Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Kết quả cung khai của nhóm thích khách gần giống với suy đoán của Bùi Thanh Thù. Quả nhiên bọn chúng là do quan viên Đại Đồng phủ phái đến giết hắn.
Điều khiến Bùi Thanh Thù có chút không hài lòng chính là bọn chúng chỉ nói ra tên của Lâm Đồng tri, không đề cập gì đến Tào Tri phủ.
Thành thật mà nói, một Ngũ phẩm Đồng tri mà cũng dám ám sát Hoàng tử, Bùi Thanh Thù không tin sau lưng hắn không có người khác chống lưng.
Mặc dù thân thủ của đám cao thủ đó không tồi nhưng cũng không phải là cao thủ tuyệt đỉnh gì, thậm chí còn kém thân thủ của hộ vệ phủ Hoàng tử… Có thể thấy rằng bọn chúng không phải sát thủ chuyên nghiệp gì mà giống thủ hạ do Lâm Đồng tri nuôi hơn.
Bùi Thanh Thù không thể hiểu được rốt cuộc Lâm Đồng tri đã phạm phải tội gì lớn mà lại sợ bị tra xét như thế, thậm chí để che giấu tội lỗi của mình hắn còn không tiếc mưu hại Hoàng tử?
Bùi Thanh Thù thật sự mong chờ sau khi Lâm Đồng tri bị bắt được ở kinh thành sẽ khai như thế nào.
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng Bùi Thanh Thù cũng gặp được tên Đồng tri to gan lớn mật ở thiên lao.
Cùng bị áp giải vào kinh với hắn còn có tên Tào Tri phủ Tào Lập Quần tham ô nhận hối lộ.
Tào Lập Quần vốn tưởng rằng sau khi tự viết thư ăn năn hối cải, dù không tránh được một kiếp nhưng ít nhất có thể thoát khỏi nỗi khổ lao ngục. Ai ngờ lần này Hoàng đế rất quyết đoán đứng về phía Bùi Thanh Thù, thậm chí còn không cho Tào Lập Quần có cơ hội diện thánh đã nhốt hắn vào thiên lao.
Tào Lập Quần biết lần này coi như mình đi đời rồi.
Bây giờ hắn vô cùng hối hận vì lúc trước đã bất cẩn —— nếu sớm biết người đến Sơn Tây không phải Phó công tử gì đó mà là Thập nhị Hoàng tử thì trước tiên nhất định hắn sẽchuẩn bị trước, cố gắng che giấu hết tất cả giấu vết.
Hiển nhiên ở kinh thành không có người, tin tức không nhanh nhạy, vẫn dễ gặp bất lợi hơn!
Thế rồi hắn lại nghĩ, Lâm Đồng tri kia ở trong kinh thành có chỗ dựa mà kết cục cũng không có chỗ nào tốt hơn, trong lòng Tào Lập Quần trong lòng liền bình tĩnh hơn nhiều.
…
Lúc Bùi Thanh Thù nhìn thấy Lâm Đồng tri thì hắn đã chịu hình ba ngày rồi, nhìn qua tinh thần uể oải suy sụp không khác gì một kẻ sắp chết.
Sau khi thấy Bùi Thanh Thù, Lâm Đồng tri cũng chẳng phản ứng gì như thể hắn không quen biết người này một chút nào.
Mấy ngày nay, Lâm Đồng tri đã bị thẩm vẫn không biết bao nhiêu lần vì sao hắn lại có suy nghĩ mưu hại Hoàng tử. Từ đầu đến cuối Lâm Đồng tri đều trả lời giống nhau là để che giấu hành vi tham ô nhận hối lộ, làm thế để giữ chức quan của mình.
Hoàng đế cũng tin lời nói này nhưng Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.
“Ta và ngươi không thù không oán, cứ cho là tra được một số chuyện ngươi lạm dụng chức quyền thì cũng không đến mức ngươi sinh ra chủ ý giết ta chứ?” Bùi Thanh Thù biết dụng hình với Lâm Đồng tri cũng vô dụng nên hắn cố gắng dùng giọng điệu bình thản của mình để nói chuyện với Lâm Đồng tri.
