Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 15: Thân phận




Hiệu trưởng nhìn ba cậu học sinh trước mặt đầu liên tục kêu ong ong, chuyện này xảy ra nhanh hơn dự kiến của ông.


Nửa tiếng trước Viễn Quang hùng hổ lao vào phòng học 11A-2 tìm Thiên Văn, hắn bá đạo đập bàn ghế, thấy Ma vương và thằng nhóc kia ngồi bình tĩnh ăn sáng liền ngông cuồng tính hất bàn vào người Diệp Tử Thanh.


Phương Tần nhanh mắt đứng lên lạnh lùng nhìn Viễn Quang, dĩ nhiên Viễn Quang không dại gì mà đụng đến cậu ấm nhà họ Phương, hắn cao giọng mỉa mai


"Ấy chà, bộ mặt đẹp thật có ích đi, ngay cả Phương thiếu cũng ra mặt bênh vực kìa".


Đâu đó liền có tiếng cười, quan hệ của hai người sớm đã bị cả lớp rầm rì sau lưng, dĩ nhiên đối với Phương Tần chẳng là cái lông gì, nhưng tin đồn đó một phần dẫn đến bất lợi ngày hôm nay của Diệp Tử Thanh.


Phương Chinh tiểu thư tự tin đi đến Viễn Quang che miệng cười, cô nàng giả lả


"Viễn thiếu sao lại nóng tính như vậy, Phương thiếu chỉ là bênh vực kẻ hèn yếu thôi mà".


Hai chữ "hèn yếu" rót vào tai Diệp Tử Thanh nghe thật dữ dội. Ma vương đảo mắt nhìn thân ảnh mảnh mai kia, đôi mắt thừa hưởng cặp mi dài cong đa tình, lớp phấn trắng mỏng đắp lên mặt càng tôn thêm xinh đẹp.


Bất quá cũng một dạng như nhau, che che giấu giấu bằng mấy màu xanh màu đỏ đó chẳng có gì hay ho, quá bình thường.


Phương Tần chẳng ngại nhưng nhìn Diệp Tử Thanh ngồi ở đó tự dưng hắn muốn phát hỏa, nhìn thấy bộ dạng Phương Tần muốn gây chuyện, Diệp Tử Thanh vội vàng ngăn cản.


Cậu đứng lên nắm vai Phương Tần lui về sau, ngầm lắc đầu, chuyện này nếu không giải quyết lại sẽ tiếp tục liên hệ thêm nhiều người.


"Tôi sẽ đến xin lỗi Diêu tiểu thư, bất quá chỉ là đụng chạm gây hiểu lầm, các cậu hà tất phải vậy".


Ma vương ngơ ngẩn, cục bông này thật lớn gan, tuy nói xong bàn tay không tự giác mà siết chặt nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng Viễn Quang. Hắn cảm thấy càng thú vị, hóa ra Diệp Tử Thanh cũng có một điểm can đảm này.


"Xin lỗi, miệng mày cũng mọc được ngà voi nha, nhưng mà không cần".


Viễn Quang dương dương tự đắc dang tay sảng khoái cười nói thật lớn


"Chỉ cần mày cúi xuống dập đầu ba cái nói xin lỗi gia gia, tao lập tức bỏ qua chuyện này".


"Sao cậu lại có thể ra điều kiện như vậy, ha ha ha".


Tiếng cười lan rộng ra cả lớp, một số bạn học bất bình Viễn Quang ỷ đông hiếp yếu nhưng chung quy thế lực gia đình không bằng chỉ dám âm thầm cắn răng cầu may cho Diệp Tử Thanh.


Diệp Tử Thanh tái mét, cậu có thể khuất nhục xin lỗi đám người này, nhưng chuyện đó nhất định cậu không làm. Tự tôn của cậu không thể bị chà đạp như vậy.


Ma vương lẳng lặng nhìn gương mặt đáng chết kia thô bỉ cười nói, bên cạnh còn phụ họa thêm Phương Chinh cười trộm, khóe môi nhếch lên khinh thường, cũng hợp quá đi.


"Đừng ỷ vào gia thế của mày mà bắt nạt người yếu, chó chết".


Phương Tần nhịn hết nổi tung một quyền ngay giữa mặt Viễn Quang, hắn đang nhắm mắt cười cơ bản không hề chú ý thế là lãnh trọn một đấm đau như trời giáng.


Viễn Quang lăn lốc ngã xuống ôm mặt, máu tuôn từ mũi ra trào xuống qua khe hở tay, chả mấy chốc cả bộ đồng phục Thánh Huy nhuộm lấm tấm đỏ.


