Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 31: Chia tiền a




Vừa tỉnh lại dạ dày liền kháng nghị, Diệp Tử Thanh mang bụng trống không bỏ hai bữa sáng trưa, tinh thần tỉnh táo ngược lại bị cơn đau dày vò.


"Thiếu gia, Từ thiếu vừa đi không lâu, cần tôi đón cậu ấy quay lại không?".


Nghe đến làm phiền người khác Diệp Tử Thanh nắm chặt áo Thiên Văn lắc đầu.


"...Nằm chút sẽ ổn thôi".


Ma vương lưỡng lự, sắc mặt Diệp Tử Thanh trắng bệch, cục bông đau lắm nhưng một mực giữ chặt lấy hắn.


"Đem thuốc đến trước đi".


Cuối cùng hắn thỏa hiệp không đưa cậu đến bệnh viện, cũng không nói Từ Khiêm quay lại. Diệp Tử Thanh ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm yên để Thiên Văn chườm túi nóng lên bụng.


Quản gia Trần bảo nhà bếp nấu ít cháo trắng, lại sợ rằng cậu nhạt miệng nên trộn thêm ít dầu vừng tăng thêm vị.


Ma vương ôm cậu từ đằng sau uy từng muỗng, Diệp Tử Thanh chậm rãi nuốt. Cháo nóng mềm trôi xuống khiến dạ dày dễ chịu cộng với tác dụng của thuốc làm cơn đau nhanh chóng dịu đi.


"...Ngại quá".


Cậu cười ngượng, ngày đầu tiên ở nhà Thiên Văn ngủ dậy trễ đã đành lại đổ bệnh dằn vặt thêm nữa.


"Ngốc nghếch, còn như thế anh mang em đến bệnh viện". Thiên Văn hăm dọa cục bông, ngón trỏ chỉa thẳng vào eo cậu làm động tác kim tiêm.


Bàn tay rộng lớn phủ lên bụng cậu xoa xoa, Diệp Tử Thanh không vặn vẹo trốn tránh nữa, cậu giang hai tay hai chân thả lỏng hưởng thụ.


Vừa xoa bụng, Ma vương vừa kể lại trận đánh golf cho cục bông nghe. Diệp Tử Thanh có chút tiếc nuối, cậu vẫn chưa thấy đánh golf bao giờ, hơn nữa người đánh lại là Thiên Văn.


Trong đầu tưởng tượng ra thân ảnh cao lớn kia vung gậy chắc chắn rất đẹp.


"Em muốn nhìn". Diệp Tử Thanh nài nỉ.


"Nhìn ai?". Ma vương nhấc mày cười xấu xa.


"Nhìn anh".


Diệp Tử Thanh giang tay ôm vòng eo rắn chắc của Thiên Văn, vùi đầu ngay vị trí bụng há miệng cắn lên. Thiên Văn híp mắt, sờ sờ vành tai mềm mại của cậu.


Tay len vào những sợi tóc mềm mại như tơ tằm, đáy mắt sâu lắng nhìn Diệp Tử Thanh nằm trên bụng, Ma vương nuốt nước bọt nhìn cậu.


Yết hầu lên xuống Diệp Tử Thanh thấy rất rõ, chần chừ một lúc cậu liền rướn lên hôn Thiên Văn, phiến môi ấm chạm khẽ khàng lên vùng cổ, Ma vương thích ý hưởng thụ.


"Văn này, gia đình anh kinh doanh về gì vậy?".


"Chuỗi thức ăn nhanh". Ma vương trả lời không cần suy nghĩ.


"...Vậy à".


Diệp Tử Thanh có chút bất ngờ, vốn dĩ cậu lựa chọn thời điểm hỏi cho rõ ràng nhưng thái độ của Thiên Văn dường như không phải nói dối, vả lại, vì sao phải đi xuống thấp khi đã ở trên cao ?


Diệp Tử Thanh không bao giờ biết được lí do, Ma vương nhìn cậu cười cười, đến lúc thích hợp hắn tự động nói rõ ràng, bây giờ cục bông phải học thích ứng.


Nằm mãi cũng chán, Diệp Tử Thanh cảm thấy đã bớt đau bèn kéo Thiên Văn đi đến nhà kính. Tuệ Lân lúc đi đã nhờ vả cậu chăm sóc vườn cây, mặc dù trong nhà không thiếu người nhưng nhìn chung sợ Diệp Tử Thanh nghĩ lung tung liền để cậu có trách nhiệm với nhà kính.


