Sân trường Thánh Huy có diện tích rất rộng rãi, đậu hơn hai mươi mấy chiếc xe khách lớn, mỗi chiếc chứa trên dưới 45 người, đủ cho một lớp học trung bình.
Hiếm khi có dịp tụ tập đông đảo như vậy trừ hội thể thao trường, cả khuôn viên như tràn ngập trong tiếng cười nói hò hét, nhiệt huyết thanh xuân nhuốm màu tươi sáng, đâu đâu cũng toàn đồng phục Thánh Huy rạng rỡ.
Diệp Tử Thanh và anh em Thiên gia lựa chọn ngồi ở băng ghế đá vui vẻ ăn sáng, biết bọn trẻ đi chơi xa, Tuệ Lân tranh thủ thức sớm làm vài món điểm tâm mặn ngọt đan xen, thậm chí còn có cả nước ép và trà, mọi thứ còn ấm nóng nên ăn vào đặc biệt ngon miệng.
Diệp Tử Thanh thấy trong khẩu phần ăn dư thừa ra một phần, chớp mắt hỏi.
Gia Văn cười bảo là làm cho Phương Tần, Tuệ Lân định ninh rằng chuyến đi có đủ mặt bốn đứa trẻ nên dựa theo đó mà làm, không ngờ Phương thiếu lại vắng mặt.
Diệp Tử Thanh tự trách mấy ngày nay không quan tâm bạn bè, vội lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tần, nhưng đầu dây bên kia liên tục báo bận, cậu chán nản bỏ di dộng xuống, nghĩ nghĩ khi trở về sẽ mua món quà nhỏ bù đắp cho Phương Tần.
Nửa giờ sau, giáo viên mỗi lớp điểm danh số lượng người đi, học sinh lớp nào tuần tự xếp hàng ngay vị trí bảng số điểm đó, chờ đợi lên xe.
Đàm Duệ Hàn đọc số thứ tự xếp trong lớp để xác định đúng người, khi lên xe thì tự do chọn lựa bạn bè muốn ngồi cùng. Diệp Tử Thanh lên xe trước hai anh em Thiên gia, cậu vốn không có tiền sử say xe nên nhanh chóng đi xuống hàng ghế cuối cùng.
Lục đục nối đuôi nhau, thầy Đàm đẩy gọng kính đọc tên Phương Tần, hắn ngẩng đầu lên theo phản xạ tự nhiên tìm người.
"Em đây".
Từ hàng cuối, Phương thiếu bình thản đi lên đối diện với sự nghi hoặc của Gia Văn chỉ nở nụ cười gượng, hắn quẩy balo lên vai chạy biến vào trong xe.
Xấu hổ quá.
Thật ra buổi tối hôm qua Phương thiếu gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm nài nỉ được đi du lịch, lấy lí do nửa vời quên béng không nộp giấy cho thầy, suốt cả buổi ỉ ôi gãy cả lưỡi Đàm Duệ Hàn mới châm chước đồng ý nhét thêm người vào, dù sao lớp chuyên Toán sỉ số chỉ có hai mươi mấy, thêm bớt vài người không thành vấn đề.
Cho nên Phương Tần thành công đi "chui", hắn tự đắc ý trong lòng nhưng không biết thái độ xấu hổ trốn tránh kia lọt vào mắt hai đại ma vương lớn nhỏ.
Gia Văn nhìn sang anh hai, vừa vặn Thiên Văn cũng nhìn đến cậu, cậu gãi mũi cười trừ, nói sao thì nói, chút xíu ngượng ngùng kia làm sao thoát khỏi mắt anh trai, bản thân Gia Văn còn cảm thấy Phương Tần có vấn đề thì anh hai cậu làm sao không nhìn ra, thái độ không đạm không nhạt này kèm cái cười hờ hững rất nhẹ đủ chứng minh anh cậu đã biết gì đó.
Người nói có tật thì giật mình, Phương Tần là minh chứng sống cho điều đó.
Ma vương lẳng lặng leo lên xe, trước khi đi còn vỗ vai em trai, chậc, chuyến đi này có lẽ thu về kết quả hắn mong muốn.
Diệp Tử Thanh ngồi hàng cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thiên Văn cười, Ma vương để cậu ngồi phía trong còn bản thân ngồi bên ngoài, hàng ghế trước có một người bạn học nam, đối diện chính là bộ mặt thiếu đánh của Phương thiếu.
"À". Ma vương hàm ý nhìn Phương Tần.
Phương Tần "...."
Giờ xuống xe còn kịp không, sao hắn có cảm giác lần đi chơi này là đưa miếng thịt béo bở vào miệng cọp vậy ta.
9 giờ sáng, trời quang mây tạnh, chuyến du kịch của khối lớp 10 và 11 khởi hành.