"Á á".


Đám con gái hốt hoảng tranh nhau trốn đi, Phương Chinh cũng bị một màn trước mắt làm cho chết đứng run rẩy không đi được cho đến khi cô bạn thân Nhiên Từ kéo ra khỏi hỗn loạn còn chưa hoàn hồn.


"Đánh rất hay".


Ma vương cong môi tán thưởng, hắn đứng lên nhấn Diệp Tử Thanh xuống ghế, xoay cổ tay vài vòng phát ra âm thanh rắc rắc âm lãnh nhìn về đám bạn của Viễn Quang. Nhịn cũng đủ rồi, sở dĩ Thiên Văn im lặng muốn xem những người này diễn đến đâu, đồng thời quan sát xem có ai đứng về phía Diệp Tử Thanh, hiện tại đã xác định, hắn cũng không cần thiết phải thừa nước đục béo cò, đánh thì đánh a.


Một mình Phương Tần dĩ nhiên so không lại bầy khỉ đột đông đúc nhưng có cứu tinh tự nhiên khỏi nói. Hắn xuất thân Karate nhị đẳng còn Ma vương tinh thông nhiều loại võ, thế lực nghiêng về ai chắc chắn không cần nói nhiều.


Khi Đàm Duệ Hàn nhận tin chạy đến thì thế cục đã tàn, Viễn Quang cùng ba tên choi choi nào đó đang nằm ngay đơ dưới đất chật vật không thể tả. Còn bên kia hai học trò của hắn một vết bụi dính lên áo cũng không thấy, đối nghịch thấy rõ.


Nói gì thì nói việc đánh nhau là không thể chấp nhận được, kinh động đến cả Hiệu trưởng nên tất cả đều bị bắt lên phòng.


Thiên Ngôn đứng ngoài phòng chờ gọi điện cho Chủ tịch thông báo tình hình. Bên kia Thiên Kì nhận được tin cũng chậm rãi lái xe đến trường.


Viễn Lộc sốt ruột nghe tin quý tử lại bị đánh nhanh chóng bỏ họp đón phu nhân chạy đến, vừa nhìn thấy Phương Tần tự giác bỏ qua, hắn không muốn kiếm thêm chuyện phiền phức, Phương gia dẫu sao ba đời đều có người nhà trong quân đội, thế mạnh này hắn không ngu xuẩn mà động vào. Vì vậy, Ma vương trực tiếp trở thành mồi ngon.


"Là thằng này đánh con?".


Viễn phu nhân đau xót khóc lóc sờ mặt con trai, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía bọn Thiên Văn. Thiên Ngôn một bước chắn lên trước che khuất tầm nhìn sắc bén của nàng.


Viễn Lộc hùng hổ xông lên bất chấp căn ngăn của Đàm Duệ Hàn, hắn nắm cổ áo Thiên Văn hét vào mặt


"Thằng khốn kiếp, mày dám đụng con tao sao, nó có mệnh hệ gì thì cả nhà mày gánh nổi không?".


Đàm Duệ Hàn dù chán ghét nhưng tác phong thầy giáo vẫn phải bênh vực học trò của mình, hắn kìm kẹp lại tay lão già Viễn Lộc điên máu tới mức gần như động thủ. 


"Bỏ thằng bé ra".


Đương lúc mọi người lo lắng Viễn Lộc làm ra chuyện khó dễ thì một giọng nói trầm ấm cắt ngang, khí lực vừa đủ nghe, mang trong âm điệu còn có chút không giận tự uy.


Hiệu trưởng Trần lập tức đứng dậy, mồ hôi ròng ròng trên mặt, sự xuất hiện của người này quả thật đúng lúc, dường như mọi bất lực đều tan biến.


Một thân áo vests đen sang trọng, áo trong màu trắng tinh tế, cổ áo cài khuyên bạc lấp lánh đá quý, cà vạt màu trắng bạc phối cùng giày tây đen bóng bẩy. Cộng thêm dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ như tượng hiện hữu trước cửa phòng.


Không khí liền trở nên lặng trầm, ngay cả hô hấp cũng không thông. Thiên Ngôn liền cấp ghế cung kính mời, sắc sảo nhìn lại cặp vợ chồng già kia, ánh mắt chán ghét không hề che giấu. 


Nét mặt hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống của Viễn Lộc bỗng chốc nhăn nhúm tái mét. Người này....người này....


Thiên Kì liếc nhìn bàn tay đầy lông lá rậm rạp đang siết cổ áo con trai mình, ánh mắt chợt lạnh đi.


