụ Nội các Ngụy Thanh Tùng.
Thời điểm năm trước xuất hiện án làm rối loạn kỉ cương, lúc ấy Ngụy Thanh Tùng đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư, vì thế Bùi Thanh Thù và hắn thỉnh thoảng có liên hệ, hai người xem như có chút giao tình.
Tống Nghiêu có ý lót đường cho Bùi Thanh Thù, trong tối ngoài sáng nói với Ngụy Thanh Tùng không ít lời hay giúp Bùi Thanh Thù.
Ngụy Thanh Tùng nhìn Bùi Thanh Thù ngọc thụ lâm phong, hâm mộ nói với Tống Nghiêu: “Thuấn Chi lão đệ, ta thật hâm mộ ngươi có một vị hiền tế (rể hiền) như vậy đó!”
Năm đó lúc Bùi Thanh Thù chọn lựa Hoàng tử phi, Ngụy Thanh Tùng vừa hay cũng có một một đích nữ bằng tuổi với Bùi Thanh Thù.
Nhưng Ngụy gia và Phó gia, Lâm gia đều không có giao tình, trong lúc vợ chồng Ngụy Thanh Tùng do dự nên nhờ người mai mối giúp thế nào thì bên ngoài đã loan tin Bùi Thanh Thù đính hôn với thứ nữ của Tống gia.
Tuy rằng học thức của Ngụy gia không uyên thâm bằng Tống gia nhưng Ngụy Thanh Tùng là Thứ phụ chỉ đứng sau Thủ phụ Nội Các, rất có địa vị ở trong triều. Nếu hắn thật sự muốn kết thân với Bùi Thanh Thù, Tống Nghiêu cũng chỉ đành xếp phía sau.
Chỉ có thể nói Tống Nghiêu tương đối may mắn, năm đó đúng lúc làm thầy dạy vỡ lòng cho Bùi Thanh Thù, nhờ đó hai người mới có một chút duyên phận.
Hiện tại, mấy đích nữ của Nguỵ Thanh Tùng đều đã gả chồng. Các nữ nhi gả đến mấy nhà không tệ, chỉ là không có nữ tế (con rể) nào có thể so sánh được với Bùi Thanh Thù.
Nếu không phải quan hệ giữa Ngụy Thanh Tùng và Tống Nghiêu rất tốt, Ngụy Thanh Tùng còn muốn gả thứ nữ của mình cho Bùi Thanh Thù làm Trắc phi.
Nhưng Ngụy Thanh Tùng nghe nói, nữ nhi của Tống Nghiêu đang có thai sắp sinh nên hắn không có mặt mũi nào đề nghị kết thân vào ngay lúc này.
Tống Nghiêu cười vang, cũng khen mấy người nữ tế của Nguỵ Thanh Tùng hai câu, sau đó mọi người dần dần từ gia sự nói tới quốc sự.
Năm trước lúc ở Lễ bộ, Ngụy Thanh Tùng đã đánh giá cao năng lực làm việc của Bùi Thanh Thù. Sau lại tra rõ án rối loạn kỉ cương, Tu Hồng Gia thăng làm Lễ bộ Thượng thư, Ngụy Thanh Tùng lại từ Lễ bộ về tới Nội các.
Ngụy Thanh Tùng vốn tưởng rằng Bùi Thanh Thù sẽ thừa dịp sau khi giải quyết án rối loạn kỉ cương, rất nhiều chức quan đều để trống, sẽ ở lại kinh thành hành động một phen, tranh thủ tiến thêm một bước.
Nhưng Ngụy Thanh Tùng có chút ngạc nhiên là Thập nhị Hoàng tử thoạt nhìn hào hoa phong nhã vì chi viện cho đội quân bình định mà lại chạy tới chiến trường.
Sau lần này còn lướt qua bốn huynh đệ, dẫn đầu được phong làm Quận vương.
Theo Ngụy Thanh Tùng thấy tạo hoá của Thập nhị Hoàng tử sợ là không chỉ ngừng ở đây.
Chờ sau khi bọn họ nghị luận xong cục diện chính trị, Ngụy Thanh Tùng nhịn không được ám chỉ: “Tuy rằng Thập nhị điện hạ còn trẻ nhưng kiến thức uyên bác, vừa dũng cảm lại mưu lược. Gần đây trong triều có nhiều người ủng hộ lập Nhị Hoàng tử hoặc Tứ Hoàng tử làm Thái tử nhưng lão thần lại cảm thấy còn có người thích hợp hơn…”
Tống Nghiêu nghe Ngụy Thanh Tùng nói như vậy, trong lòng lập tức vui vẻ.
Thế nhưng Bùi Thanh Thù lại không dám dễ dàng thể hiện ra, giả ngu nói: “Vậy sao? Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Xét đến cùng việc lập Thái tử vẫn phải xem ý của phụ hoàng.”
Hắn vừa không chủ trương lập Tứ Hoàng tử, cũng không thuận theo lời của Ngụy Thanh Tùng, nói đến việc bản thân cũng có lòng tranh ngôi vị Hoàng đế.
Chủ yếu là vì hắn và Ngụy Thanh Tùng có chút giao tình nhưng lại quá ít ỏi, còn chưa trải qua thời gian khảo nghiệm.
Giao tình không sâu, Bùi Thanh Thù cũng không tiện bại lộ dã tâm của mình trước người khác. Điểm này không riêng gì đối với Ngụy Thanh Tùng mà đối với những đại thần khác cũng vậy.
