Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 150





 
Edit: Chang Phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy lời của Thục phi không phải không có lý. Tuy Tam hoàng tử cùng Tằng gia có quan hệ thông gia nhưng nhìn thái độ của Tằng Tuấn đối với Tam Công chúa là biết Tằng gia căn bản không để Tam hoàng tử vào trong mắt. Bọn họ rất có khả năng là lợi dụng lẫn nhau, theo như nhu cầu mà thôi.
 
Lỡ như Tằng gia đánh cờ hiệu Tam hoàng tử mưu phản, nhưng trên thực tế lại là tự lập làm vương, như vậy Giang sơn Đại Tề sẽ rất nguy hiểm.
 
“Ngươi muốn gọi Tam công chúa hồi kinh thăm viếng cũng là một chủ ý không tồi. Ít nhất mấy ngày nàng ở trong kinh thành nhất định sẽ thoải mái hơn so với ở Nam Cương. Nhưng để bảo đảm an toàn ta sẽ kiến nghị với Hoàng thượng để Phò mã cùng vào kinh với Công chúa, như vậy, nếu Tằng gia thật sự khởi binh thì chúng ta còn có thể bắt Phò mã làm con tin.”
 
Đối với việc Thục phi mưu tính sâu xa, Bùi Thanh Thù rất bội phục: “Nếu Tằng Tuấn có thể tới, đương nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng lúc này Tam hoàng huynh vào ngục, không biết Tằng gia có thể mang lòng cảnh giác mà không chịu vào kinh không?”
 
“Điều này cũng rất có khả năng nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng phải thử một lần. Mười chín tháng sau chính là Hoán Hoa tiết. Khi Tam hoàng tỷ ngươi khi còn nhỏ thích nhất chính là Hoán Hoa tiết……”
 
Nghe được lời này của Thục phi trong lòng Bùi Thanh Thù không khỏi đau xót.
 
“Ta sẽ đi tìm phụ hoàng ngươi để cho con bé nhanh chóng trở về ăn cái lễ thoải mái chút.”
 
“Mẫu phi.” Bùi Thanh Thù không nhịn được gọi Thục phi một tiếng: “Tam hoàng tỷ từng có không ít xích mích với Lệnh Nghi tỷ tỷ, mẫu phi không trách tỷ ấy sao?”
 
Thục phi cười cười nói: “Đấy đều là những tranh chấp giữa mấy đứa nhỏ mà thôi, mẫu phi là người lớn, sao có thể đi so đo với con bé được chứ. Hơn nữa giống như ngươi nói, Tằng gia giẫm đạp không chỉ là tôn nghiêm của Tam Công chúa, mà còn là tôn nghiêm của hoàng thất. Nữ nhi hoàng gia không nên bị người ta bắt nạt như vậy.”
 

Thục phi rộng lượng như thế làm Bùi Thanh Thù cảm thấy rất bội phục.
 
So với vị Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi bị nhốt ở trong Khôn Nghi cung kia thì Bùi Thanh Thù cảm thấy Thục phi mới là người thích hợp với vị trí mẫu nghi thiên hạ hơn.
 
……
 
Bởi vì đường xá xa xôi, thời gian gấp gáp nên Thục phi thương nghị với Bùi Thanh Thù xong, cùng ngày liền đi Càn Nguyên điện tìm hoàng đế.
 
Thục phi không phải vừa đến liền nói đến chuyện để Tam Công chúa hồi kinh thăm viếng, mà là nhắc đến chuyện Bùi Thanh Thù ra khỏi đại lao, rồi tỏ vẻ cảm kích với hoàng đế.
 
Hoàng đế vội vàng nói: “Quý Phi nói lời này là khách khí rồi, Thù nhi là nhi tử của trẫm, nếu trẫm biết là hắn trong sạch, thì việc thả hắn ra không phải là bổn phận của trẫm sao?”
 
Thục phi cười cười nói: “Ngài cho là như thế, nhưng người khác không nhất định sẽ nghĩ như vậy. Cùng là nhi tử của ngài, Tam Hoàng tử cùng Thập nhất Hoàng tử còn đang ở bên trong đại lao kia kìa.”
 