"Buông".


Viễn Lộc mềm nhũn buông ra, lắp bắp lui về sau, tựa như kẻ xấu đang bị thẩm phán giữa công đường. Viễn phu nhân thấy chồng mình tự dưng sợ hãi liền đanh đá đứng lên hét ầm


"Ông sợ cái gì, cái bọn nhà này là ai mà đánh con mình, ông xem đi, trời ơi, con của tôi bị đánh ra nông nổi này".


"Câm miệng".


Viễn Lộc gầm lên, phu nhân của hắn thành sự không có bại sự ngược lại thì thừa. Người trước mặt chính là Chủ tịch Thiên Gia, những người ăn không ngồi rồi hưởng thụ như nàng làm sao mà biết được. Hắn lấm lét nhìn đến Thiên Văn, thằng nhóc kia vừa vặn đứng sánh ngang với Thiên Chủ tịch, hai gương mặt giống hệt nhau, âm lãnh nhìn lại hắn.


Thiên Văn phủi lại cổ áo lạnh lùng liếc nhìn về phía Viễn Lộc mặt mày giống như lá chuối tươi. Gật nhẹ đầu với Ba liền kéo Phương Tần đi qua bên cạnh. Đầu chỉa ngơ ngác một lúc mới phát hiện ra thân phận Thiên Kì, nói vậy, người học cùng lớp với hắn, thật sự không dám nghĩ đến nữa a.


Ma vương và Ba hắn đã lên kế hoạch gặp những người này nên từ lúc xảy ra chuyện đã để Diệp Tử Thanh ở lại phòng giáo viên.


Chỉ trách Viễn Quang coi trời bằng vung tự mình nhanh chóng tìm đường chết, hắn vẫn e ngại thân phận khó tiếp cận với Diệp Tử Thanh, mọi tính toán xử lí ngoài luồng chỉ vì tên đầu gấu có lực không có não kia phá vỡ cục diện.


"Hiệu trưởng Trần, thật ngại quá để thầy phải lo lắng cho Thiên Văn".


Bàn tay thon dài lịch sự vươn ra bắt lấy tay Hiệu trưởng Trần và Đàm Duệ Hàn chào hỏi. Trước tiên, chính là để người có thiện cảm trước đã.


Đàm Duệ Hàn thầm đánh giá Thiên Kì cũng không khỏi khó gần như đồn đại. Hắn ôn tồn giải thích lại sự việc cho Thiên Kì nghe.


Dù trước đó đã nghe Thiên Ngôn và con trai kể lại, Thiên Kì vẫn làm bộ sửng sốt, cười mà không cười nhìn về Viễn Lộc


"Chủ tịch Viễn, có điều gì muốn nói cùng tôi không?".


"Tôi...tôi...không...".


"Tuổi còn trẻ đánh nhau là thường xuyên huống hồ bọn chúng còn đi học cả mà".


Nụ cười máy móc xuất hiện, Thiên Kì tươi cười nhìn Viễn Lộc ý vị thâm trường. Đừng nhìn hắn bề ngoài hiền hòa như vậy mà lầm, nụ cười phảng phất như có như không chính là tâm trạng biến hóa thất thường không ai nắm bắt được, đây mới là ưu điểm của Chủ tịch Thiên Gia, hỉ nộ bất biến. 


Nhìn bộ dáng thu mình của Viễn Lộc mới biết được Thiên Kì trên thương trường đầy đao kiếm đáng sợ thế nào. Một câu nói của Thiên Kì cũng khiến gia thế phất lên hoặc suy tàn. Đàm Duệ Hàn cảm thấy mình may mắn khi sống ở thời hiện đại.


"Bất quá, Thiên Gia không gánh được mệnh hệ Viễn thiếu gia".


Đừng nói hắn dễ dàng bỏ qua thì Tuệ Lân cũng không bỏ qua hành động khiếm nhã vừa rồi, nếu con trai thuộc gia thế thấp hơn thì chắc chắn không tránh khỏi rắc rối, tệ hơn là không thể đi học. Đám bại hoại này, một lần nên xử lí sạch sẽ.


Địa vị Viễn gia hoàn toàn không ảnh hưởng đến lợi ích tập đoàn, nhưng bớt một cái gai thì cũng coi như tích đức cho những gia thế lương thiện. Mấy năm gần đây dựa vào thế lực đại thụ của Thiên gia mà Viễn Lộc âm thầm làm không ít chuyện xấu tổn hại nhiều công ty mới mở, thật đúng là tạo nghiệt mà.


