Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 148





Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần 
 
Tổng cộng thời gian Bùi Thanh Thù ở trong đại lao Hình bộ cũng không được mấy ngày, thời điểm ra tù lại được nghênh đón rất phô trương. Không chỉ có Tứ Hoàng tử tự mình đưa hắn ra ngoài, Thất Hoàng tử, Công Tôn Minh, Phó Húc, Triệu Hổ, Dung Dạng, thậm chí Lư Duy... cũng không biết nhận được tin từ đâu, tất cả đều chạy tới đón hắn.
 
Lúc trở lại trước cửa phủ Hoàng tử, Tống thị còn chuẩn bị một chậu than, nhất quyết bắt Bùi Thanh Thù bước qua, nói là xua đi đen đủi.
 
Bùi Thanh Thù biết nàng ấy có ý tốt, cũng không có cách nào, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bước qua.
 
Bùi Thanh Thù - nam chủ nhân trở về, phủ Hoàng tử yên lặng vài ngày thật giống như đột nhiên sống lại, sức sống bừng bừng trở lại.
 
Sau khi nghênh đón đám bạn bè thân thích vào trong, bởi vì người tới đều là khách nam, Tống thị trực tiếp tránh vào phòng bếp, phân công hạ nhân chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn.
 
Bùi Thanh Thù vội vàng tắm rửa một lượt, thay đổi quần áo mới đi ra. Thời điểm đi vào phòng khách, hắn nhìn thấy Thất Hoàng tử đang vung nắm tay với Lư Duy. Công Tôn Minh đang khua tay múa chân quyền cước với Triệu Hổ, Dung Dạng phụ trách làm trọng tài cho hai bọn họ. Chỉ có Phó Húc ngồi yên lặng phẩm trà ở chỗ kia, thuận tiện quan sát cuộc chiến.
 
Chỉ thấy Triệu Hổ mới dùng ba chiêu đã quật ngã Công Tôn Minh xuống đất, đau đớn kêu lên. Dung Dạng lại làm như không phát hiện ra, khoanh tay đứng nhìn.
 
“Thì ra các ngươi lại chơi vui vẻ như vậy.” Bùi Thanh Thù rất bất đắc dĩ nói: “Đều dọn dẹp một chút, ăn cơm đi.”
 
Lúc này Triệu Hổ mới thu tay, kéo Công Tôn Minh trên mặt đất dậy.

 
Những người này đều là người thân cận nhất của Bùi Thanh Thù nhưng giữa bọn họ cũng không phải đều đặc biệt quen thuộc. Chơi đùa còn được nhưng nói việc tư thì không tiện lắm. Cho nên thời điểm ăn cơm, mọi người đều chọn một số việc râu ria để nói, tuyệt đối không nhiều lời về việc tư mật.
 
Thất Hoàng tử nói nhiều nhất, thịt cá cũng không ngăn nổi miệng hắn: “Hiện tại Tứ ca giống như chém đinh chặt sắt, quyết tâm muốn tra ra người tham dự làm rối kỉ cương trường thi, bên trong Hình bộ cũng như vậy. Công bộ không có hắn, rất nhiều việc đều đẩy lên trên người ta, quả thực mệt chết ta, đã hai ngày rồi ta không được gặp vợ.”
 
Bùi Thanh Thù khuyên hắn nói: “Thất ca, huynh phải làm cho tốt vào. Lần này phụ hoàng trọng dụng Tứ ca tra án, đoán chừng không bao lâu nữa Tứ ca sẽ được lên chức hoặc là điều động đi. Nếu huynh làm tốt, được lên vị trí cao không phải tốt à?”
 
“Không không không, không có khả năng. Với năng lực này của ta làm chân chạy vặt còn được. Nếu bắt ta hao tổn tâm tư như vậy không bằng đánh chết ta đi cho rồi!”
 
Lư Duy cười nói: “ Tình tình này của Thất điện hạ giống ta, không thích bị trói buộc.”
 
