Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 28: Hoa mận trắng




Xe vừa đến chung cư Hoa Sơn, Diệp Tử Thanh đã kéo Thiên Văn chạy bay vào nhà ngay cả tiếng cảm ơn Phương Tần cũng theo đó mà vụt nhanh như tên lửa.


"Yêu nhau cũng thích thật".


Phương Tần lắc đầu nhìn cảnh Diệp Tử Thanh tự mình nằm ngay miệng cọp còn tỏ ra lo lắng, sớm biết cậu gấp gáp như vậy thì hắn cứ bảo tài xế từ từ mà chạy nha, nếu không ngày nào đó Diệp Tử Thanh sẽ bị ăn tươi nuốt sống.


Ma vương diễn đến nghiện, vào phòng liền nằm ngay đơ xuống giường. Trọng lượng 120 cân (khoảng ~ 72kg) của hắn đè lên Diệp Tử Thanh. Hai tay Thiên Văn linh hoạt giữ lấy cậu nằm bên dưới, hắn cúi đầu vừa vặn bắt gặp tầm mắt Diệp Tử Thanh.


Cục bông khẽ chớp mắt nghi hoặc làm tâm can Ma vương mềm mại. Hàng mi dài cong cong kia thậm chí còn vương vệt nước mắt sinh lí, sâu trong đôi ngươi xanh biếc đó chứa đựng hàng vạn cơn thủy tình, duy nhất phản chiếu thân ảnh Thiên Văn.


Không rượu mà tự say.


Trầm luân không thoát ra khỏi.


Thật đẹp.


Ma vương dịu dàng hôn lên mắt cậu, Diệp Tử Thanh nhắm mắt tùy ý để hắn hôn. Đối với người này cậu vô cùng bao dung chiều theo ý muốn.


Ngón tay hữu lực sờ lên má cậu, lả lướt như chuồn chuồn đạp nước, một nửa tựa như thương tiếc cậu đau, một nửa phảng phất chiếm hữu mãnh liệt.


Ma vương lần xuống môi, dư vị trái cây ngọt ngào bên chóp mũi. Đầu lưỡi Thiên Văn lướt lên môi cậu, dịu dàng từng chút một tiến sâu vào trong khoang miệng ngập tràn hương vị dịu ngọt kia.


Diệp Tử Thanh ôm cổ hắn nhắm mắt đáp lại. Thân thể và lí trí đều phó mặc cho Thiên Văn tác loạn, chậm rãi vẽ lên tâm can hình bóng thân thuộc người thiếu niên này.


"Tử Thanh, Tử Thanh".


Ma vương nỉ non gọi tên cậu, rúc đầu vào hõm vai hít sâu mùi hương thanh nhã trên cơ thể cục bông, lướt xuống xương quai xanh xinh đẹp gặm nhấm.


Diệp Tử Thanh rùng mình, cảm giác thân nhiệt Thiên Văn thêm nóng lợi hại chậm chạp phủ lên bụng. Điểm nhạy cảm bị kích thích cực kì, Diệp Tử Thanh nghiêng đầu, nước mắt sinh lí chảy dọc theo gò má nhẵn mịn.


Ma vương luôn chú ý biểu tình của cậu, cục bông mỗi lần kích tình như trong dự kiến đều rơi nước mắt. Biểu cảm cam chịu nhẫn nhịn của cậu luôn luôn giữ lí trí hắn hóa cầm thú.


"Anh đợi em thật lâu". Thiên Văn than thở, có trời mới biết hắn nhẫn với cục bông đầy sức mê hoặc này đến thế nào.


Diệp Tử Thanh bật cười, cậu niết mặt hắn nhéo vài cái, bước cuối cùng là trái cấm, Diệp Tử Thanh tuy rằng không còn cha mẹ quản thúc nhưng việc thiêng liêng đó cậu vẫn muốn dành cho đến khi đủ tuổi, như lời nói Mẹ cậu dặn dò, đó là tôn trọng.


"Mau thay đồ ra, em đi nấu nước cho anh".


Đúng là Thiên Văn không có cảm sốt, Diệp Tử Thanh bớt đi lo lắng song lại cũng không hề trách cứ hắn.


"Ừm".