Cục bông chăm chỉ tưới nước, ngồi xổm tỉa cành lá thừa, bộ dáng nâng niu yêu thương hệt như thánh mẫu chăm sóc cho những đứa con.


Người yêu trong mắt vốn dĩ luôn là Tây Thi, huống hồ diện mạo Diệp Tử Thanh lại dễ nhìn, Ma vương nhìn đến ngẩn ngơ, thật lòng chỉ muốn sớm đem người về phủng trong lòng bàn tay, cưng nựng tựa bảo bối.


"Đừng quậy".


Diệp Tử Thanh cảm nhận vòng tay rắn chắc ai kia đang ôm lấy mình, cậu cười đẩy ra. Cái đẩy kia không hề có chút lực, Ma vương được nước lấn tới hôn lên cổ cậu, hắn thích nơi này, cực kì mềm mại.


"Nhóc ngốc, anh thật sự rất thích em".


Động tác Diệp Tử Thanh dừng lại, tim đập thình thịch, bối rối cúi đầu. Thiên Văn rất hay nói lời yêu thương với cậu, y như rằng lần nào cũng khiến cậu ngượng ngùng.


Đáng giá là, những lời nói này, cả cậu và Thiên Văn, chưa bao giờ quên.


Quản gia Trần làm cả bữa tối phong phú, dựa theo lời dặn của phu nhân mà phân phó người giúp việc bận rộn nhiều tiếng hoàn thành hơn mười món ăn đa dạng.


Diệp Tử Thanh nhìn một bàn đầy thức ăn thèm đến chảy nước miếng, cúi đầu ăn không thấy ánh sáng đèn trần. Thiên Văn bên cạnh chuyên tâm lựa ra những món thịt bổ dưỡng, rau củ ăn kèm tốt cho cơ thể cũng không bỏ sót, cứ hai ba đũa thịt lại một hai đũa rau. Cà rốt trong chén tận ba miếng to, Diệp Tử Thanh chần chờ lướt qua ăn sau liền bị hắn gắp lên đũa đưa tận miệng dỗ dành.


Cục bông ăn tận hai bát cơm lớn mà Thiên Văn vẫn chưa ăn xong hết bát. Diệp Tử Thanh thỏa mãn híp mắt uống trà nóng tiêu thực, lúc này Ma vương mới thong thả gắp đũa dùng bữa.


Quản gia Trần đỏ mắt nhìn đại thiếu gia dỗ dành người khác ăn đã đành, lại còn ăn sau thì không khỏi khóe môi giật giật, thật không quen a. Phải nói rằng cậu ấm nhà họ Thiên sinh ra đã kiêu ngạo đến độ nào, đừng nói là dỗ dành, chỉ cần ngươi để hắn chờ muộn thêm mười giây thôi chưa biết chừng hắn đã không thương tiếc mà đập đổ cả bàn ăn.


Cái kia, cũng thay đổi quá đi...


Lúc này trên màn hình TV rộng lớn trong phòng khách đang phát thời sự, Diệp Tử Thanh theo dõi đến không chớp mắt, hai tay cầm cốc trà thỉnh thoảng xoay nhẹ, thích thú xem giống như tiếp nạp cả thế giới vào trong đầu.


Thiên Văn thu hết vào mắt không bỏ sót chi tiết nào. Hắn nhớ trong phòng nhỏ cục bông không có TV, cũng chẳng có gì để giải trí. Thứ cậu làm mỗi khi giết thời gian thật ra vô cùng đơn giản, không đi làm hoặc đi làm, làm bài tập hoặc không làm bài tập, phong phú hơn là quyển Thập Tông Tội 1 cũ nát, đọc đến thuộc lòng.


Có lần Thiên Văn bắt gặp cậu ngồi trước ban công, ngẩn ngơ ngắm bầu trời. Cục bông đơn thuần điện thoại cũng không biết, GPS cũng không hiểu, TV giải trí lại càng xa xỉ, thứ đáng giá hiện giờ trong người cậu nhất chính là máy nhắn tin Ma vương tặng.


Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại đau lòng.


Ma vương bất tri bất giác xoa đầu cậu, hận không thể dành những thứ tốt nhất cho cục bông của hắn.


Ban đêm trên đồng bằng rất đẹp, gió thổi lồng lộng, sao trên trời nhiều không đếm hết. Nhà của Ma vương nằm ở vị trí cao ngoại thành, không vướng víu chung cư cao tầng, nhà chọc trời, khoảng trời mênh mông kia vừa vặn nhìn thấy thật nhiều sao.