Lâm Đồng tri nghe vậy liền ngước mắt nhìn Bùi Thanh Thù một cái, mặt không biểu tình: “Ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn sai người ngăn cản điện hạ để đàm phán một chút thôi.”
Bùi Thanh Thù cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không sai người hạ độc lên mũi tên thì có lẽ ta sẽ tin lời ngươi nhưng trên mũi tên lại có độc, rõ ràng ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi còn muốn giải thích như thế nào?”
Lâm Đồng tri dừng lại một chút rồi mạnh miệng: “Đó là do mấy tên ngu xuẩn đó tự ý làm, không liên quan gì đến ta!”
“Ngươi cho rằng nguỵ biện như vậy là có thể tránh được một kiếp hay sao? Rốt cuộc chủ nhân sau lưng đối tốt với ngươi đến mức nào để ngươi khăng khăng bán mạng vì hắn như vậy?”
Lâm Đồng tri không nói gì.
“Ngươi có biết không, nếu ngươi chỉ ăn hối lộ thì với mức độ tham ô của ngươi cùng lắm là phạt lưu đày, nhưng bây giờ ngươi làm như vậy không chỉ khó giữ được tính mạng mà còn liên luỵ đến người nhà của ngươi nữa.”
Nhắc tới người nhà, hai mắt Lâm Đồng tri liền ướt nhưng hắn vẫn không nói gì cả.
Bùi Thanh Thù biết hắn sẽ không mở miệng nên đành thất vọng rời đi.
Bùi Thanh Thù đi rồi Lâm Đồng tri mới ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng Bùi Thanh Thù, trong lòng hắn liền cảm thấy trống trải.
Theo như lời nói của Bùi Thanh Thù làm sao mà hắn không biết, nhưng chủ tử phía trên có ân cứu giúp hắn, không những vậy trong tay còn nắm đủ bằng chứng để khiến cả nhà hắn bị hạch tội. Nếu hắn không khai thì tương lai sau khi vị chủ tử kia thượng vị, người nhà của hắn vẫn có khả năng sửa lại án sai. Nhưng nếu hắn khai ra thì một chút hy vọng cũng không còn.
……
Án Tri phủ Sơn Tây ăn hối lộ trái pháp luật, Đồng tri mưu hại Hoàng tử sau hơn hai tháng trải qua ba tư Hội thẩm, rốt cuộc cũng định đoạt xong.
Tào Lập Quần bị tước chức quan, tịch thu gia sản, lưu đày đến biên cương làm nô lệ. Đồng tri bị chém đầu thị chúng, nội nhân ba đời nam đinh lưu đày, nữ tử sung làm quan nô.
Cho đến Lễ thư bậc Tiểu lại, tất cả đều bị cách chức, tài sản sung công.
Phàm là tham ô, lấy việc công làm việc tư, ngồi tù là ngồi tù, lưu đày là lưu đày,. Trong một khoảng thời gian ngắn, quan trường Đại Đồng phủ chấn động, toàn bộ tỉnh Sơn Tây người người bất an, ngay cả quan viên địa phương khác cũng cảm thấy chấn động theo. Rất nhiều quan phủ địa phương đều bắt đầu tiến hành tự tra, chỉ sợ xuất hiện tình trạng tương tự.
Bọn họ sợ hãi như vậy chủ yếu là bởi vì trước nay cách đương kim Hoàng đế chấp chính vẫn luôn ôn hoà, còn cách thức xử trí quan viên địa phương sấm rền gió giữ như thế này, hơn hai mươi năm Hoàng đế kế vị tới giờ đúng là hiếm thấy.
Bọn họ bắt đầu lo lắng có phải bây giờ bắt đầu thay đổi rồi không…
Có điều nếu bọn họ quen biết cận thần của Hoàng đế thì sẽ biết đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Thật ra sâu trong nội tâm Hoàng đế, hắn vẫn không thích gây ra biến động quá lớn.
Lần này Hoàng đế có thể nghiêm trị quan viên Sơn Tây, một là do chịu k1ch thích của Bùi Thanh Thù, hai là vì nghe Lệ Phi bên gối thủ thỉ.
