Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 32: Ăn lẩu với anh trai




Diệp Tử Thanh không biết rõ giá trị xe, ngoan ngoãn chui vào trong ngồi ngay ngắn, trầm mặc suốt cả đoạn đường.


Từ Khiêm nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện tâm tình cậu nhóc không tốt, thật ra ngay từ đầu hắn muốn từ chối khéo nhưng biết được trong ba người có bạn học lẫn cô bé viết thư tình gửi cho Thiên Văn.


Đi học sợ nhất chính là bị cô lập, huống hồ Diệp Tử Thanh thân cô thế cô, Thiên Văn không thể sớm chiều bên cạnh nên hắn mới hạ sách đồng ý, vốn dĩ kéo khoảng cách bài xích nào có ngờ đám trẻ thật không biết lợi hại, cư nhiên trước mặt trưởng bối khi dễ nhau.


Sớm biết không vui thì hắn đã chẳng cần nể mặt, chia tiền dĩ nhiên còn nhẹ nhàng lắm, chưa dạy dỗ đủ.


"Phải rồi, vừa nãy ăn không no, dưới nhà anh có siêu thị hay là mua về làm lẩu uyên ương, mấy đứa đến chơi đi".


Ma vương nhìn cục bông lấy ý kiến, cậu khẽ gật đầu. Dù sao cũng không đi học, đi đâu cũng được, trước mặt những người quen cậu không cần che che giấu giấu, tự giác thoải mái hơn.


Dưới ánh sáng hạn hẹp trong xe, Diệp Tử Thanh tủi thân dựa lên vai Thiên Văn, ảnh hưởng tâm lí từ bộ phim cộng với thái độ của đồng học khiến trong lòng cực kỳ khó chịu, cục bông hé miệng cắn lên đầu vai Thiên Văn.


Lực đạo không lớn ngược lại còn có ủy khuất, cơn giận vô danh ngập tràn trong lòng Ma vương. Hắn vươn tay kéo cậu vào lòng mặc kệ trên xe có bao nhiêu người, ôn hòa vuốt lưng cậu, hôn lên tóc an ủi.


Diệp Tử Thanh vẫn còn trẻ con, cậu vốn nghĩ cứ sống bình thản sẽ chẳng ai đả động đến, nhưng cuộc sống bất đồng và tàn nhẫn, dù cậu chẳng làm gì xằng bậy, người khác vẫn thích ở trước mặt cậu diễn võ dương oai, rạch nát cậu đến thỏa mãn mới thôi.


Cậu nhẫn nhục chịu đựng, cứ tưởng tim mình đã chai mòn cảm giác bị khinh bỉ, sóng to gió lớn bất ngờ ập đến, hiện tại bên cạnh có thêm lồng ngực vững chắc để cậu dựa vào, khuất tất cứ vậy mà thoát ra, Diệp Tử Thanh tủi thân rốt cuộc khóc thành tiếng.


Vai phải cảm nhận ẩm ướt thấm xuống, Diệp Tử Thanh cắn chặt răng kiềm nén, nước mắt rơi đầy. Ma vương lẳng lặng nhận áo từ Phương Tần phủ lên che cậu lại, hắn ra sức ôm thật chặt, hối hận vạn phần vì đã đồng ý để bọn người kia đi cùng.


Trong xe yên lặng đáng sợ, Thiên Ngôn bật nhạc lên hòng che đi tiếng ấm ức của cậu nhóc, giả vờ như không nghe thấy. Nói thật hẳn cũng không vui vẻ gì, thái độ khinh miệt lẽ ra không nên có ở lứa tuổi này, cậu nhóc vô hại cư nhiên trở thành tấm bia cho mọi người nhắm đến, rốt cuộc công bằng chỗ nào.


Xe dừng lại trước cổng siêu thị tiện lợi, ba người tự giác đi vào chọn lựa đồ nấu lẩu, để lại không gian riêng tư.


Diệp Tử Thanh khóc mệt trốn dưới áo khoác bình ổn lại cảm xúc, hai viên ngọc lục bảo xinh đẹp ngập trong tuyết hiện giờ đầy tơ máu nhỏ. Ma vương khẽ dùng đầu lưỡi lướt qua mắt cậu, động tác vô cùng ôn nhu như sợ cục bông đau.