Thiên Văn không am hiểu tinh tượng nhưng hắn biết nhiều chòm sao trên đó, khi còn nhỏ ông nội Thiên hay mang kính viễn vọng ra dạy hắn thưởng thức. Hiện tại lại muốn cho Diệp Tử Thanh ngắm nhưng ngặt nỗi trong nhà không có kính viễn vọng, Ma vương đành dùng tay chỉ góc này góc nọ tận tình giải thích chòm sao và ý nghĩa.


Cục bông theo hướng tay ngẩng cao đầu, mỗi lần Thiên Văn nói đến đâu sẽ gật đầu biểu thị.


"Có phải chú Tuệ Lân rất thích sao không?".


Diệp Tử Thanh hỏi, cái tên Thiên Văn chính là Thiên Văn Học, bởi vậy cậu suy đoán tên của hắn bắt nguồn từ đây.


Ma vương cười gật đầu, thật ra tên của hai anh em nhà hắn đều do ông nội đặt, Thiên Tước nghĩa là sao Khổng Tước, Thiên Văn là thiên văn học. Không hẳn là ông nội Thiên thiên vị nhị thiếu gia mà đặt tên hắn bao quát cả vũ trụ, chẳng qua khi đó Thiên Văn nhị thiếu sinh ra ngay chòm sao Yển Diên, cái tên chẳng thức thời chút nào mới quyết định lấy chữ Văn trong Văn học.


(Yển Diên nghĩa là Tắc kè hoa).


Ba mẹ luôn kì vọng vào con cái, tên là điển hình nhất. Diệp Tử Thanh nghĩ đến tên của mình, khóe môi giương lên tự hào. Mẹ Diệp thích màu tím nên tự giác trong tên sẽ có chữ Tử, mong muốn cậu trở thành người có ích cho xã hội, sống trong sạch như nước.


Tối đó, máy nhắn tin của Diệp Tử Thanh nhận được tin nhắn từ người không mong muốn. Thiên Văn đen mặt đằng đằng sát khí nhìn rõ dòng chữ bay múa trên màn hình rủ rê Diệp Tử Thanh đi xem phim, thiếu chút nữa đã đè cục bông hôn đến tắt thở.


Phương Tần cách thật xa bên kia đột ngột rùng mình, hắn dáo dác quay lại nhìn khắp phòng, sao tự nhiên lạnh sống lưng vậy kìa???


Mặc dù không thích cục bông đi chơi cùng người khác nhưng Phương thiếu đặc biệt ngoại lệ, nghĩ đến những lúc hắn bận rộn thì người này đã ra mặt lo lắng không ít nên tạm thời không đưa vào danh sách những kẻ cần diệt khẩu.


Rốt cuộc sáng hôm sau Thiên Văn dịu ngọt đưa Diệp Tử Thanh đi xem phim. Bộ phim này mới công chiếu gần đây, là dạng tiên hiệp. Lượng rating khá cao, diễn viên toàn những gương mặt mới nổi và vô cùng điển trai, xinh đẹp.


Thiên Văn đã từng xem qua bộ phim này cảm thấy nó không tồi, nhiều ngày trước hắn không thể đến trường chính là thay mặt Thiên Kì ra mắt bộ phim này, thưởng thức trước khi đem nó ra thị trường.


Tiên hiệp đa phần bay lượn, tung chiêu đẹp mắt, kích thích người xem, bộ phim lại có dàn diễn viên đẹp nên chẳng mấy chốc chiếm đông đảo lượt người thích, vì vậy xếp hàng mua vé khá lâu.


Phương Tần đặc cách mua sẵn vé nên chỉ việc đến rạp chờ đúng giờ mà vào thôi. Diệp Tử Thanh ôm một gói lớn popcorn vị anh đào hồng hồng, tay còn lại được Thiên Văn giữ chặt, phấn khởi nhìn dòng người chen chúc nhau.


Trùng hợp là Từ Khiêm cũng xem phim, phía sau hắn là Thiên Ngôn. Y không mặc vest đen công sở mà thay vào đó là áo sơ mi trắng, quần tây màu kem nhạt, cả người toát lên khí chất thanh thản tự nhiên.


Diệp Tử Thanh nhận ra vị bác sĩ này, có chút e dè chào hỏi, đại khái là sợ kim tiêm đi. Phương Tần tự nhiên giao tiếp, chẳng mấy chốc đã quen thuộc nhau.


Hàng ghế ba của bọn họ cách xa hàng ghế đôi của Từ Khiêm, vừa vào bên trong đã tách ra thành hai nơi.