Thiên văn ngoan ngoãn xách quần áo đi tắm. Diệp Tử Thanh loay hoay soạn đồ dơ của hắn, điện thoại trong túi áo rơi ra, đúng lúc đó đang hiển thị cuộc gọi đến. Ma vương để chế độ yên lặng nên chẳng hay biết, Diệp Tử Thanh cầm lên xem.


Papa Tuệ Tuệ đang thực hiện cuộc gọi.


Còn có kí tự đầu kì lân một sừng cuối dòng. Diệp Tử Thanh tự giác không bắt máy loạn để mặc điện báo tự tắt, tôn trọng riêng tư là cần thiết.


Tuệ Lân gọi hai cuộc, toàn nhỡ.


Ma vương hiếm khi bỏ lỡ cuộc gọi từ y, trừ phi bất đắc dĩ đang lái xe. Cuối cùng y đợi thêm 5 phút, lần nữa gọi lại.


Điện thoại tiếp tục phát sáng.


Mà bên này Ma vương đang gội đầu, cửa kiếng gắn ở phòng tắm thấy làm mờ thấy mờ ảo động tác hắn hai tay vươn cao ra sức cào cào.


Diệp Tử Thanh chần chờ gõ cửa phòng tắm. Ma vương mở nước không hề nghe thấy, miệng đang lẩm nhẩm lời bài hát nào đó, ngăn cách hết thế giới bên ngoài.


Nghĩ đến chuyện xông vào bất giác hai tai Diệp Tử Thanh đỏ rực. Có vẻ Papa Thiên Văn gấp lắm, tận ba cuộc bỏ lỡ.


Rốt cuộc cậu bấm nhận cuộc gọi.


"Con đang lái xe à?". Tuệ Lân nói trước.


"Dạ".


"Ai đó?".


Tuệ Lân kinh ngạc hỏi, Thiên Kì cũng ngạc nhiên nhích lại kề sát điện thoại nghe lén. Tiểu tử nhà hắn không phải ghét nhất việc ai động chạm tùy tiện vào đồ của nó sao.


"Tử Thanh, là cháu hả?? ".


Nếu là cậu nhóc này thì hoàn toàn lí giải được.


"Dạ, anh ấy đang tắm, cháu xin lỗi vì tùy ý, chỉ là chú gọi nhiều cuộc cháu nghĩ rằng có việc gấp". Diệp Tử Thanh căng thẳng lựa lời thích hợp.


"A, không sao đâu, chú định hỏi thằng bé ngày mai khi nào về".


Tuệ Lân thân thiện cười nói xua tan đi nỗi bất an trong lòng Diệp Tử Thanh, y quan tâm hỏi tình hình thi cử của cậu, điều đó khiến Diệp Tử Thanh sinh ra hảo cảm.


Chẳng mấy chốc cậu đã thoải mái trò chuyện cùng Tuệ Lân, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.


Ma vương khoanh tay đứng sau lưng cậu nhếch cao khóe môi. Papa quả nhiên lợi hại, đem con dâu thu thập về trướng mình, tương lai chắc chắn sẽ là bè cánh đắc lực cho cục bông nha.


Diệp Tử Thanh đang lắng nghe Tuệ Lân nói chuyện bỗng nhiên cảm giác được hơi nước lành lạnh vây quanh cổ. Thiên Văn ôm cậu từ đằng sau, mái tóc ướt sũng nước cọ lên má lên vai cậu, hắn vươn đầu lưỡi quét lên vành tai cục bông.


Diệp Tử Thanh xấu hổ đè lại cái đầu cố ý phá rối, cậu trừng mắt cảnh cáo Thiên Văn. Ma vương phì cười, tiếng cười trầm thấp thật khẽ lọt vào điện thoại.


"Thiên Văn chính hiệu" ngỡ ngàng phun nước đầy laptop, vừa rồi không có nghe lầm đi, anh hai ác ma cười?


Còn cười rất quyến rũ.


Không xong rồi, tai hẳn đã có vấn đề rồi, phải đi khám mới được. Đâu rồi, bệnh viện nào chuyên tai mũi họng tốt nhất đây, đâu, cái nào a?????


"...Bà xã, anh nghe lầm, đúng không nha?".


Thiên Kì ngoáy ngoáy tai, có chút ngứa, hận ngón út quá lớn không thể vào sâu thêm, mông lung nhìn Tuệ Lân.


