Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Trong kinh thành, Bùi Thanh Thù vừa đi vào phủ An Quận vương mới được xây thêm không lâu, tìm Tứ Hoàng tử thượng nghị về việc Thất Hoàng tử.
Bởi vì Tứ Hoàng tử có công điều tra sự việc tạo phản trước đó, Hoàng đế cũng đã hạ chỉ sắc phong Tứ Hoàng tử làm Quận vương, phong hào là An. Phủ Tứ Hoàng tử đã có sẵn nên chỉ cần tiến hành xây dựng thêm.
Nhưng hiện tại Bùi Thanh Thù không có tâm trạng thưởng thức phủ đệ của Tứ Hoàng tử.
Sau khi đi vào thư phòng, huynh đệ hai người trực tiếp bàn thẳng chuyện chính.
"Bên này của Tứ ca có thu được tin tức gì của Thất ca không?"
Sắc mặc của Tứ Hoàng tử trầm trọng lắc lắc đầu.
Bùi Thanh Thù thở dài nói: "Đại Hoàng huynh cùng Thất Hoàng huynh cùng xuất binh, vốn dĩ là công tử thiếu gia. Thất ca lại lần đầu tiên xuất chinh, sẽ không có gì xảy ra ngoài ý muốn chứ.."
"Có Đại Hoàng huynh ở bên, hẳn sẽ không đến mức nào đâu." Tứ Hoàng tử phân tích nói: "Theo tin tức được truyền từ Mộ lão Tướng quân bên kia, hiện tại Mộ Tướng quân đang có thủ hạ là Tăng Tuấn, đại khái khoản bảy tám vạn binh mã mới có thể gọi là thực lực tương đương. Tuy nhân số bên Đại Hoàng huynh thiếu một ít, nhưng Đại Hoàng huynh từng có kinh nghiệm nhiều lần xua đuổi được người Hung Nô, hẳn không thể kém hơn so với Tăng Tuấn được."
Bùi Thanh Thù nghe xong, vẫn cảm thấy có chút lo lắng, hiện tại hắn bắt đầu hối hận việc lúc trước vẫn luôn ủng hộ Thất Hoàng tử đi tiền tuyến.
Tứ Hoàng tử nhìn ra Bùi Thanh Thù đang lo lắng, trấn an hắn nói: "Thập Nhị đệ, ta biết hiện tại trong lòng đệ khẳng định cũng không chịu đựng nổi. Nhưng bây giờ chúng ta ở đây lo lắng cũng không thay đổi được gì, chuyện xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra."
"Không được, đệ không thể cái gì cũng không làm cả." Bùi Thanh Thù đứng lên nói: "Đệ sẽ thỉnh cầu với phụ hoàng, cho đệ một đội binh mã, đi tiền tuyến chi viện."
“Đệ?” Tứ Hoàng tử theo bản năng mà phản đối, “Thập Nhị đệ, không phải ta đả kích đệ, võ công của đệ so với lão Thất còn kém xa đấy...”
“Lãnh binh đánh giặc, không nhất định phải tự mình ra trận giết địch. Nếu phụ hoàng không yên tâm để đệ làm chủ soái, thì đệ làm phó tướng theo quân cũng được, tóm lại đệ muốn đi chi viện cho đám người Thất ca!"
Tuy nói từ xưa tới nay, trên chiến trường có rất nhiều giai thoại về việc lấy ít thắng nhiều, nhưng đặt lên trên chính thân nhân của minh mà nói thì Bùi Thanh Thù thật sự không dám đánh cuộc với xác suất này.
Thất Hoàng tử đối với hắn mà nói, vừa là huynh vừa là bạn, là huynh đệ quan trọng nhất trong sinh mạng của hắn, cho nên Bùi Thanh Thù không thể cứ trơ mắt nhìn Thất Hoàng tử đặt bản thân trong hiểm cảnh mà không màng như vậy được.
Tứ Hoàng tử thấy mình khuyên hắn không nghe, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy đệ đi chỗ phụ hoàng thử vận may đi, xem thử ông ấy có thể đáp ứng đệ hay không."