Hoàng đế cười khổ một tiếng, nói: “ Đây là chuyện không có biện pháp nào. Mấy nhi tử của trẫm đều đã trưởng thành, dần dần cách lòng với trẫm. Nói thật, trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, trẫm cũng không rõ lắm. Trước kia, trẫm cảm thấy bọn chúng đều là hài tử nhưng bây giờ trẫm không dám coi khinh bọn chúng nữa rồi. Cho nên mới nói vẫn là nữ nhi tốt hơn.” 
 
Thục phi không muốn nói quá nhiều về chuyện chính trị với hoàng đế, thấy thời cơ tới liền dời đề tài đi luôn: “Nữ nhi cho dù có không hiểu chuyện đến thế nào thì cũng chỉ là lúc mấy tỷ muội còn nhỏ tranh chấp nhau mấy câu mà thôi. Lớn lên rồi thì những xích mích khi còn nhỏ cũng phai nhạt đi. Hôm qua Lệnh Nghi còn nói với ta là Hoán Hoa tiết sắp tới rồi, nhưng đã mấy năm nàng không được gặp Xương Nghi ở Hoán Hoa tiết trong cung…”
 
Lúc nhắc tới Tam Công chúa, trên mặt hoàng đế lộ ra một vẻ phức tạp: “Trong mấy nữ nhi của trẫm cũng chỉ có Xương Nghi là gả xa tới nơi khác. Lại nói, cũng đã năm sáu năm trẫm chưa gặp nó rồi……”
 
Thục phi vội vàng nói: “Đúng vậy, cũng đã lâu chưa gặp, sao Hoàng Thượng không gọi Xương Nghi cùng Phò mã hồi kinh thăm viếng chứ? Nếu bây giờ xuất phát chắc là sẽ đến kịp yến Hoán Hoa tiết đấy!”
 
“Chủ ý này không tồi.” Có lẽ là lâu lắm chưa gặp nữ nhi này, nên đối với những hành vi không hiểu chuyện của nàng trong quá khứ, hoàng đế đều không nhớ rõ lắm: “Trẫm nhớ là Xương Nghi sinh một nữ nhi, chắc là cũng tầm với lão nhị nhà Lệnh Nghi đúng không? Nếu có thể đưa theo hồi kinh để trẫm nhìn một cái thì tốt rồi.”
 
Thục phi cười nói: “Đây không phải là chuyện chỉ cần một câu nói của Hoàng thượng là được rồi sao?”
 
Hoàng đế gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều. Chờ Thục phi đi rồi liền phân phó cho người đi Nam Cương truyền tin.
 
……
 
Sau khi Bùi Thanh Thù ra khỏi Quỳnh Hoa cung thì thuận tiện đi Khánh Ninh cung nhìn thập tứ.
 
Chuyện hắn vào đại lao làm thập tứ sợ hãi. Vừa nhìn thấy Bùi Thanh Thù, thập tứ liền ôm đùi hắn khóc oà lên.
 
Thật vất vả mới dỗ được thập tứ đi ngủ, Bùi Thanh Thù đang nghĩ về phủ nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa mới ra cung đã bị Tứ Hoàng tử gọi đi Hình bộ.
 
Đối với việc này Bùi Thanh Thù không có một chút oán hận nào. Hiện tại việc hắn cảm thấy hứng thú nhất là tiến độ của vụ án làm rối kỉ cương. Có thể lấy được một ít tin tức từ chỗ Tứ hoàng tử chính là điều Bùi Thanh Thù cầu mà không được.
 
Bùi Thanh Thù vốn định vừa gặp mặt liền thẩm vấn án tử luôn, nhưng sắc mặt Tứ hoàng tử vàng như nến, còn có quầng mắt thâm đen làm hắn không thể bỏ qua.
 
“Tứ ca, huynh đây là mấy ngày chưa chợp mắt rồi? Nhanh chóng về phủ đổi bộ quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi!”
 
Với cái dạng này của Tứ hoàng tử, Bùi Thanh Thù sợ án tử còn chưa điều tra rõ thì người đã mệt đổ trước rồi.
 

“Không có việc gì, thập nhị đệ, ngươi cứ ngồi xuống trước đi, ta có một số việc muốn giao cho ngươi.”
 