"Con trai lão tử không thể cười sao, biểu cảm anh đây là ý gì hả?". Tuệ Lân nhàn nhạt liếc Thiên Kì.


Ma vương đâu phải vạn năm bất biến, chỉ là hắn không thèm ban phát cho bất cứ ai ngoại trừ Papa, số lần kéo giãn cơ mặt hầu như đếm trên đầu ngón tay, người khác tất nhiên lạ lẫm nhưng Tuệ Lân thì không, y chính là mong con trai cười nhiều như vậy, biểu tình Thiên Văn ít đến thương cơ mà.


"...Anh không có".


Thiên Kì vội vàng dỗ dành bà xã, trong lòng hung hăng giày xéo đại quý tử vô tâm vô tình cũng chọc giận bảo bối.


Màn hình điện thoại tối đen chỉ còn trơ lại tấm hình phong cảnh đại dương, cậu hốt hoảng ấn nhầm kết thúc, nghĩ đến biểu tình bậc trưởng bối đột ngột bị cắt đi sẽ thế nào, nói không chừng còn đánh giá cậu hư hỏng. Ánh mắt Diệp Tử Thanh lóe sáng, chầm chậm quay nhìn Thiên Văn.


Ma vương tự biết bản thân phạm lỗi nhanh chóng lui khỏi giường, đáng tiếc Diệp Tử Thanh nhanh hơn chộp được áo hắn, Ma vương thành công bị "tóm gọn" nằm phủ phục trên giường giang rộng tứ chi để cục bông tức giận gặm cắn.


Tiếng cười Thiên Văn vô cùng dễ nghe, câu dẫn Diệp Tử Thanh như cá gặp mồi, cậu không còn sức cắn hắn, tâm can mềm mại bất tri bất giác ghì chặt lấy thân thể kia.


Tư thế nhìn từ trên cao xuống thấy rõ ngũ quan phi thường anh tuấn của Thiên Văn, cậu lướt trên từng bộ phận rất chậm, lưu luyến đem từng chi tiết nhỏ nhất phác họa trong đầu.


"Tử Thanh, em thích anh nhiều không?".


Ma vương lồng vào bàn tay cậu cùng áp lên mặt hắn, thâm tình nhìn Diệp Tử Thanh cười lên. Chính dương quang vô hạn này phá vỡ mọi quy tắc hắn đặt ra, đem người này cưng chiều đặt ở đầu tim, bất cứ ai cũng không được phép tiến lại, nhìn nhiều hơn một cái càng không.


"Thích, thích nhất trên đời".


Đôi khi Diệp Tử Thanh hỏi lòng vì sao lại yêu thích người này nhiều như thế, cậu đinh ninh rằng tình cảm đoạn đầu luôn đậm sâu, qua dần sẽ phai nhạt như bao cặp đôi trên thế gian mỗi ngày đều xảy ra chuyện chia ly mất mát.


Sự ngăn cách lòng người, không bao dung và thấu hiểu vô tình khiến họ lạc mất nhau. Tình yêu luôn song hành cùng đau thương và tiếc nuối, Diệp Tử Thanh sợ hãi là vì thế.


Cậu mở rộng lòng mình, đem mọi thứ yếu khó khăn để hắn nhận biết, Thiên Văn chẳng hề ghét bỏ.


Điều tin tưởng thứ nhất.


Những lúc khích động giận dỗi không thèm nghe giải thích, mặc sức càn rỡ vùng vẫy trong sự trẻ con của cậu, Thiên Văn vẫn luôn rộng lòng bỏ qua.


Điều bao dung cần thiết thứ hai.


Chắc chắn còn rất nhiều điều, nhiều việc Thiên Văn chưa thể hiện, nhưng bằng hai điểm này Diệp Tử Thanh nguyện ý trao cho hắn nửa linh hồn đặc quyền chấp chưởng.


Dĩ nhiên Thiên Văn xứng đáng.


"Ngốc nghếch".


Ma vương hoàn toàn gục ngã, việc yêu cậu khiến mọi ngóc ngách trong lòng hắn hạnh phúc không tả được.


Một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong đời hắn.


Tinh thần chịu áp lực những ngày thi rốt cuộc đem cả hai ngủ say, Ma vương quên béng luôn việc gọi lại cho Tuệ Lân, thỏa mãn ôm cục bông mềm mềm ngủ say.