Đoàn xe rầm rộ nối tiếp nhau chậm rãi di chuyển trên đường lớn. Nhà cao tầng ngất ngưởng mọc nối nhau như nấm đồ sộ hai bên đường, Diệp Tử Thanh quên luôn cả việc đang trò chuyện với Phương thiếu, tò mò cộng thêm mới lạ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
Xe di chuyển ra ngoại thành, nhà cửa dần thưa thớt, cây cỏ xanh rợp mọc đầy xung quanh, ấy vậy mà Diệp Tử Thanh ngắm mê mệt.
Đèn trong xe chuyển về độ tối, tiếng cười nói khi nãy còn rôm rả nay đã dần yên lặng. Cả Phương Tần cũng mệt mỏi ngả đầu ngủ, hai mươi mấy cái đầu chụm vào nhau yên bình ngủ say.
"Đừng nhìn nữa, ngoan". Ma vương khẽ vươn tay đẩy cái đầu kia vào vai mình, nhanh chóng kéo mũ trùm áo khoác xuống bao bọc khuôn mặt trắng mịn kia.
Hắn kề sát cục bông, không nhanh không chậm hôn lên trán cậu.
"Ngủ một chút, đường còn xa".
Diệp Tử Thanh đương nhiên không cãi lại, ngoan ngoãn rúc trong lòng Thiên Văn lựa chọn tư thế thoải mái, cả hai thấp giọng trò chuyện, chốc sau liền ngủ.
Thầy hướng dẫn đoàn lần nữa đứng lên kiểm tra lại sỉ số, mắt chăm chú nhìn thiết bị điện tử trên tay ghi chi tiết về hành trình, cẩn thận nhớ thật kĩ lưỡng, chuyến đi này không cho phép xảy ra sai sót, đây là lệnh của cấp trên.
Lần này Thiên Gia đầu tư vô cùng tỉ mỉ, ngay cả phòng nghỉ cũng chọn tốt nhất, thức ăn tốt nhất, thậm chí bảo an trong đoàn có đến hơn vài người trên một xe. Tất nhiên điều này không chứng tỏ được gì, nhìn vào càng thêm ca ngợi mức độ an toàn đối với học sinh Thánh Huy, duy chỉ có thầy hướng dẫn nghi ngờ tột độ trong chuyến du lịch này thật sự có "huyết thống" nhà họ Thiên.
Hơn vài tiếng xuất phát những chiếc xe lớn sắp đến nơi. Đèn cảm ứng lần nữa bật lên, thầy hướng dẫn cầm loa nhỏ giục học sinh tỉnh giấc.
Hai mươi mấy cái đầu chậm chạp nghiêng ngả bò dậy đợi qua cơn mê man một lúc thì kiểm tra hành lý, lục tục nối gót theo hướng dẫn xuống xe.
Diệp Tử Thanh mơ màng bị lay tỉnh, dụi mắt vài lần, gương mặt còn say ngủ mấy lần làm Ma vương mất khống chế.
Đối diện hàng ghế của cậu, Phương Tần ngủ say sưa không còn biết trời trăng gì, đầu tựa hẳn vào lồng ngực Gia Văn, ngang nhiên cọ má chôn mặt ngủ vùi.
Gia Văn thật bất đắc dĩ, khẽ cau mày nhìn anh trai ôm anh dâu đi trước, thậm chí ý tứ cứu vớt cậu cũng không có.
Thở dài, năm ngón tay thon dài khẽ gỡ móng vuốt dính chặt trên người mình xuống. Phương Tần cựa quậy một chút, hơi thở ấm hô hô phả vào vùng da trước ngực. Gia Văn sững người, bàn tay giơ lên khựng giữa không trung phân vân không biết nên hạ xuống hay bỏ qua.
Hỗn thế ma vương nào có quan tâm sống chết của em trai, một đường đỉnh đỉnh đi vào khách sạn nhận phòng, đem cục bông nhỏ còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh đánh thức.
Khách sạn mà Thiên gia chọn cho chuyến du lịch này thuộc tầm cỡ lớn và tốt nhất trong thành phố, phong thủy bài trí cực kì tao nhã, vì theo trường phái xanh hóa môi trường nên khắp nơi đều là hoa lá rực rỡ xanh mướt, đem lại cảm giác thiên nhiên cho mỗi người.
Diệp Tử Thanh bước chậm rì theo đoàn người to nhỏ trầm trồ kiến trúc nơi đây, mái vòm làm bằng thủy tinh thu hút lượng ánh sáng nhiều nhất trong ngày kết hợp với cây xanh khiến nơi này như một khu rừng nhỏ.