Viễn Lộc nghe đến hai chữ cuối thì hoảng hốt đứng lên, hắn giả lả cười


"Chuyện trẻ con ấy mà, thằng bé nhà tôi đắc tội lớn mong Chủ tịch rộng lượng bỏ qua cho".


Nói rồi nháy mắt ra hiệu cho thằng con trai mình tiến lên xin lỗi, Viễn Quang bất mãn nhìn mẹ không muốn đi, cơ bản còn chưa biết người trước mặt là ai.


Thấy con trai chần chừ đứng sau lưng phu nhân không chịu xin lỗi Viễn Lộc cơ hồ máu dồn lên não đi đến định đánh cho hắn bạt tai thì phu nhân hắn the thé la lên can ngăn


"Sao phải xin lỗi, bọn chúng đánh con mình tôi chưa bắt đuổi học bọn nó là may mắn rồi".


Viễn gia nhờ hợp tác với Thiên Gia mới ăn nên làm ra, phía sau còn chèo kéo nhiều đối tác, Viễn phu nhân còn chưa biết cần câu cơm hiện tại trước mắt mình, oai oái chỉ vào Thiên Văn


"Tiểu Quang nhà tôi là con vàng con ngọc, mấy người đánh nó liệu có đền bù được không?"


Thiên Kì lắc đầu cười, có mẹ cưng chiều đến độ không biết đúng sai như thế con không muốn hư cũng không được. Hắn bắt chéo chân nhàn nhã xem kịch, diễn nữa đi a.


"Vậy con nhà người khác không phải vàng ngọc?".


Ma vương đột ngột lên tiếng cắt ngang. Hận ý tự dưng phát sinh, nếu hắn không ra mặt thì ngày hôm nay rất có thể Diệp Tử Thanh sẽ bị đánh đến mức nhập viện, không những thế lòng dạ hẹp hòi của đám tiểu nhân kia sẽ khiến cậu suy sụp mà tự bỏ học.


"Cùng lắm tôi sẽ đền viện phí cho nó, Hiệu trưởng Trần, ông làm sao thì làm, tống cổ những đứa mất dạy này ra khỏi trường cho tôi".


Ỷ vào ông xã có một phần cổ đông nhỏ trong Thánh Huy, Viễn phu nhân dựa vào đó ngang tàng ép buộc người đuổi học, nàng không tin bọn này có thể đi học ở đâu được. Dù được nàng cũng dùng tiền tiếp tục gây khó dễ, đã mất dạy thì cần gì phải học.


Nụ cười trên môi Thiên Kì chợt tắt, hắn lẳng lặng nhìn người phụ nữ không biết sống chết kia lảm nhảm, cả đời Thiên Kì sủng vợ đến mức người người đều biết, tất nhiên việc Tuệ Lân dạy dỗ các con càng khiến hắn tự hào, nay nghe được hai chữ "mất dạy" bật ra tâm tình có chút sát ý.


"Câm miệng, lập tức câm miệng lại cho tôi".


Viễn Lộc tức giận rèn sắt không thành thép lo lắng nhìn về Thiên Kì. Quả nhiên sắc mặt y đã biến đổi thâm trầm lợi hại.


"Thiên Ngôn, cắt đứt toàn bộ hợp đồng với Viễn gia, tiền đền bù trong vòng hôm nay lập tức trả đủ, từ nay bất cứ dự định nào có Viễn gia hoặc tham dự đều không hợp tác".


"Dạ".  Thiên Ngôn gật đầu đem điện thoại ra note vào, khóe môi thỏa mãn cười, để xem các người còn đắc ý nữa không.


Thiên Kì đứng lên ý định rời khỏi, hắn không muốn ở cùng những người này thêm một phút giây nào, muốn trở về ôm ôm bà xã cho dịu cơn tức này.


"Hiệu trưởng Trần, cổ phần của Viễn gia tôi sẽ mua lại". Lúc bước qua liền thuận tiện nói, cúi đầu chào bọn họ xong nháy mắt ra hiệu cho con trai đem Phương Tần cùng rời khỏi.


Thân ảnh đó khuất hẳn mà Viễn Lộc còn chưa hoàn hồn, cắt hợp đồng, rút khỏi cổ phần Thánh Huy, thậm chí sau này muốn hợp tác cùng tập đoàn hay công ty khác đều không thể, như vậy chính là triệt để chặn hết mọi đường lui của hắn.


Viễn Lộc vô hồn nhìn phu nhân và quý tử nhà mình, nước mắt ồ ạt tuôn ra


"Hết thật rồi, hết thật rồi, đồ ngu ngốc...".