Trời chưa sáng tỏ Thiên Văn bị điện thoại dưới chân đánh thức. Hắn có tinh thần cảnh giác cao độ nên dễ dàng phát hiện ra rung chấn nho nhỏ.


Ma vương bao bọc chăn lại cẩn thận, nhẹ nhàng cầm điện thoại mở cửa ban công để nghe.


"Chậc, bao giờ con về?". Đầu dây kia là Thiên Kì.


"Sáng mai".


Ma vương đứng nép vào góc khuất tránh gió, phòng nhỏ Diệp Tử Thanh không có hệ thống sưởi ấm, không đóng cửa gió lạnh sẽ tràn vào. Hắn ăn mặc đơn bạc làm vài động tác thể dục lưu thông máu giữ ấm cơ thể.


"A, Papa con chờ hai đứa, không thể hôm nay sao?".


"Không được".


Tập trung cho kì thi cả tuần khiến Diệp Tử Thanh không thể vào bệnh viện, hôm nay hắn muốn dẫn cục bông đến thăm Mẹ Diệp.


"Còn phải sắm chút đồ cho em ấy".


"Ba sẽ nói lại với Tuệ Tuệ, thằng bé thích ăn gì ?".


Thiên Văn ngẫm nghĩ hồi lâu liệt kê vài món Diệp Tử Thanh thích, hắn biết là Tuệ Lân đích thân nấu nướng chào đón cậu, Thiên Kì gật đầu đem tên nhớ hết, hắn dặn dò thêm vài chuyện rồi gác máy.


Chân trời dần sáng tỏ, ngủ cũng không ngủ được nên Ma vương dứt khoát tập thể dục. Hắn vệ sinh cá nhân xong, vén chăn thật kĩ không có nổi cơn gió nào ảnh hưởng mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, mọi động tác vô cùng nhỏ nhẹ.


Không khí se lạnh rất thoải mái, Ma vương vươn người làm động tác vung tay, chậm rãi hít thở. Khu chung cư X này khá lâu đời, xung quanh trồng vài gốc cây lớn cứng cáp, Thiên Văn lần đầu thấy loại hoa này rất hiếu kì, trong cái lạnh giá khắc nghiệt này vẫn nở hoa. Hắn tiện tay hái xuống vài đóa nhỏ cất trong túi định bụng đem về tặng lại cho cục bông.


Diệp Tử Thanh ngủ đến no, tỉnh dậy liền có sẵn bữa sáng trên bàn, hạnh phúc híp mắt cười.


"Mau dậy đi, lười quá".


Thiên văn bẹo má cậu, cưng chiều ôm cục bông ra khỏi chăn. Nhân lúc cậu trong toilet lại ra ngoài mua sữa.


"Ủa?".


Diệp Tử Thanh nhạc nhiên gảy nhẹ ngón tay lên chùm hoa nhỏ li ti trưng bày trong bình sữa bò rỗng trên bàn, hôm qua chỗ này vẫn trống mà.


"Đẹp không?".


Ma vương kịp lúc trở lại trên tay còn cầm hai ly sữa nóng. Hắn đặt lên bàn ôm Diệp Tử Thanh ngồi xuống giường chỉnh lại tóc cho cậu. Mái tóc đen vừa tắm xong còn ẩm ướt hơi nước.


"Lạnh thế này mà em còn tắm". Ma vương trách cậu.


Diệp Tử Thanh cười cười, người này biết rõ thói quen cậu hay tắm sáng sớm nên cố tình trước khi ra ngoài còn pha sẵn nước ấm cho cậu, bất quá Diệp Tử Thanh cũng không phản bác lại, cậu vươn tay chỉ về bình hoa hỏi


"Anh hái hả?".


"Ừ, thấy ven đường, mùi hương không tệ, nghĩ em thích nên đem về".


Hai tay Ma vương lồng vào tay cậu ủ ấm. Diệp Tử Thanh nghiêng đầu hỏi tiếp


"Chưa từng thấy hoa này sao?".


Ma vương ngẩn ra, sao em ấy biết?


"Nhìn bộ dạng anh là biết chưa bao giờ thấy qua rồi". Diệp Tử Thanh cười.


"Đây là hoa mận trắng". Diệp Tử Thanh giảng giải cho Thiên Văn hiểu về loại hoa này.