Nhiều bạn học dừng bước vội vã kéo theo bạn bè chụp lại ảnh dù rằng trên người còn khoác đồng phục trường, biết làm sao được, phong cảnh hữu tình thế kia mà.
"Thích không?". Thiên Văn hơi cúi người vờn hơi thở vào tai trái cục bông, Diệp Tử Thanh gật đầu, ngọc lục bảo ánh lên sự thích thú không hề che giấu.
Nhìn cảnh bài trí, đột nhiên Diệp Tử Thanh nghĩ đến Tuệ Lân, chú rất thích hoa cỏ, vì thể buột miệng nói Thiên Văn lần sau nên dẫn chú đến đây.
Ma vương trưng ra bộ mặt không biết gì thản nhiên nắm tay cậu ngắm vạn vật xung quanh. Thật ra nếu người tinh tường để ý một chút sẽ nhận thức được khách sạn này thuộc sỡ hữu của gia tộc nào, quan sát trên mỗi khoảng cách nhất định đều có vật bài trí hình kì lân. Kì Lân chính là biểu tượng may mắn, đồng thời là tên của hai vị tối cao nhà hắn ghép lại.
Đầu óc cục bông nhỏ không sâu xa vì thế không biết được chủ nhân sau này hiện tại đang ở bên cạnh. Vì cậu, Ma vương mới chọn khách sạn này, sở thích của Diệp Tử Thanh tương đồng với Papa hắn, đây không phải là một điều tốt sao.
Đại sảnh trong cùng đứng hơn mười mấy nhân viên đang tươi cười nhìn những mầm xanh đất nước ngó nghiêng tìm hiểu, trên tay bọn họ là biển báo từng lớp học. Thầy hướng dẫn mỗi lớp bắt đầu tập trung học sinh của lớp mình điểm danh nhận phòng. Quy định trường không bắt buộc ở chung theo sắp đặt mà để các học sinh tùy ý chọn bạn ở cùng, có điều phải chia theo nam nam và nữ nữ.
Đàm Duệ Hàn lòng đau như cắt trao chìa khóa điện tử cho Diệp Tử Thanh, thiếu điều cả nước mắt cũng muốn rơi ra. Thôi rồi, học trò ngoan của hắn đêm nay sẽ là mồi ngon cho Hỗn thế ma vương đáng khinh kia. Thầy Đàm mang theo tâm trạng người cha gả con gái làm áp trại phu nhân xoa đầu an ủi Diệp Tử Thanh còn ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì.
Phòng của Thiên Văn và cậu nằm ở bên trái hành lang, tầng ba. Phòng ngủ tương đối rộng, màu sắc hòa nhã, cửa sổ bằng kính thu sáng, trong phòng không có nhiều cây xanh nhưng hoa thì ngược lại có đủ, rải rác khắp ngóc ngách, rải đến cả...trên giường.
"Sao...chỉ có một giường?". Diệp Tử Thanh tránh đi ánh mắt thâm trường ý vị của Thiên Văn, dù ngủ chung bao lâu nay nhưng hiện tại đang đi cùng trường, cậu có phần ngượng ngùng sợ mọi người bắt gặp thì phải làm sao.
"Trước đây đều như thế". Ma vương đối diện với cậu nở nụ cười áp đến hôn lên mặt, suy nghĩ của cậu hắn còn không nhìn ra sao, tất nhiên còn lâu Ma vương mới nói đây là sắp xếp của hắn.
Hai người trong phòng đùa giỡn khanh khanh ta ta, mở vali treo quần áo vào tủ, Diệp Tử Thanh chọn áo thun trắng đơn giản không có hoa văn gì, quay lại thì thấy ai kia cũng đã tự giác mặc một cái y như cậu, khóe môi vô thức kéo cong lên.
Đợi đến lúc Diệp Tử Thanh thay xong quần áo háo hức chuẩn bị ra ngoài tụ họp thì em trai bảo bối với Phương Tần mới nhận phòng, trên mặt Gia Văn còn lờ mờ có dấu vết ngang dọc màu hồng nhạt.
"Làm sao vậy?". Ma vương nhíu mày nghi hoặc hỏi, buổi sáng còn nguyên vẹn sao vừa đến nơi đã thành bộ dạng này.
Không kịp đợi trả lời, Phương thiếu mặt mày đỏ lựng chen vào phòng trước, dáng vẻ chật vật khó tả. Diệp Tử Thanh chặn lại câu nói vừa định thốt ra, trông thấy bạn mình như vậy trên đầu xuất hiện mấy chục chấm hỏi to nhỏ.
"Không có gì". Gia Văn cười hì hì xoay lưng mở cửa, tiện thể nói anh trai dẫn anh dâu đi tham quan trước đây đó, rất nhanh cậu sẽ theo sau.