Bùi Thanh Thù bị hắn làm cho trong lòng hoang mang: “Sao vậy tứ ca, huynh có thể đừng dùng cái từ giao này hay không, ta nghe thấy sợ hãi.”
 
Tứ hoàng tử buồn cười mà nói: “Ngươi nghĩ cái gì vậy! Ta gọi ngươi tới là muốn nói với ngươi một chút tình huống của vụ án, sau đó để ngươi giúp ta tiếp tục làm một chút chuyện.”
 
“Không thành vấn đề.” Bùi Thanh Thù một câu liền đồng ý.
 
Thông qua Tứ hoàng tử tự thuật, Bùi Thanh Thù biết được sau khi ba thí sinh kia khai ra lại có hai thí sinh không chịu nổi.
 
Tứ hoàng tử căn cứ vào manh mối bọn họ cung cấp, liệt kê ra một danh sách thật dài, trong đó là hơn ba mươi quan viên địa phương, hiện nay phần lớn đều đã tróc nã quy án.
 
“Người ở vị trí càng thấp thì miệng càng lỏng, càng dễ dàng khiến hắn khai ra thượng cấp của hắn là ai. Nhưng tra được đến tri phủ địa phương này thì manh mối bị chặt đứt. Hai tri phủ này đều kiên trì nói phía trên không có người giật dây, nói là trực tiếp liên hệ với chủ khảo.”
 
Bùi Thanh Thù nhíu mày: “Thi hội làm rối kỉ cương sao có thể là việc mà một tri phủ có thể thao túng? Quan chủ khảo và phó chủ khảo đều nói như thế nào?”
 
“Phó chủ khảo nói hắn quả thật có cảm thấy quan chủ khảo chấm điểm bất công, nhưng hắn vì bo bo giữ mình nên nhắm một mắt mở một mắt, không nói ra ý kiến. Nhưng hắn liên tục bảo đảm là mình không thu bất cứ hối lộ gì.”
 
“Vậy quan chủ khảo thì sao?”
 
“Sáng hôm nay, quan chủ khảo thừa nhận hắn thu mười vạn lượng hối lộ, thông qua giải từ ngữ mấu chốt trên bài thi mà cho thí sinh nào đó điểm cao.”
 
“Mười vạn lượng cũng không phải là một số lượng nhỏ. Nhưng hắn thu mười vạn lượng bạc, lại tạo thuận lợi cho mười ba thí sinh, chẳng lẽ đút lót làm rối kỉ cương, còn có thể không tính số lẻ?”
 
“Cho nên nói, ở sau lưng hắn tất nhiên còn có một người thao túng tất cả nữa.” Tứ hoàng tử nâng mắt lên nhìn về phía Bùi Thanh Thù: “Người này là ai, chắc trong lòng Thập nhị đệ đã hiểu rõ.”
 
Bùi Thanh Thù trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Nhưng trong lòng hiểu rõ thì có tác dụng gì, chúng ta cần chính là chứng cứ.”
 
“Môn lại hạ dược cho ngươi cũng xem là một nhân chứng. Bên phụ hoàng đã truyền đến tin tức, nói hắn đã cung khai ra —— hạ dược cho ngươi chính là ý của Tam hoàng huynh.”
 
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Cho dù chứng minh được dược là do Tam hoàng huynh muốn gây bất lợi cho ta, cũng không thể trực tiếp chứng minh hắn chính là người cầm đầu án làm rối kỉ cương này.”
 
Tứ joàng tử thở ra một tiếng, từ từ nói: “Cho nên ta vẫn muốn tiếp tục thẩm vấn quan chủ khảo cùng hai tri phủ kia. Hôm nay ta kêu ngươi tới là muốn mời Thập nhị đệ ra tay từ phương diện khác giúp ta.”
 
Bùi Thanh Thù hiểu rõ: “Ý của Tứ ca là Thập nhất hoàng huynh sao?”
 
Tứ hoàng tử gật gật đầu nói: “Bây giờ có thể đi gặp hắn.”
 
……
 
Trên đường đi tìm Thập nhất hoàng tử, không biết sao, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên nhớ lại mùa hè năm Duyên Hoà thứ mười bốn.
 