Loài hoa chỉ nở vào mùa đông, hòa cùng màu sắc của tuyết vô cùng hài hòa, ý nghĩa lại cát tường nên là hoa mà Diệp Tử Thanh thích nhất.


Khi Mẹ còn tỉnh táo trước sân nhà cũ có trồng loại hoa này, vào mùa đông nở rộ ra cực kì đẹp đẽ. Diệp Tử Thanh khi ấy còn bé thường hay thức dậy sớm để ngắm cảnh bình minh hòa với sắc tuyết và sắc hoa này, thanh khiết và xinh đẹp.


Bộ dáng thưởng thức hoa càng động lòng người, Thiên Văn hôn lên thái dương cậu, hắn biết hiện tại loài hoa này gắn liền với Mẹ Diệp, sâu trong tâm vô thức thở dài, vấn đề của Mẹ Diệp luôn là cái gai ghim trong lòng Diệp Tử Thanh, nhức nhói và khổ sở.


Nhưng bà vẫn còn thở, vẫn còn hi vọng. Ma vương nhờ vả Từ Khiêm dùng liệu pháp khác, chí ít trong thời gian không dài nữa, có thể, bà sẽ thật sự tỉnh lại.


Thiên Văn  mang cục bông nhà mình đến bệnh viện. Cả hai ngồi bên cạnh Mẹ Diệp hàn huyên, thủ thỉ cùng bà những chuyên trên trời dưới đất, nói đến bấc diệc nhạc hồ.


Dù rằng, người kia từ đầu đến cuối đều bất động thanh sắc.


Nhìn Diệp Tử Thanh tận tình chăm sóc cho mẹ, trên môi luôn treo mạt cười khiến đáy lòng Ma vương tan chảy. Cục bông nhà hắn vô cùng mạnh mẽ.


Xế chiều lại ngồi xe bus đến trung tâm thương mại. Đến nhà gặp trưởng bối nhất định phải có quà gặp mặt, đây là truyền thống văn hóa. Dù Ma vương mặt than mấy lần muốn nói cho cậu biết những thứ này đem tặng Tuệ Lân phỏng chừng hắn còn bị y đánh đòn vì để cục bông vung tiền không can ngăn.


Nhưng Diệp Tử Thanh rất cứng đầu, một mực muốn mua quà, cậu không thể tay không đến đó gặp hai trưởng bồi, vả lại còn ở đến tận mười ngày. Cuối cùng Thiên Văn thỏa hiệp để cậu mua quà, nhưng tiền phải chia đôi.


Ngẫm lại số tiền ít ỏi trong ví, Diệp Tử Thanh cắn răng chấp nhận. Có trời mới biết nếu cậu không chịu chia đôi số tiền tên thù vặt Thiên Văn này nhất định đòi phúc lợi mỗi ngày.


Diệp Tử Thanh chọn được bộ ấm trà vẽ hoa văn màu lam, giá thành cũng gọi là tạm chấp nhận được. Sau đó lại chọn thêm hai gói trà thượng hạng gói chung.


Thiên Văn nhìn thấy đầu lập tức đau, hi vọng rằng đến lúc về nhà ông Ba nhà mình không mang ra đãi khách bộ ấm trà Thanh Hoa hiếm có hắn nhìn trúng ở buổi đấu giá khi về nước rồi tiện tay mua mấy ngàn tệ.


Buổi tối cơm nước xong xuôi, Diệp Tử Thanh chăm chú sấy tóc cho Thiên Văn vừa tắm xong. Cậu hỏi hắn


"Văn này, chuyện anh ở nhà em, ừm thì...hai chú không có ý kiến sao?".


Cậu thắc mắc lâu lắm rồi nhưng lại chưa có cơ hội hỏi, suy cho cùng bậc cha mẹ sao lại dám để con mình ở bên ngoài cùng nam nhân xa lạ, hay là, ba mẹ cậu ấy nghĩ đến cậu dễ dãi, hoặc giả ý khác.


"Anh tự lập từ nhỏ nên chuyện anh kết giao, ở cùng ai đều không có ý kiến, họ chỉ quan sát thôi".


Đưa vệ sĩ theo báo cáo tình hình, lập GPS, mọi mối quan hệ đều chi tiết.