Thất Hoàng tử rất đồng tình, nói: “Đúng đúng đúng, Lư tiên sinh nói đúng! Ta đây là đầu thai sai, nếu không sinh ở hoàng gia, ta cũng muốn làm một ẩn sĩ giống Lư Duy tiên sinh vậy!”
 
Bọn Bùi Thanh Thù nghe xong đều không nhịn được cười trộm.
 
“Thất ca, Lư tiên sinh trêu đùa huynh đó, huynh không nghe ra à?”
 
“A? Đúng không?” Thất Hoàng tử lắc đầu, nói vẻ không sao cả: “Vui vẻ là được, vui vẻ là được!”
 
Sau khi mấy người bọn họ vui vẻ ăn xong bữa cơm, biết Bùi Thanh Thù mới từ đại lao ra, bọn họ nhất quyết yêu cầu nghỉ ngơi, đều lần lượt cáo từ.
 
Trước đó Dung Dạng vẫn luôn không nói gì, lúc này mới một mình nói với Bùi Thanh Thù: “Điện hạ, Lệnh Nghi công chúa rất lo lắng cho ngài. Hay là lúc rảnh rỗi đến thăm phủ Công chúa một chút.”
 
Bùi Thanh Thù nghĩ thầm, Thục phi giấu kín thật. Chuyện của hắn đến Lệnh Nghi cũng không được nói cho.
 
Hắn bình thản không chút biến đổi, trả lời: “Đa tạ tỷ phu nhắc nhở, mấy hôm nữa ta nhất định đến quấy rầy phủ huynh.”
 
Sau khi tiễn khách đi rồi, Bùi Thanh Thù nằm trên giường của mình, thoải mái dễ chịu ngủ trưa một giấc.
 
Sau khi tỉnh dậy, trước tiên hắn nghe Phúc Quý báo cáo một vài sự tình xảy ra trong phủ mấy ngày nay, sau đó mới đi hậu viện.
 
Bên phía Lan Chương các, Tống thị cũng vừa ngủ trưa dậy. Lúc nàng chải đầu, Bùi Thanh Thù ngồi bên cạnh, hỏi: “Ta nghe người ta nói ngày hôm qua con gái Anh Quốc công lại tới tìm nàng gây sự?”
 
Thấy Tống thị gật đầu, Bùi Thanh Thù có chút lo lắng hỏi: “Nàng ta không làm gì nàng chứ?”
 
Tống thị cười nói: “Điện hạ yên tâm, nàng ta có thể làm gì ta chứ? Chỉ là dùng mấy lời xấu xa tới mắng ta thôi.”
 
“Vậy nàng đừng để trong lòng. Đầu óc nàng ta không giống người bình thường. Anh Quốc công cũng yêu chiều nàng ta, sau khi giữ ở nhà một thời gian thì cũng không xen vào nữa.”
 

“Dù sao người ta vẫn có thể tùy hứng mà sống.” Tống thị có chút hâm mộ, nói: “Nếu như có thể ai mà không muốn sống một cách tự do theo ý mình?”
 
Bùi Thanh Thù nghe nàng ấy nói như vậy, bỗng nhiên trong lòng có chút thương cảm.
 
Tống thị nói không sai. Đừng nhìn Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, nhìn như thân phận tôn quý nhưng trên vai hắn gánh trọng trách rất nặng. Cho dù xuất phát từ trách nhiệm, Bùi Thanh Thù cũng không có cách nào sống một cách tùy hứng như vậy.
 
Tống thị cũng như vậy. Bùi Thanh Thù đã sớm bỏ đi nhưng Tống thị vẫn đặt cho mình rất nhiều khuôn sáo. Những trói buộc vô hình đó, bất luận Bùi Thanh Thù nỗ lực thế nào cũng không thể hoàn toàn cởi bỏ, chỉ có thể nói là mệnh số của bọn họ rồi.
 