Hỗn thế ma vương gật đầu mang cục bông nhỏ nhà hắn ra bên ngoài tụ hợp. Toàn bộ khách sạn được Thiên gia bao lại cho Thánh Huy, đại sảnh rộng rãi dưới chùm đèn hoa lệ cứ như một bữa tiệc long trọng, mọi người thay xong quần áo liền chụp ảnh, thích thú cười nói vui vẻ.
Ma vương kéo Diệp Tử Thanh sang một góc, lấy điện thoại ra bắt đầu chụp. Diệp Tử Thanh nhăn mày không đồng ý, cuối cùng cả hai phải chụp chung thì cục bông nhà hắn mới chịu cười.
'Muốn tôi giúp không?"
Thấy người đến là ai, Thiên Văn thẳng thắn từ chối đồng thời dắt cục bông ra nơi khác. Diêu Ngọc nhanh hơn một bước chặn lại tươi cười bắt chuyện với Diệp Tử Thanh, không đánh người đang cười huống hồ cô nương nhà người ta có ý tốt, Ma vương đành xuống nước nhẫn nhịn.
Dám ra tay với cục bông nhỏ nhà hắn, được lắm.
Ma vương không thèm đưa điện thoại cho Diêu Ngọc, bất đắc dĩ Diệp Tử Thanh phải đưa của mình, vì vậy Hỗn thế ma vương nếm được mùi vị điên tiết không có chỗ phát trơ mắt nhìn bà xã cầm điện thoại đưa cho Diêu Ngọc, trong lòng rủa tám đời tổ tông nhà cô.
Diêu Ngọc là con cưng của Diêu gia, có cái gì mà không thấy qua nhưng khi cầm đến điện thoại được sản xuất giới hạn trong tay cũng khó tránh khỏi hiểu biết độ cưng chiều của Thiên Văn dành cho Diệp Tử Thanh, bất tri bất giác siết chặt điện thoại.
"Nào, hai cậu đứng vào chỗ này đi". Miệng vẫn cười nhưng trong lòng đã mơ hồ có cơn giận, vì cái gì mà tên nghèo kiết xác này có thể chiếm được cảm tình của Thiên Văn còn cô thì không, hay nói thủ đoạn của Diệp Tử Thanh quá mức cao tay, cô không đề phòng mới đưa thư cho người này làm lỡ mất. Nếu Thiên Văn nhận trước có lẽ người đứng chung khung hình là cô và hắn chứ không phải tên khốn nghèo nàn này.
Màn hình hiển thị hai người bọn họ đứng chung, Diêu Ngọc ghen ghét lướt qua Diệp Tử Thanh mà nhìn thẳng Thiên Văn. Thông qua màn hình cảm ứng, ánh mắt sắc lạnh kia xuyên thẳng đến Diêu Ngọc không hề có chút ý tứ cười.
Tay cô nàng hơi run rẩy, trấn định điện thoại lẫn tinh thần, hồi lâu vẫn chưa bấm chụp được. Thiên Văn vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo cô, càng lúc càng đáng sợ.
Diêu Ngọc hoảng loạn ấn bừa, nào ngờ ấn nhầm nút khóa nguồn bên cạnh làm điện thoại trở về màn hình đen. Cô lúng túng xin lỗi tìm cách mở lại, Diệp Tử Thanh không cài đặt mật khẩu nên ngón tay Diêu Ngọc lướt nhẹ qua là đã mở khóa được.
Thiên Văn mặc áo sơ mi trắng cởi nút trên, ánh mắt ôn hòa chất chứa yêu thương, cười rộ lên hiện thật rõ trên điện thoại. Tim Diêu Ngọc đánh thịch vài cái, hô hấp có phần hỗn loạn.
"Anh họ, bọn em tới rồi".
"Mọi người đang chụp ảnh hả, để em làm nhiếp ảnh gia cho, haha".
Gia Văn nhận chỉ thị ánh mắt của anh hai, giả vờ hỏi di động của Diệp Tử Thanh, Diêu Ngọc hoàn hồn bối rối đưa lại cho Gia Văn. Đến lúc cô trấn an thổn thức mãnh liệt của trái tim thì bốn người bọn họ đã không rõ nơi nào.
"Diệp Tử Thanh khốn kiếp". Diêu Ngọc lẩm bẩm chửi rủa, đáng lẽ anh ấy đã là của mình, chỉ tại tên khốn kia đã không đưa thư cho anh ấy, thậm chí còn nói bóng gió khiến Thiên Văn hiểu lầm ghét cô, vất thư đi mất.
Nụ cười ôn hòa kia, cô nhất định không để rơi vào tay tên khốn trục lợi Diệp Tử Thanh được.
Không thể nào.