Sở dĩ Tứ Hoàng tử không hề khuyên bảo, là bởi vì hắn biết, Bùi Thanh Thù ở chỗ Hoàng đế nhất định sẽ nếm mùi thất bại.
Quả nhiên, Hoàng đế vừa nghe Bùi Thanh Thù nói tính toán mang binh đi chi viện tiền tuyến, lập tức liền nói: "Không được, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, trẫm không thể cho con đi mạo hiểm như vậy được."
Nếu lời này để cho Đại Hoàng tử và Thất Hoàng tử đang ở trên chiến trường chém giết nghe được, sẽ có bao nhiêu lạnh tâm!
Tựa như mười ngón tay có dài có ngắn vậy, Tâm Hoàng đế cũng sẽ thiên vị, mà Bùi Thanh Thù đúng là được ông thiên vị.
Nhưng đôi khi, loại thiên vị này, ngược lại trở thành một loại gánh nặng.
"Nếu như phụ hoàng không yên tâm, không bằng cho Vinh Quốc công làm chủ soái, nhi thần chỉ tuỳ quần đi theo thôi. Nhi thần đảm bảo, bản thân tuyệt đối không xông lên phía trước, có được không?"
"Không được, trẫm không thể để cho con xảy ra ngoài ý muốn dù chỉ một chút thôi cũng không được." Khó có được lần này Hoàng đế kiên quyết, "Ai cũng có thể mạo hiểm, chỉ có con là không được."
Bùi Thanh Thù đang muốn mở miệng biện giải cho bản thân, liền nghe được một âm thanh quen thuộc truyền đến: "Chàng để cho con đi đi."
Hai phụ tử sửng sốt, đồng thời quay mặt nhìn bình phong.
Lệ Phi đi ra, mặt không biểu tình mà nói: "Ngây ngốc ở trong kinh thành, hắn cũng chỉ vĩnh viễn là một hài tử không trưởng thành mà thôi. Nhân cơ hội này, đi bên ngoài rèn luyện một chút là được. Nếu Hoàng thượng đau lòng con, thì đều thêm nhiều binh mã và hộ vệ là được."
Bùi Thanh Thù kinh hỉ nhìn về phía Lệ Phi, lại nhìn về phía Hoàng đế.
“Nhưng mà……”
Lệ Phi không cần nghĩ ngợi nói: "Còn nhưng nhị gì nữa? Không phải Hoàng thượng đang đau đầu chuyện Đại Tề không có tướng tài tuổi trẻ để dùng sao? Hiện tại các Hoàng tử đều đã dần dần trưởng thành, thế gia trẻ tuổi cũng đã trưởng thành. Nếu Hoàng thượng không cho bọn họ cơ hội rèn luyện, chờ đến khi đám lão tướng trăm năm sau, những người trẻ tuổi này lấy gì thủ vệ giang sơn Đại Tề?"
"Nhưng Thù nhi là hài tử của chúng ta..." Hoàng đế cường điệu hai chữ "chúng ta", muốn cho Lệ Phi hiểu rõ, ông là vì Lệ Phi, mới bảo vệ Bùi Thanh Thù như vậy.
Nhưng mà Lệ Phi căn bản không cảm kích: "Nhi tử của chúng ta thì như thế nào? Nếu hắn là Hoàng tử, là con dân Đại Tề, nên vì quốc gia mà ra sức."
Sau khi có Lệ Phi ủng hộ, Bùi Thanh Thù nắm chắc cơ hội: "Phụ hoàng, người còn nhớ lúc con còn nhỏ, người đã nói gì với con không? Người nói người hi vọng con có thể tự lực cánh sinh để con tự do sinh hoạt, để con biết cách tồn tại. Nếu người còn giữ lời của người lúc đó, vậy người để con đi thôi!"
Quân vô hí ngôn, Hoàng đế đã từng nói, tất nhiên không có khả thu hồi.
Thấy hai mẫu tử đều kiên trì như thế, Hoàng đế chỉ có thể thở dài một tiếng, rồi đồng ý với Bùi Thanh Thù.
Chẳng qua Hoàng đế dặn dò lui, dặn dò tới, nói với Bùi Thanh Thù ngàn vạn không cần xông lên phía trước, thậm chí cả loại lời "Đánh không lại liền chạy" cũng nói ra được.