Buổi tối Bùi Thanh Thù không đi, nghỉ ngơi ở Lan Chương các. Ngày hôm sau tỉnh lại, Bùi Thanh Thù vốn có thể ở lại trong phủ nghỉ ngơi một chút nhưng hắn nhớ nhung công việc ở Lễ bộ nên đã thay đổi quần áo ra khỏi nhà.
 
Sau khi tới Lễ bộ, Bùi Thanh Thù mới phát hiện lần này Hoàng đế đúng là bắt rất nhiều quan viên Lễ bộ. Đặc biệt là Nghi Chế tư của bọn họ, ngoại trừ hai bút thiếp thức [1] không biết chuyện gì được thả ra ngoài giống hắn, đến người cấp dưới để sai bảo Bùi Thanh Thù cũng không có.
 
[1] bút thiếp thức: chức quan cấp thấp nhà Thanh, phụ trách giấy tờ hồ sơ.  
 
Đương nhiên, sẽ không có khả năng sau khi Hoàng đế hạ lệnh bắt nhiều quan viên Lễ bộ như vậy rồi để cho Lễ bộ tê liệt.
 
Những tư khác trong Lễ bộ không liên quan đến khoa cử đều vẫn vận hành bình thường.
 
Về phần chỗ trống ở vị trí Thượng thư và hai Thị lang, Hoàng đế hạ lệnh cho Thứ phụ nội các Ngụy Thanh Tùng tạm thay thế chức Thượng thư Lễ bộ, chưởng học sĩ Hàn Lâm viện tạm đảm nhận chức Thị lang.
 
Bùi Thanh Thù lần lượt đi bái kiến mấy vị cấp trên tạm thời của mình, đều nhận được phản hồi vô cùng thân thiết tốt đẹp.
 
Đặc biệt là Thứ phụ nội các Ngụy Thanh Tùng, hắn vô cùng thưởng thức Bùi Thanh Thù, không ngừng khen Bùi Thanh Thù là người làm nên chuyện, khen đến mức làm Bùi Thanh Thù có chút ngượng ngùng.
 
“Nếu ta thực sự lợi hại như ngài nói thì hiện tại ta đã có thể lấy sức của một người ngăn cơn sóng dữ, tiếp tục duy trì vận hành của Nghi Chế tư. Chỉ tiếc hiện tại ta bó tay bó chân, không biết có thể làm gì cho tốt.”
 
Trong quá trình điều tra án làm rối loạn kỷ cương, người dưới của Bùi Thanh Thù không đủ, lại phải tránh hiềm nghi, rất nhiều chuyện đều không làm được.
 
Ngụy Thanh Tùng hiểu rõ, nói: “Thời kỳ đặc thù, đối đãi đặc thù! Nghe nói khoảng thời gian trước Thập nhị điện hạ lao lực khiến bản thân rất mệt mỏi, như vậy không thể được. Không bằng mượn cơ hội này nghỉ ngơi điều dưỡng thân mình cho thật tốt. Chờ tra án xong, điện hạ lại trở về làm việc cũng không muộn.”
 
Hắn sợ Bùi Thanh Thù không chịu ngồi yên, còn cố ý bổ sung mấy câu: “Nói không chừng bên phía Tứ Hoàng tử thẩm án còn muốn tìm ngài đến hỗ trợ điều tra. Bên này nếu ta có chuyện gì cũng sẽ sai người đến phủ tìm ngài.”
 
Bùi Thanh Thù suy nghĩ, cảm thấy Ngụy Thanh Tùng nói cũng có đạo lý. Hắn đã nóng vội rồi, dục tốc bất đạt, vẫn nên đi từng bước thì hơn.
 
Sau khi rời khỏi Lễ bộ, Bùi Thanh Thù không lập tức hồi phủ, mà theo lời Dung Dạng, đến phủ Công chúa thăm Lệnh Nghi.
 