Ánh sáng tối tăm khiến cục bông lần đầu làm chuyện ấy mấy lần vấp ngã suýt té ngửa. Thiên Văn bất đắc dĩ giữ cậu lại một chỗ cho đến khi thích ứng hoàn toàn trong bóng tối.


Âm nhạc khởi đầu vang lên, bản tấu sáo và đàn tranh cực kì hợp với phong cách tiên hiệp. Đập vào mắt là những nam nữ tóc dài mượt mà, y phục rộng thắt vòng eo bay bay lượn lượn như chim.


Bốn chữ tựa phim viết theo triện cổ mờ ảo hiện ra. Sau đó là giới thiệu dàn diễn viên cùng cốt truyện phim mở màn.


Màn hình phóng to hơn gấp mấy lần ở trong nhà Thiên Văn, đặc sắc từng nét, âm thanh lại chấn động vang cả màng nhĩ. Tim Diệp Tử Thanh đập nhanh còn có chút gì đó hồi hộp, nghi hoặc chờ đến khúc gây cấn là âm thanh đó lại bùng lên.


Chất lượng phim quá tuyệt hảo, khán giả không nhịn được đôi khi ồ lên cảm thán hoặc cười những phân cảnh hài hước. Khúc cuối nữ diễn viên phụ trúng một đạo chưởng rơi từ trên cao xuống, nam chính bất chấp bay xuống ôm lấy người, cảnh quay cận cảnh nữ phụ hấp hối, máu trào ra đang nói lời tâm tình chôn giấu bao lâu, sau đó tuẫn mệnh. Nam chính gào khóc thương tâm, âm thanh hào hùng khi nãy cũng biến thành bản nhạc khác, da diết và đau khổ.


Cả rạp yên lặng, đâu đó còn có tiếng sụt sùi. Phương Tần nghẹn đến đỏ bừng, quay mặt chỗ khác lén lau nước mắt.


Diệp Tử Thanh cũng bị phân cảnh này làm cho đau lòng, không tự chủ mà siết tay Thiên Văn. Bàn tay còn lại của Ma vương lập tức phủ lên trấn an, Phương Tần vừa lúc quay lại đón nhận ánh mắt sắc như dao của Thiên Văn, đau đớn gì gì đó tự giác lui sạch sẽ, chừa lại cho nỗi sợ hãi và khó hiểu.


Nữa sao ?


Lão tử lại làm sai chuyện gì ?


Quả nhiên kìa ra khỏi rạp hai mắt Diệp Tử Thanh đã đỏ như mắt thỏ. Cậu không khóc nhưng vành mắt đau nhức không chịu nổi đã sưng lên, Từ Khiêm vừa nhìn thấy bộ dạng này sảng khoái cười thật to.


"Thiên Văn, Phương Tần, các cậu cũng đi xem phim à?".


Giọng nói mềm mại đột ngột cắt đứt tâm tình đang tốt của mọi người. Hơn ai hết Ma vương cực kì mẫn cảm với giọng nói này, hắn nhíu mày nhìn Diệp Tử Thanh.


Cục bông không quá để ý, thờ ơ lướt mắt sang chỗ phát ra giọng nói đó.


Đúng là Diêu Ngọc, đi cùng cô là Phương Chinh và Nhiên Từ cùng lớp. Bọn họ cũng xem phim nhưng ở phòng khác, chi nên không gặp nhau.


"Vừa hay bọn tôi tính đi trung tâm Bonheur, các cậu đi chơi cùng đi".


Nhiên Từ lập tức rủ, Phương Tần là thiếu gia phóng khoáng, có hắn đi chung tất nhiên các nàng sẽ nở mày nở mặt. Đáng tiếc là có thêm tiễn xú tử, dù không thích vẫn nể mặt, nhưng ánh mắt khinh thường khẽ dừng lại trên người Diệp Tử Thanh vô cùng rõ.


Sát ý của Ma vương chầm chậm lan ra, biểu tình lạnh nhạt nhưng Từ Khiêm biết rõ, em trai hẳn không vui. Huống hồ Từ Khiêm giao tiếp rộng rãi loại người nào chẳng gặp qua, vừa rồi cô bé váy đỏ kia rõ ràng không có thiện ý với cậu nhóc Diệp.


"Anh đặt bàn bên Vọng Nguyệt rồi, Tiểu Văn lại muốn thất hứa à".