Bùi thanh thù cũng chỉ dở khóc dở cười.
"Đại trượng phu thua không quan trọng, mặt mũi không tính là gì, mấu chốt chính là an nguy của con." Phụ hoàng lôi kéo Bùi Thanh Thù, không thấy phiền mà cứ dặn dò: " Nếu con có chút gì ngoài ý muốn, Phụ hoàng không thể..."
Bùi Thanh Thù sợ Hoàng đế sẽ nói ra Phụ hoàng không thể sống nổi cứ như nữ nhi tình vậy, vội vàng nói tiếp: "Phụ hoàng yên tâm, vì hai người, nhi thần nhất định sẽ bảo trọng bản thân."
Nói thật, Hoàng đế lải nhải như vậy tuy có chút giống mấy phụ nhân nhưng trong lòng Bùi Thanh Thù có chút cảm động.
Ít nhất hắn có thể cảm giác được, phụ hoàng của hắn vẫn yêu thương hắn, coi trọng hắn so với những người khác đều nhiều hơn nhiều.
Vì để đảm bảo an toàn cho Bùi Thanh Thù, Hoàng đế hạ lệnh Vĩnh Quốc công dẫn dắt bốn vạn tinh binh của Thần Xu doanh đi chi viện.
Sở dĩ Bùi Thanh Thù kiến nghị với Hoàng đế về việc để Vinh Quốc công lãnh binh cũng đã trải qua một phen suy tính.
Bởi vì quan hệ với Phó Húc, cho nên thỉnh thoảng Bùi Thanh Thù sẽ đến Phó gia làm khách, cùng phụ tử Vinh Quốc công cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Tuy thân gia Vinh Quốc công hiển hách, nhưng trước nay ông đều chưa từng mang binh xuất chinh bao giờ, nhất thời Hoàng đế vẫn không yên tâm giao Thần Xu doanh cho ông ta hoàn toàn.
Sau khi khai chiến, Vinh Quốc Công vẫn luôn nhắc mãi, nếu có thể để ông ra chiến trường cũng tốt, kiếm được chút quân công là tốt rồi.
Cho nên lần này có cơ hội, Bùi thanh thù liền nghĩ tới Vinh Quốc công.
Sau khi đội nhân mã của bọn họ đi ra ngoài, cũng không phải chủ lực, chỉ là viện quân mà thôi, rất thích hợp với Vinh Quốc công chưa từng có kinh nghiệm xuất chinh.
Khi Vinh Quốc công nhận được ý chỉ của Hoàng đế, vô cùng vui sướng. Trước khi xuất chinh còn nói với trưởng tử Phó Nhiên: "Thập Nhị điện hạ chính là quý nhân của Phó gia ta!"
Trong Phó phủ, bởi vì chuyện phụ tử Vinh Quốc công sắp xuất binh, mọi người đều rất hưng phấn, khua chiêng gõ mõ chuẩn bị.
Nhưng trong phủ Bùi Thanh Thù, Tống thị không có tâm tình tốt như vậy.
Nhìn thần sắc Tống thị lo lắng, Bùi Thanh Thù vô cùng xin lỗi nói: "Chiêu Bình, ta cũng muốn ở lại kinh thành, ở cạnh nàng và hài tử. Nhưng Thất ca đã mất liên lạc lâu như vậy...có lẽ nàng cũng biết, với ta mà nói, Thất ca vô cùng quan trọng. Nếu huynh ấy gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
Trước Bùi Thanh Thù muốn để Tống thị và Lâm thị an tâm, cho nên nói như chém đinh chặt sắt, nói Thất Hoàng tử nhất định sẽ không có việc gì.
Nhưng trên thực tế sinh tử của Thất hoàng tử hắn vô cùng để ý trong lòng.
Vẫn chỉ có lên tiền tuyến mới biết Thất Hoàng tử rốt cuộc ra sao thôi.
Giống như Bùi Thanh Thù đã đoán trước đó, Tống thị là nữ tử kiểu mẫu, cũng không bởi vì bản thân mang thai mà yêu cầu Bùi Thanh Thù nhất định phải lưu lại ở với nàng.