Môi ấm áp chạm vào Diệp Tử Thanh tách miệng nhỏ cậu ra, thân thuộc chen vào. Thiên Văn hôn rất chậm, một tay giữ sau đầu, một tay xoa lưng trấn an. Nhẹ nhàng đảo khắp khoang miệng, Diệp Tử Thanh thả lỏng để hắn du tẩu, hai mắt đẫm nước nhắm chặt run rẩy, hàng mi động nước nhìn đến đáng thương.


Ma vương chậm rãi hôn, ấm ức trong lòng như được xoa dịu, mỗi cái đảo trong khoang miệng Diệp Tử Thanh đều vô cùng nhẹ nhàng, cả hai phiến môi cũng được chăm sóc tận tình, Diệp Tử Thanh được hôn đến váng đầu.


Hô hấp cậu có chút bất ổn, Thiên Văn tiếc nuối rời đi, sâu lắng nhìn Diệp Tử Thanh. Hắn thừa nhận mình không thể kiểm soát được tâm tính khi ở cạnh cậu, khó chấp nhận ai đó khi dễ cục bông, vừa thương tiếc vừa đau lòng.


"Anh đau...".


Ma vương xoa mặt cậu thương tiếc nói, Diệp Tử Thanh hơi mở mắt hoang mang nhìn hắn. Đau cái gì, chợt nhớ đến chấn động ở Vọng Nguyệt lập tức nâng tay Thiên Văn lên kiểm tra, không phải bị thương chứ.


Ma vương chặn lại động tác của cậu, nắm tay kề môi lên hôn, hắn đặt tay cục bông lên lồng ngực mình, để cậu cảm nhận nhịp tim đập.


"Đừng khóc, anh đau lòng em".


Hắn kề sát trán Diệp Tử Thanh, trong giọng nói vương vấn thương tiếc, vị đạo quen thuộc khiến Diệp Tử Thanh bình tâm, cậu vòng tay ôm lại, nghẹn ngào nói.


"Em không khóc nữa.....".


"Dễ chịu hơn chưa?".


"Ừm...".


Ở chỗ Diệp Tử Thanh không nhìn thấy, ánh mắt Ma vương lạnh băng nhớ rõ từng người hôm nay, sát ý trong lòng rõ mồn một, hắn nhất định phải dạy dỗ bọn người kia nếm trải ủy khuất hệt cục bông nhà hắn.


Tuy rằng trong xe có điều hòa nhưng suy cho cùng vẫn là không gian kín mít, mũi Diệp Tử Thanh khó khăn hít thở, Ma vương cười dỗ cậu vào siêu thị hóng mát.


Ba người kia đã tản ra từ sớm, Phương Tần đang tung tăng bên quầy ăn vặt, Từ Khiêm và Thiên Ngôn ở quầy thức ăn tươi chọn hải sản.


Ma vương đẩy cậu đến chỗ Phương Tần, quả nhiên đồ ăn vặt sắp xếp ngay ngắn đủ màu đủ loại ngay lập tức bắt lấy cậu, Diệp Tử Thanh bị Phương Tần lôi kéo đi chọn đồ, bao bì mới lạ hệt như mật hoa dụ dỗ con ong lạc đường.


Ma vương lặng im rời đi, Phương Tần dẫn dắt chú ý của Diệp Tử Thanh không để cậu phát hiện, vui vui vẻ vẻ lựa híp cả mắt.


Đại khái là khí tức quá mãnh liệt nên mỗi lần đi ngang qua người nào cũng ngoảnh lại nhìn. Từ Khiêm cảm nhận tủ đông lạnh nơi này chưa chắc sánh bằng em trai.


"Tôi muốn tư liệu Nhiên gia, Phương gia, Diêu gia".


Thiên Ngôn nhìn qua chỗ Phương Tần.


"Không nói cậu ta".


Cậu ấm Phương gia tầng lớp thế nào hẳn là Thiên Văn biết rõ, dù sao trước mắt đại thiếu gia không có ý định đối phó với Phương thiếu, cậu nhóc có vẻ khá thân thiết với Phương Tần.


"Trong vòng ba ngày tôi muốn cổ phiếu bọn họ tuột xuống mức trung bình". Không phải là mức rớt giá thấp nhất, Ma vương so về thủ đoạn còn muốn chơi cùng bọn họ.


"Một lúc đánh cùng ba nhà không chủ ý tốt, cứ thế này đi, đem vài tin đồn bất lợi tung ra khiến cổ phiếu tụt giảm, chật vật xoay sở thì Thiên Gia không khác gì phao cứu sinh, đợi lúc đó em muốn con mồi nào thì cứ chọn con mồi đó". Từ Khiêm đẩy nhẹ gọng kính, dửng dưng nói.