Lúc Bùi Thanh Thù đến, Lệnh Nghi đang chơi đùa với tiểu nhi tử. Năm nay đứa con lớn của Lệnh Nghi và Dung Dạng đã sáu tuổi, được bọn họ đưa đến Dung gia học đọc sách. Đứa con nhỏ mới ba tuổi, đúng là thời điểm chơi vui nhất. Thấy Bùi Thanh Thù, hắn thân thiết gọi “Cữu cữu”.
 
Bùi Thanh Thù rửa sạch tay mới đến ôm hắn, hai cậu cháu chơi đùa vô cùng vui vẻ. Cho đến khi thằng nhỏ buồn ngủ không mở nổi mắt, hắn mới bằng lòng tách khỏi Bùi Thanh Thù, để cho vú em bế, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
 

Lệnh Nghi thấy hắn thích tiểu hài tử như thế, muốn bảo hắn và Tống thị cũng sớm một đứa. Nhưng lời nói đến bên miệng, Lệnh Nghi đột nhiên nhớ tới khi chính mình mới vừa thành hôn, nàng bị người khác thúc giục sinh con, chính là cảm giác uất nghẹn.
 
Suy bụng ta ra bụng người, loại chuyện này dù là ai bị thúc giục, trong lòng đều sẽ không dễ chịu.
 
“Đệ làm ta sợ muốn chết.” Nhớ tới gần đây khắp nơi đều nghị luận vụ án làm rối kỉ cương, Lệnh Nghi lộ ra biểu cảm nghĩ mà sợ: “Vừa nghe đến mấy chữ án làm rối kỉ cương này, ta còn tưởng rằng đệ phải rơi đầu chứ.”
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Hoàng tỷ nói cái gì vậy, loại chuyện làm rối kỉ cương này sao ta có thể tham dự trong đó.”
 
“Tỷ phu đệ cũng khuyên ta như vậy nhưng ta sợ…” Lệnh Nghi nói, thần sắc lo lắng trên mặt càng ngày càng đậm.
 
Bùi Thanh Thù thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tỷ, tỷ làm sao vậy, không phải ta đã ra ngoài sao? Tỷ còn lo lắng cái gì?”
 
“Đệ không biết đâu, trước đó vài ngày ta nhận được một phong thư kỳ quái…” Lệnh Nghi nói, thấp giọng căn dặn mấy câu với Ngọc Trúc ở bên cạnh.
 
Ngọc Trúc gật đầu, một lát sau, nàng ta cầm một phong thư đi ra từ trong buồng, đưa đến trước mặt Bùi Thanh Thù.
 
Bùi Thanh Thù thuận tay tiếp nhận lá thư kia, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Lệnh Nghi: “Đây là cái gì?”
 
“Đệ nhìn xem sẽ biết.”
 
Bùi Thanh Thù vừa thấy, sắc mặt lập tức biến đổi.
 
Người viết thư… là Tam Công chúa nhiều năm không gặp!
 
“Thời điểm vừa thấy bữa thư này, ta còn tưởng rằng là ai đang trêu ta, thiếu chút nữa trực tiếp ném thư đi. Đệ nói xem tại sao, quan hệ của ta và Xương Nghi không tốt, chuyện này đệ cũng biết, sao nàng ấy có thể viết thư cho ta chứ? Nhưng trong thư nàng ấy nói nàng ấy thật sự không có cách nào, vào đường cùng mới nghĩ đến viết thư cho ta.”
 
Theo như lời Lệnh Nghi, trong thư Tam Công chúa nói: mấy năm gần đây nàng ấy từng xin giúp đỡ từ Tam Hoàng tử rất nhiều lần, cũng từng cầu cứu nhà ngoại Chu gia của mình, thậm chí còn xin giúp đỡ của Đại Công chúa. Nhưng đều không có được đến bất cứ sự đáp lại nào.
 
Ban đầu Tam Hoàng tử còn nhẫn nại viết mấy phong thư an ủi nàng, sau có thể đã phiền chán, hắn căn bản không quan tâm vị muội muội ruột - Tam Công chúa này nữa.