Khi đó, Thái Hậu bệnh nặng, tất cả hoàng tử đều chen chúc ở trong một phòng chờ nhỏ ở Từ An cung.

 
Bởi vì Tam hoàng tử nói năng lỗ m4ng nên đã bị hoàng đế nghiêm khắc răn dạy trước mặt các Hoàng tử, rồi còn phạt Tam hoàng tử quỳ ở trong sân.
 
Lúc ấy, ngay cả Bát hoàng tử ngày thường có quan hệ tốt với Tam hoàng tử nhất cũng không dám đứng ra cầu tình thay Tam hoàng tử.
 
Chỉ có Thập nhất hoàng tử, khẳng khái phân trần với hoàng đế đang trong cơn giận giữ, khuyên nhủ hoàng đế đừng thiên vị Lục hoàng tử, mà bỏ qua con vợ cả Tam hoàng tử này.
 
Hoàng đế nổi trận lôi đình, phạt Thập nhất hoàng tử và Tam hoàng tử cùng nhau quỳ.
 
Thập nhất hoàng tử cũng rất kiên cường, không nói hai lời liền quỳ gối bên cạnh Tam hoàng tử.
 
Một màn kia, đến bây giờ Bùi Thanh Thù vẫn còn nhớ rõ……
 
Bùi Thanh Thù vốn tưởng rằng, sau chuyện này quan hệ của Tam hoàng tử và Thập nhất hoàng tử sẽ trở nên rất tốt. Nhưng hắn không nghĩ tới là Thập nhất hoàng tử vẫn độc lai độc vãng như trước, cũng không bởi vì việc đó mà trở nên thân cận với Tam hoàng tử.
 
Có thể nói, tuy tuổi của Thập nhất hoàng tử gần với Bùi Thanh Thù nhất trong các huynh đệ nhưng người Bùi Thanh Thù nhìn không hiểu nhất cũng chính là hắn.
 
Tứ hoàng tử muốn dùng Thập nhất hoàng tử làm cửa đột phá án gây rối kỉ cương này, chỉ sợ cũng không được dễ dàng.
 
Lúc Bùi Thanh Thù đến, Thập nhất hoàng tử đang chơi cờ với Lễ bộ hữu thị lang Tu Hồng Gia đại nhân. Tuy hiện giờ hắn là tù nhân, nhưng dù sao cũng là Hoàng tử, người của Hình bộ đối xử với hắn cũng khá khách khí.
 
Sau khi Tu Hồng Gia nhìn thấy Bùi Thanh Thù liền buông quân cờ trong tay xuống, chào hỏi với Bùi Thanh Thù.
 
Đối với vị Tu đại nhân không tiếc đắc tội Tam hoàng tử, trợ giúp mình tiến hành chỉnh đốn quan học này, Bùi Thanh Thù rất là cảm kích. Giống vậy, hắn tin tưởng Tu Hồng Gia có một trái tim thiện lương sẽ không tham dự đến án làm rối kỉ cương.
 
Nhưng Bùi Thanh Thù tín nhiệm cũng không đủ để thả Tu Hồng Gia ra khỏi đại lao.
 
Thậm chí lúc hắn nói chuyện với Thập nhất hoàng tử còn phải tránh đi người khác, bao gồm cả Tu Hồng Gia.
 
Tứ hoàng tử sai người chuẩn bị cho Bùi Thanh Thù và Thập nhất hoàng tử một gian phòng, là nơi để lúc quan viên Hình bộ ban sai nghỉ ngơi. Bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không có bất cứ hình cụ gì.
 
Bùi Thanh Thù dẫn đầu ngồi ở đối diện Thập nhất hoàng tử, cười nói với hắn: “Mời Thập nhất hoàng huynh ngồi.”
 
Thập nhất hoàng tử lại không động đậy mà đứng đối diện với Bùi Thanh Thù, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn nói: “Là Tứ hoàng huynh phái ngươi tới đúng không? Ta khuyên ngươi không cần lãng phí miệng lưỡi —— ta đã nói với Tứ hoàng huynh rồi, ta không biết cái gì cả. Nếu các ngươi muốn đánh cho nhận tội vậy thì cứ việc dụng hình với ta là được rồi.”