Sau khi đi chúc tết, Bùi Thanh Thù lập tức trở về Hằng Quận vương phủ.
Ngoại trừ hắn phải ra ngoài chúc tết, người khác cũng phải đến chúc tết hắn. Hiện tại Tống thị như vậy cũng không tiện gặp người khác, một mình Chung thị lại không ứng phó nổi, cho nên năm nay mấy quản sự ở thôn trang đều là Bùi Thanh Thù tự mình gặp mặt.
Mấy thôn trang trên danh nghĩa của Bùi Thanh Thù thu hoạch cũng không tệ lắm, mỗi năm đều hiếu kính lên không ít thứ. Trừ một phần nhỏ bỏ vào tư khố của Bùi Thanh Thù ở ngoài, còn lại đều làm phí sinh hoạt hằng ngày cho Vương phủ.
Bùi Thanh Thù kiểm tra sổ sách, phát hiện hiện tại trên cơ bản Hằng Quận vương phủ có thể tự cấp tự túc, không cần thêm vào quá nhiều đồ vật bên ngoài. Hắn cảm thấy Ngũ hoàng tử cũng nên cố gắng mua một cái thôn trang, bằng không cả một Quận vương phủ, từ trên xuống dưới hơn trăm người đều phải ăn cơm, chỉ dựa vào bổng lộc nuôi sống cả nhà thật sự là quá khó khăn.
Qua năm mới, sau khi qua mười lăm, bụng của Tống thị bắt đầu có động tĩnh.
Ngày mười sáu tháng giêng, Bùi Thanh Thù vừa xong việc đã nghe thấy tiếng của Tiểu Duyệt Tử canh giữ ở cổng lớn Lễ bộ, nói Vương phi bị đau bụng, có lẽ là sắp sinh.
Bùi Thanh Thù hơi tức giận: “Tại sao ngươi không nói sớm?”
Tiểu Duyệt Tử vẻ mặt oan uổng: “Vương phi cố ý dặn dò nô tài, không cho nô tài quấy rầy điện hạ làm việc! Thái y đã đến xem, nói còn chưa sinh ngay đâu.”
Bùi thanh thù vừa nghe lập tức biết Tiểu Duyệt Tử không nói dối. Tống thị từ trước đến nay hiếu thắng, này đúng thật là chuyện mà Tống thị sẽ dặn dò.
Sau khi vội vàng chạy về Vương phủ, Bùi Thanh Thù không có tâm tư thay quần áo, lập tức đi tới Lan Chương các.
Kết quả phòng trống không.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Linh Lung: “Điện hạ, Vương phi đã được nâng vào phòng sinh.”
Bùi Thanh Thù xoay người đi về phía phòng sinh.
Linh Lung vội vàng ngăn hắn lại: “Điện hạ, ngài đã quên lời dặn trước đó của Vương phi rồi sao? Vương phi không hy vọng ngài tiến vào phòng sinh.”
Từ xưa đến nay đều có một câu nói, nam tử thấy máu là không may mắn, không được để nam chủ nhân tiến vào phòng sinh.
“Không phải còn chưa sinh sao? Bổn vương đi vào thăm nàng một chút.”
Mặc kệ quy củ như thế nào, Bùi Thanh Thù hiện tại là một gia chủ, Linh Lung cũng chỉ có thể khuyên nhủ hắn một chút mà thôi. Nếu Bùi Thanh Thù thật sự muốn làm gì đó, trong phủ này không ai có thể ngăn được.
Sau khi đi vào phòng sinh, Bùi Thanh Thù liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tống thị ôm cái bụng lớn, đang nằm ở đó thở hổn hển.
Bùi Thanh thù thấy nàng đau đến nhíu mày, đau lòng nói: “Chiêu Bình, ta đã trở về.”
Ai ngờ Tống thị nhìn thấy hắn chẳng những không vui mừng, ngược lại càng nhăn chặt mày hơn: “Điện hạ, sao ngài lại vào được đây? Mau đi ra ngoài!”
“Có phải nàng rất đau không?” Bùi Thanh Thù chú ý tới Tống thị đau đến nỗi mồ hôi tuôn đầy mặt, vài sợi tóc dính trên trán, có vẻ hơi chật vật.
Hắn lấy khăn ra, lau mồ hôi cho Tống thị, ai ngờ Tống thị lại không cảm kích: “Điện hạ, nếu ngài còn không ra ngoài, ta sẽ tức giận! Trước đó không phải chúng ta đã bàn rồi sao?”
Bùi Thanh Thù thấy nàng có vẻ nghiêm túc, hơi ngượng ngùng rụt tay lại.
Hắn từng thấy dáng vẻ Lệ Phi mang thai, biết nữ tử mang thai tính tình sẽ có chút thay đổi cho nên cũng không tức giận, chỉ là đứng lên theo ý của Tống thị, nói: “Ta ở bên ngoài chờ nàng.”
“Điện hạ mau đi thay quần áo đi!” Tống thị không yên tâm dặn dò: “Nên làm gì thì làm đi!”
Bà mụ bên cạnh cũng nói: “Khởi bẩm Hằng Quận vương điện hạ, trong phòng sinh không thể có quá nhiều người. Người nhiều thì ồn ào, sản phụ sẽ bị phân tâm, tâm tình bất ổn, chờ đến lúc sinh, sản phụ sẽ cảm thấy vô cùng buồn ngủ.”
Bùi thanh thù nghe vậy, cảm giác cũng có lý nên trước hết chỉ có thể lui ra theo ý của Tống thị.