Nàng chỉ dặn dò Bùi Thanh Thù, cần phải chú ý an toàn, bảo trọng thân thể, Bùi Thanh Thù đều cứ đồng ý hết.
Bởi vì Tống thị có thai, không tiện làm lụng vất vả, lần này việc sắp xếp hành trang cho Bùi Thanh Thù liền giao vào tay Chung thị ở Đông viện.
Nhìn thấy Chung thị vì mình mà cứ bận rộn trước sau, trong lòng Bùi Thanh Thù có chút băn khoăn.
Từ sau khi Chung thị vào cửa, đầu tiên là Bùi Thanh Thù bận về việc án rối loạn kỉ cương, rồi Tống thị mang thai hắn vẫn luôn dốc lòng chăm sóc, hầu như hoàn toàn vắng vẻ Chung thị.
Nhưng Chung thị rất an phận thủ thường, trước nay đều không oán giận gì, trên mặt vẫn luôn ôn nhu cười nhẹ nhàng.
Trước lúc đi, Chung thị đeo lên tay hắn một sợi dây đỏ: "Thiếp nghe nói, nếu đeo dây đỏ lên người, thời điểm ở trên chiến trường đao kiếm đều tránh khỏi người. Điện hạ mang theo ngàn vạn lần không nên làm rớt."
Bùi thanh thù gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt nàng.
Có lẽ bởi vì quanh năm sinh bệnh, ít khi ra khỏi cửa, nên da của Chung thị rất trắng, lại đang ở độ tuổi đẹp nhất, nên rất mềm mại như có thể véo ra nước vậy.
Bùi Thanh Thù nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng nhéo một cái, quả nhiên cảm giác rất tốt.
Mặt Chung thị đỏ một chút.
Tuy rằng trên mặt nàng lộ ra thái độ thẹn thùng, nhưng động tác trên tay nàng lại không có chút thẹn thùng nào.
Nàng giữ chặt tay Bùi Thanh Thù, giữ ở trên mặt mình, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, người nhất định phải bình an trở về."
Trong giọng nói của nàng có tia khóc nức nở, nước mắt tụ lại ở hốc mắt, thoạt nhìn đặc biệt khiến người khác trìu mến.
Bùi Thanh Thù sờ sờ mặt nàng, mỉm cười gật gật đầu.
Bởi vì chuyện khẩn cấp, Bùi Thanh Thù và phụ tử Vinh Quốc công rất nhanh chuẩn bị xuất phát, thẳng tiến Tứ Xuyên.
Bọn họ một nắng hai sương mà lên đường, trên đường gió mặc gió, mưa mặc mưa, vô cùng vất vả.
Cũng may sau lần trở về từ Tây Sơn, Bùi Thanh Thù vẫn luôn rèn luyện thân thể, cho nên thân thể khoẻ mạnh rất nhiều.
Rốt cuộc thì Thần Xu doanh là binh lực mạnh mẽ nhất Đại Tề, tố chất thân thể của bọn họ vô cùng tốt. Cho dù là cường độ cao lên đường, cũng rất ít có người oán giận vất vả.
Thời điểm khoảng cách đến tiền tuyến còn cách hai trăm dặm, rốt cuộc thì Bùi Thanh Thù cũng nghe được tin tức phía trước.
Hoá ra, lúc Thất hoàng tử có ý đồ công phá cửa thành Long An phủ, bị Tăng Tuấn bất ngờ phục kích đánh.
Đại Hoàng tử và Huống Tuấn mang binh tới cứu, nhưng lợi thế nhiều người đông dân, hai bên lâm vào trạng thái dằn co, nhất thời không phân rõ thắng bại.
Có lẽ vì do Từng gia phong toả tin tức để không cho triều đình phái binh chi viện, Đại Hoàng tử phái người đi đưa tin, tất cả đều bị người khác chặn lại.
May mắn cho bọn họ Bùi Thanh Thù xuất binh tới chi viện, bằng không một trận này, đám người Đại Hoàng tử không nhất định thua, nhưng ít nhất cũng lưỡng bại câu thương.
Chẳng qua, tính như hiện tại, Bùi Thanh Thù vẫn không thể xác định Thất Hoàng tử sống chết thế nào....