Sống lưng Thiên Ngôn chợt lạnh toát, gia đình hắn gắn kết với Thiên gia bắt đầu hơn bốn đời, thân thiết vô cùng sâu sắc, dù biết rõ huyết mạch Thiên gia đa phần toàn những người lãnh khốc nhưng chính thái độ đạm nhạt hờ hững khi tính kế người khác bình thản như không có gì khiến lòng người rét lạnh.


Chủ tịch Thiên Kì tuy mệnh danh là hồ ly vô sỉ nhưng ít ra vẫn không quyết tuyệt, chuyện cả nhà Viễn Lộc là minh chứng tốt nhất, những năm hắn nắm quyền Thiên Gia chưa từng dồn ai đến đường cùng bởi vì bên cạnh y còn có Tuệ Lân, chính vì thế phần nào thu liễm không ít tính tình.


Nhưng Thiên Văn và Từ Khiêm lại khác, hoàn cảnh đẩy đưa Từ Khiêm thành con người vô tình bất đắc dĩ, hắn không tính kế ai thì đừng dại mà trêu chọc vào.


Tình cảm anh em bọn họ thân thiết lớn lên bên nhau, độ ăn ý vô cùng phối hợp, một ánh mắt ngầm cũng hiểu rõ đối phương muốn gì, tuổi trẻ thịnh khí không biết sợ hãi, đã ra tay nhất thiết không chừa con đường sống nào cho đối thủ, không có ai kiềm kẹp thì đích thị là quả bom nổ chậm, lực sát thương vô cùng khủng khiếp.


Vì vậy phạm phải sai lầm chính là vạn kiếp bất phục.


Nghĩ đến tương lai đại thiếu nhị thiếu và Từ Khiêm tiếp quản thế lực Thiên gia, bất giác Thiên Ngôn mờ mịt, Thiên Kì còn có Tuệ Lân, thần long Thiên Văn hẳn đã có Diệp Tử Thanh, nhưng nhị vị thần long còn lại cũng đủ làm cho đất bằng dậy sóng.


Chọn lựa hết nửa tiếng được cả giỏ xe thức ăn đầy, Diệp Tử Thanh còn khệ nệ ôm trong tay hai gói snack loại siêu lớn, cậu ngượng ngùng nhìn Thiên Văn.


Muốn ăn cái này a.


Rốt cuộc Từ Khiêm làm công tác lãnh đạo chi trả mọi chi phí, thậm chí còn để  hai gói snack đó riêng biệt làm quà tặng cho cậu nhóc.


Diệp Tử Thanh nhận quà sáng mắt cảm ơn, trên xe không muốn bỏ xuống luôn ôm trong người như gối ôm, cẩn thận nhìn hình vẽ trên đó, cười híp cả mắt.


Thật sự dễ dỗ dành quá, chẳng bù cho ai kia, Từ Khiêm thở dài thầm khen em trai tốt số.


Nhà Từ Khiêm thuộc khu dân cư cao cấp, an ninh rất cao, cách bệnh viện Thiên Tuệ không xa. Mỗi nhà nơi này đều biệt lập, có vườn hoa riêng, bể bơi, phòng khách ngoài trời, riêng khu nhà của Từ Khiêm là đặc biệt ngoại lệ, có hẳn một sân tennis.


"Anh chi hẳn tiền thiết kế sân tennis thêm a". Phương Tần nhìn tổng thể xung quanh buộc miệng nói, hắn có một người cậu mua nhà ở khu này, xin quyền đặc cấp xây thêm nhà gỗ giải trí cho trẻ con, chi phí cực kì đắt.


"Không có nhiều, mười mấy vạn a".


Mọi người "...."


"Anh đang phân vân nên xây thêm sân bóng rổ mini không?". Từ Khiêm sờ cầm ra chiều tính toán.


Mọi người lần thứ 2 "...."


Kẻ có tiền thật ra đều phung phí như vậy hay sao?


"Nga, tương lai có bà xã nhất định sẽ bị quản chặt chẽ".


Từ Khiêm vừa nói vừa nhàn nhạt liếc qua Thiên Ngôn mặt không biểu cảm, híp mắt thăm dò.


Bếp nhà khá rộng rãi, còn có khu vườn nhỏ đãi tiệc nướng ngoài trời, bên phải là hồ bơi.


Diệp Tử Thanh nhìn mặt hồ sóng sánh nước bất chợt rùng mình nhớ lại cái lần trượt chân mấy hôm trước.