Khoảng thời gian trước Lệ Phi lại được chẩn là có thai. Từ sau khi Lệ Phi hồi kinh, Hoàng đế biết nàng vẫn luôn uống thuốc tránh thai đều đặn. Vốn dĩ Hoàng đế nghĩ rằng kiếp này hắn sẽ không có con nữa, ai ngờ Lệ Phi lại không cẩn thận mà có.
Ở tuổi này mà lại mang thai, mỗi ngày Lệ Phi đều bực bội, lúc nào cũng thấy Hoàng đế không vừa mắt. Hoàng đế chỉ còn cách cẩn thận lấy lòng, Lệ Phi nói gì là làm đó. Nếu Lệ Phi mà là người thích tham gia vào chính sự thì có lẽ giang sơn Đại Tề đã sớm diệt vong rồi.
Khi Bùi Thanh Thù nghe tin Lệ Phi mang thai, so với lần trước rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Hắn tính một chút, đệ đệ hoặc muội muội lần này Lệ Phi sinh so với hắn nhỏ hơn những mười sáu mười bảy tuổi, tuổi của hắn có thể làm cha người ta luôn rồi.
Nếu bây giờ Bùi Thanh Thù lại đi ghen tỵ với một đứa nhóc còn chưa ra đời thì thật quá mất mặt.
Nhưng Thập tứ Hoàng tử thì sẽ khó nghĩ được như thế.
Dù sao thằng bé cũng còn nhỏ, mới chỉ có bảy tuổi. Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chính là nhi tử nhỏ nhất của Hoàng đế, vẫn luôn là tiêu điểm được mọi người chú ý.
Sau khi biết mình sắp có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, vấn đề mà Thập tứ Hoàng tử lo lắng nhất chính là ——
“Ca ca, huynh nói xem sau khi mẫu phi sinh đệ đệ muội muội xong có khả năng mọi người không thích ta nữa không?”
Bùi Thanh Thù không ngờ Thập tứ lại nghĩ như thế, là do người khác nói cho hắn biết. Nhưng dù sao hắn cũng nhìn ra được, tiểu Thập tứ thật sự sợ mình sẽ bị thất sủng.
“Sẽ không đâu.” Bùi Thanh Thù lấy kinh nghiệm của mình nói cho Thập tứ: “ Sau khi đệ đệ muội muội sinh ra, sự chú ý của phụ hoàng và mẫu phi dành cho đệ sẽ không tránh khỏi giảm đi một chút, nhưng chắc chắn là họ vẫn yêu thương đệ mà.”
Thập tứ Hoàng tử kéo ống tay áo của hắn, tha thiết hỏi: “Vậy còn ca ca thì sao? Ca ca vẫn cần ta chứ?”
Bùi Thanh Thù buồn cười: “Nói mấy lời ngốc nghếch gì thế, đệ là cái đuôi nhỏ ta muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Nói đến cũng cảm thấy kỳ quái, có lẽ là do tính cách của Lệ Phi quá lạnh nhạt nên Thập tứ Hoàng tử trời sinh cũng không thân thiết với Lệ Phi. Quan hệ giữa hắn và Hoàng đế không tệ nhưng hắn vẫn thích dính lấy Bùi Thanh Thù hơn.
Mỗi lần nhìn thấy Bùi Thanh Thù, hắn đều như con chim nhỏ về tổ mà bổ nhào vào lòng Bùi Thanh Thù.
Dù sao thì kiểu bám người của Thập tứ Hoàng tử cũng khác so với Thập Hoàng tử, ít nhất sẽ không khiến Bùi Thanh Thù cảm thấy không thoải mái.
Lúc rảnh rỗi, Bùi Thanh Thù vẫn thích đưa tiểu Thập tứ cùng đi chơi.
Ngoài việc dạy Thập tứ thi hoạ, đôi khi Bùi Thanh Thù sẽ dạy hắn cưỡi ngựa.
Tuy kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Bùi Thanh Thù không quá giỏi nhưng có thời gian hắn sẽ dạy Thập tứ bắn cung, cũng coi như là thầy giáo vỡ lòng của Thập tứ.