Từ Khiêm xuất thủ giải vây, nụ cười vạn năm bất biến làm chết mê chết mệt biết bao người, đám nhóc mới lớn này càng dễ dỗ ngọt. Diêu Ngọc và hai cô bạn đúng thật là trúng chiêu, đỏ mặt nhìn hắn cười đáp lại.


"Hay là....bọn em đi cùng nhé, trung tâm hiện tại chắc rất đông".


Nghe xong câu nói đó Phương Tần xém chút đem coca trong miệng phun ra, khiếp sợ nhìn ba nữ nhân không biết ngượng kia, mà người đề nghị là hoa khôi Thánh Huy a, hoa khôi a.


Không ai đánh người đang cười, huống chi chỉ là bữa ăn chung, Từ Khiêm đá mắt sang em trai, Ma vương khẽ chớp mắt đồng ý.


Từ đầu đến cuối Diệp Tử Thanh luôn giữ trạng thái nghe nhìn, cậu thức thời không biết nói gì, hơn nữa bàn tay đang được Thiên Văn nắm cũng nhẹ nhàng rút ra.


Mối quan hệ này cho đến nay cậu vẫn không muốn ai biết. Tâm tình Ma vương quả thật muốn bạo phát, nhẫn nhẫn nhịn nhịn đi phía sau.


Vọng Nguyệt kì thực rất khó đặt trước bàn, nơi này chi phí đắt đỏ, bữa cơm lên tới ngàn tệ thậm chí trăm tệ nhưng vấn đề người có tiền muốn ăn ngon không hề tiếc rẻ. Ánh mắt ba cô gái sùng bái nhìn Từ Khiêm, các nàng tuy là tiểu thư nhà giàu nhưng việc đến Vọng Nguyệt dùng bữa vẫn khá mới lạ.


Phải biết đồ ăn ở đây mỹ vị không tả xiết, nhưng vấn đề đặt bàn thì vô cùng khó. Hoặc là quen biết, hoặc là quan chức, ngang nhiên bước vào đây một cách quen thuộc quả nhiên các cô mới thấy lần đầu.


Nhân viên thân thiện nhận ra Từ Khiêm, sắc mặt khẽ biến nhìn Đại thiếu gia đứng cuối, rất nhanh lấy lại bình tĩnh tiếp đón. Ông chủ lớn đã dặn dò bất kể đại thiếu gia đến đây phải làm mọi cách không cho phép ai chào hỏi làm lộ thân phận.


Thế nhưng sắc mặt khẽ biến đó vô tình lọt vào mắt Diêu Ngọc, cô nàng theo hướng quay đầu lại, thâm thúy nhìn Thiên Văn thì thầm to nhỏ với Diệp Tử Thanh.


Diêu Ngọc chán ghét đảo mắt phượng, từ lần nhờ cậu ta đưa hộ lá thư đã sinh ra ác cảm.


Oan uổng chính là Diệp Tử Thanh có giúp nhưng kẻ đầu sỏ không chút thương tiếc quẳng vào thùng rác là Ma vương, vì vậy kéo theo cả mớ rắc rối về sau.


Bàn tròn tinh xảo được sắp xếp tinh tế, mặt kiếng có vẽ đôi song long lượn mây sang trọng. Mọi người an tọa thì phục vụ đem thức ăn nóng hổi thơm lừng lên.


Tâm tình Diệp Tử Thanh có chút không vui, miễn cưỡng cười nói khi Từ Khiêm bắt chuyện. Ngoại trừ Diêu Ngọc thanh cao tỏ ý nói chuyện cùng cậu thì hai người bạn cùng lớp tuyệt nhiên xem cậu như không khí.


Nhất thời biết được Từ Khiêm là anh họ của Thiên Văn, thái độ bọn họ liền khác. Phương Chinh và Nhiên Từ vốn dĩ nghĩ hắn muốn dựa vào Thánh Huy kiếm nhà vợ giàu có, không ngờ anh họ là người có tiền nên lập tức thay đổi không dám khinh suất.


Bữa cơm này Diệp Tử Thanh ăn đến nghẹn, Phương Tần lờ mờ nhận ra không khí lạnh toát, trong lòng thầm đổ mồ hôi cầu nguyện, liên tục gắp thức ăn dỗ Diệp Tử Thanh vui vẻ.


"Sao cậu lại như trẻ con thế kia, còn nhờ Phương Tần dỗ dành".


Nhiên Từ trêu ghẹo, cô nàng thấy cảnh trước mặt đến chướng mắt, trùng hợp là bàn tròn ngồi xung quanh thấy rõ mọi động tác, cho nên Phương Tần nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Tử Thanh đều để vào mắt.