Phương Tần như cá gặp nước, tung tăng chạy ra ngoài không quên kéo theo Diệp Tử Thanh. Phương thiếu kéo ống quần lên tới đầu gối ngồi bẹp xuống đem hai chân bỏ vào trong nước khua khoắng.


"Mát quá nha".


Diệp Tử Thanh tần ngần chưa dám ngồi, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Thiên Văn.


"Chơi cùng cậu ta đi, anh bàn chuyện với Từ Khiêm một chút".


Hắn kéo cậu lại ôn nhu hôn thái dương cục bông, khích lệ cậu vui chơi.


Diệp Tử Thanh nhận được đồng ý, quay lưng lại thấy Từ Khiêm vẫy tay ý bảo cậu cứ tự nhiên liền an tâm xắn quần lên, hai chân thon thả trắng nõn dần hiện ra, cậu học theo Phương thiếu bỏ chân xuống, chạm dòng nước mát mẻ thoải mái thở dài.


Ma vương xoa đầu cậu, dặn dò không được xuống nước, nếu muốn bơi thì nhất định phải kêu hắn đi cùng, tư thế thân mật khiến cẩu độc thân Phương Tần nổi nóng đuổi đi như đuổi tà.


Việc bếp núc tất nhiên hoàn toàn giao cho Thiên Ngôn. Ma vương và Từ Khiêm ở trong phòng đọc sách bàn luận cả buổi trời, đến khi ra ngoài đã bị mùi hương chua chua cay cay của lẩu uyên ương hấp dẫn.


"Thơm quá". Từ Khiêm dính sát lại hít hà, không màng sự có mặt của em trai mà an phận, cánh môi mang nhiệt độ lành lặn dán lên cổ Thiên Ngôn gặm xuống.


Ma vương không để tâm anh họ khinh bạc cấp dưới, lững lờ đi ra bể bơi.


Động tác Thiên Ngôn cứng đờ, điên tiết cầm muôi nhắm thẳng mặt tên biến thái đập tới. Từ Khiêm dễ dàng khóa chặt, ngoặt hai tay Thiên Ngôn ra sau lưng, nheo mắt nguy hiểm.


Hơi thở trầm ổn kia phả lên mặt thật gần, Thiên Ngôn bình tĩnh đối diện, lồng ngực phập phồng chứng tỏ cơn tức giận không nhỏ.


"Em gần đây thật lớn gan, dám ra tay với cả tôi".


Giọng nói Từ Khiêm bình thản nhưng Thiên Ngôn biết hắn đang nhẫn nhịn. Trước đó cậu không phản kháng bất cứ hành động nào của Từ Khiêm nhưng dần dà về sau trong lòng mơ hồ có gì đó trỗi dậy khiến Thiên Ngôn không thể không ngăn cách.


"Đêm nay ở lại đây".


Từ Khiêm tách khỏi Thiên Ngôn, đạm nhạt ra lệnh. Nếu đã không thể nói chuyện tình cảm thì đừng trách hắn dùng phương pháp khốn nạn này.


Bên ngoài không thấy những gì diễn ra trong bếp, nghe mùi lẩu thơm lừng đã chạy vào xông xáo phụ giúp.


Tay nghề của Thiên Ngôn quả thật không tồi, chua cay kích thích vị ăn giới trẻ, Phương Tần gắp đến mỏi nhừ cả tay, bụng ních chặt thức ăn ngon.


"Ăn cay hại bao tử".


Bệnh nghề nghiệp của Từ Khiêm bộc phát, hắn vốn ăn thanh đạm nhưng vì chiều chuộng đám trẻ này mà đành phải ăn chung, nước lẩu dễ ăn nên không tránh khỏi đám nhóc húp sùm sụp. Thiên Ngôn càng không ngoại lệ, khẩu vị hắn ăn cay lợi hại, nháy mắt đã húp hai chén đầy.


Khóe môi Từ Khiêm giật giật, lạnh lùng đảo mắt sang Thiên Ngôn cảnh cáo. Miệng chén vừa đưa đến bên môi liền vội vàng đặt xuống, ngụm nước lẩu chưa kịp nuốt miễn cưỡng chia thành phần nhỏ không cho Từ Khiêm thấy, chậm rãi nuốt trộm.


Diệp Tử Thanh có tiền sử đau dạ dày, Thiên Văn chăm sóc cậu nên nhất định không phải lo lắng. Chỉ có Phương Tần nhìn đâu cũng thấy cẩu lương thồn nghẹn họng, bức bối gắp nhai nuốt cực lực, thành công ăn hết nửa nồi lẩu uyên ương.