Bùi Thanh Thù rất hưởng thụ quá trình dạy dỗ Thập tứ, trình độ võ công của hắn như vậy mà Thập tứ chẳng khác nào mấy thiếu nữ ngây thơ, lúc nào cũng mang vẻ mặt sùng bái.
Sau khi trấn an Thập tứ xong, hai huynh đệ lại đến Chung Linh cung thỉnh an Lệ Phi.
Cái thai của Lệ Phi có vẻ không ổn lắm, rõ là đã hơn ba tháng nhưng nàng vẫn nghén rất nghiêm trọng, vì thế nàng cũng chẳng còn sức tiếp đón hai huynh đệ.
Từ nhỏ Thập tứ đã thân thiết với Ân tần hơn, thấy Lệ Phi chẳng phản ứng gì, hắn liền chạy đi tìm Ân tần ở bên cạnh để chơi.
Bùi Thanh Thù ngồi đối diện Lệ Phi, lễ phép nói vài câu quan tâm.
Lệ Phi nghe xong, miễn cưỡng cười với hắn: “Nghe phụ hoàng con nói gần đây con đang bận rộn chỉnh đốn quan học.”
Bùi Thanh Thù gật đầu.
Lệ Phi rất tán thưởng: “Con còn trẻ tuổi mà đã có quyết tâm, có khát vọng là chuyện tốt. Không giống như phụ hoàng con, nửa đời chịu uất ức, rõ là khiến người ta phát hoả.”
Thấy Lệ Phi bắt đầu ghét bỏ Hoàng đế, Bùi Thanh Thù nhẹ nhàng cười: “Ta biết rằng ngài sẽ đứng về phía ta.”
Nhưng ngoài dự đoán là Lệ Phi lại phá lệ nói tốt về Hoàng đế: “Tuy rằng nói vậy nhưng phụ hoàng của con cũng có nỗi niềm riêng. Làm quân giả có quá nhiều chuyện phải suy xét, con cũng đừng quá trách ông ấy.”
“Ta hiểu.” Bùi Thanh Thù nghiêm mặt nói: “Mới động một chút mà quan trường đã chấn động, tuyệt nhiên không phải là điều đế vương hy vọng sẽ nhìn thấy. Cũng xin người và phụ hoàng yên tâm, cho dù muốn sửa đổi chế độ, ta cũng sẽ áp dụng biện pháp ôn hoà, từ từ thay đổi. Nếu không phải lần này tên Đồng tri kia mất trí muốn giết ta thì mọi chuyện cũng không náo động đến mức này.”
Lệ Phi gật đầu: “Con hiểu được là tốt rồi. Cây cao đón gió dễ đổ, kẻ xuất chúng dễ bị đố kỵ, con ở trong chiều chớ nổi bật quá. Giống như ta vậy, trong hậu cung không biết làm vướng bao nhiêu con mắt. Có thể sống đến hôm nay có lẽ là do may mắn. Nhưng con đường của con còn rất dài, đừng học theo ta, phải cẩn thận từng bước một.”
Sau khi Bùi Thanh Thù đồng ý, thấy sắc mặt Lệ Phi tái nhợt, dáng vẻ mệt mỏi, hắn liền cáo lui trước.
Thật ra trong lòng Bùi Thanh Thù hiểu rõ, dù có một chuyện mấy năm trước khiến một dạo hắn vô cùng oán hận Lệ Phi nhưng sau khi Lệ Phi hồi cung lại là sự trợ giúp rất lớn đối với hắn.
Tỷ như nếu không có sự hỗ trợ của Lệ Phi thì chuyện lần này cũng không thể tiến triển thuận lợi như thế.
Tuy hắn không tự mở miệng cầu xin sự hỗ trợ của Lệ Phi nhưng hắn biết chắc chắn Lệ Phi đã nói gì đó mới khiến Hoàng đế thay đổi thái độ.
Đây có lẽ là một trong những lần ăn ý của hắn và Lệ Phi.
Có lẽ có những chuyện trên đời này sinh ra là để làm người ta mâu thuẫn và rối rắm như vậy.
Trải qua nhiều chuyện, hắn càng phát hiện ra muốn vẹn toàn yêu thương hay căm ghét một ai đó thực sự quá khó khăn.