"Cái này, anh giữ cũng không làm gì, em đem về nhà xem đi".


Từ Khiêm đưa cho Ma vương túi giấy đựng khoảng hai mươi đĩa than cứng. Toàn bộ đều là đĩa gốc bản quyền phim hoạt hình hắn sưu tầm khi đi du lịch Nhật Bản.


"Wow, hàng xịn a". Phương Tần lấy ra vài cái cảm thán không ngớt, thuận tiện mượn được hai đĩa nhạc Anh yêu thích cầm ngắm nghía mãi không buông.


"Tặng nhóc đấy". Từ Khiêm buồn cười xoa đầu Phương Tần, nhóc con này thật biết chọn đồ để mượn.


"Nha, cảm ơn anh Từ". Phương Tần vung vẩy đĩa than, chạy đến chỗ Diệp Tử Thanh khoe với cậu.


Hai đầu nhỏ màu đen chụm lại xem đĩa trong túi giấy, bàn luận sôi nổi trong khi chờ xe, cuối cùng hẹn ngày tới Phương Tần đến xem phim cùng.


Đám nhóc ồn ào về hết, trong nhà lại yên tĩnh đến lạ. Thiên Ngôn dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, chờ tới lúc xong xuôi thì Từ Khiêm cũng ngủ quên trên ghế sofa.


Thiên Ngôn lặng lẽ vào phòng ngủ đem chăn mở ra phủ lên. Chỉnh đốn lại ngay ngắn tính toán đi tắm thì đột nhiên vòng tay rắn chắc tưởng chừng ngủ say kia ôm lấy cậu đè ngã xuống ghế.


Từ Khiêm quỳ gối kẹp hông Thiên Ngôn, từ trên cao nhìn xuống, một tay chống xuống ghế mềm, một tay lướt xuống bụng cậu chậm rãi đảo quanh vài vòng đột ngột ấn mạnh xuống.


Khuôn mặt Thiên Ngôn lập tức trắng bệch rên thành tiếng, đau đến nước mắt cũng ứa ra.


"Lời tôi nói em cố tình không nghe thấy, đúng không hả? ".


Lực tay càng mạnh hơn, Thiên Ngôn chịu hết nổi quấy đạp giẫy giụa, dạ dày đau đớn cuộn trào.


"....Đừng....".


"Chẳng phải em cứng đầu chống đối tôi lắm sao, đau, chỗ này ?".


Từ Khiêm sờ đến vị trí trên rốn 5cm, dùng ngón cái ấn mạnh xuống. Từ Khiêm như cá nằm trên thớt mặc hắn hành hạ, giẫy nẩy lên nghiêng người nôn.


Thức ăn cay nóng ban nãy đồng thời trào ngược lên, toàn bộ nôn hết ra ngoài không sót thứ lại thứ gì.


Dạ dày co rút kịch kiệt, dịch vị chua loét vương trong họng, Từ Khiêm vỗ lưng nhuận khí cho cậu, Thiên Ngôn vắt trên ghế nôn mật xanh mật vàng, bao tử kịch liệt siết lại nhả ra đau đớn không tả nổi.


Đợi cậu nôn hết những thứ cay hồng trong dạ dày Từ Khiêm mới mang cậu vào phòng tắm tẩy rửa.


Thiên Ngôn vô lực để Từ Khiêm hầu hạ, tắm rửa xong cuốn cậu mang vào giường, nhiệt độ điều hòa vừa phải, trong không khí còn có mùi bạc hà thoang thoảng, bất tri bất giác muốn ngủ. 


"Đỡ hơn chút nào không?". Từ Khiêm đổi động tác xoa nhấn nhẹ nhàng vùng bụng.


Thiên Ngôn cuộn tròn ừ hử, nôn xong ít ra thoải mái hơn, cái nóng rát ở dạ dày chẳng còn nữa, phơi bụng ra để Từ Khiêm xoa nắn.


"Lần sau còn dám ăn cay xem tôi trừng trị em thế nào".


Đợi người trong lòng gật gù ngủ yên, Từ Khiêm xắn tay dọn dẹp phòng khách, chẳng để ý ai kia nôn đầy tấm thảm lông đắt tiền.


Vất hết đồ dơ vào máy giặt Từ Khiêm đến phòng bếp nấu cháo loãng để sẵn, sau đó vào phòng ngủ lấy thuốc đặt cạnh bàn cùng nước ấm.