Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 10: Nấu cơm




Ma vương quan sát một lượt "căn phòng" so với đường vào nhà mình quả nhiên một trời một vực, đây là nơi người có thể sống sao, quay đầu đụng tường quay chân đụng người, chật hẹp quá.


Khẽ thở dài, hắn hướng giường nệm nhẹ nhàng đặt cục bông xuống, nhà tuy thật nhỏ nhưng rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương thản nhiên từ ai kia, đột nhiên Thiên Văn nhớ ra câu nói của Ba hắn ngày trước " Nơi gọi là nhà chính là trở về khiến tâm tình thả lỏng".


Ma vương nhìn thiếu niên trước mặt, lòng có cảm xúc kì lạ không nói nên lời, mọi tâm tư tính toán đều không còn, vừa thấy mình nhỏ bé muốn vùi vào lòng cậu, vừa muốn mình đủ mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu, tất cả đơn giản chỉ vì muốn cậu ấy cười, cười rộ lên thật làm cho người ta ấm áp.


Diệp Tử Thanh nhìn cậu bạn học hết chăm chú nhìn mình rồi lại nhỏen miệng cười, tâm tình sinh ra cảm giác xấu, cậu ấy không phải đói bụng đi...nhìn thấy mình lại như thấy được đồ ăn ngon vậy.


Bỏ qua khuôn mặt thanh tú kia đã đỏ một mạt hồng hồng, Thiên Văn rút điện thoại ra quen thuộc nhấn vào dãy số kia.


Đầu bên kia chỉ chờ một hồi chuông liền bắt máy, hổn hển trả lời


"Thiếu...gia..cậu gọi..tôi có gì không?".


"Mua thức ăn". Ma vương đáp, xong lại nhét điện thoại vào.


Thiên Ngôn đờ đẫn nhìn màn hình đen thui kia, tự dưng muốn phát hỏa đề đơn lên Tổng Giám Đốc cật lực tăng lương. Tiểu thiên gia a, cậu quên tôi đã đành còn bắt tôi mặc vest xách cặp vào siêu thị mua thức ăn sao, lão thiên gia ngó xuống mà coi. Thiên Ngôn ngẩng đầu oán than, nước mắt không có mà khóc cho trời xanh xem, vài người đi đường lập tức né hắn, đẹp trai lịch lãm nhưng chắc chắn có vấn đề a.


"Đồ..đồ ăn?". Diệp Tử Thanh ngơ ngác hỏi lại.


Ma vương đang nghiên cứu bếp núc nên tạm thời không chú ý đến vẻ mặt cậu, nghe Diệp Tử Thanh nói thế liền nâng cằm cậu nhíu mày hỏi


"Thế cậu tưởng tôi mua thức ăn đến đây để đi cắm trại với cậu hả?".


Bị ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy ấy thằng thừng cuốn lấy mình, Diệp Tử Thanh vội vã cúi đầu đem xấu hổ giấu đi.


"Nhưng mà, cậu..biết nấu sao?". Diệp Tử Thanh e dè hỏi, con cháu nhà gia thế không phải toàn có người hầu hạ hay sao.


Ma vương ngẩn người, chầm chậm quay đầu nhìn ai kia, lại tiếp tục thở dài bận rộn đem nồi niêu xoong chảo ra rửa sơ một lượt.


Nửa tiếng sau, dưới lầu liền có tiếng bước chân, rất nhanh sau đó gõ cửa lịch sự, giọng nói có chút thấm mệt và vừa đủ nghe vang lên


"Thiếu gia".


Diệp Tử Thanh vịn đầu giường muốn đứng lên liền có một bàn tay rắn chắc giữ cậu lại tự mình đi mở cửa.


Cửa mở, Thiên Ngôn đứng nghiêm chỉnh, một tay cầm cặp xách của thiếu gia, nách kẹp cặp sách của Diệp Tử Thanh, tay còn lại xách ba bốn túi nilon màu trắng đựng linh tinh đồ. Vấn đề là người này mặc vest mang giày tây, nhìn có chút quái dị.


Yên lặng tránh khỏi cái nhìn đầy kinh ngạc của Diệp Tử Thanh, Thiên Ngôn mang đồ bỏ xuống xếp ngay ngắn, hướng Thiên Văn đưa phiếu đơn hàng.


Ma vương xem một chút gật đầu hài lòng rồi phất tay đuổi người. Thiên Ngôn tươi cười được giải thoát vội vàng quay qua Diệp Tử Thanh làm động tác chào rồi nhanh chống lui ra, sợ ở đây thêm phút giây nào đều có cơ hội làm tiểu lâu la cho Ma vương.


Thần trí Diệp Tử Thanh bình thường khá linh hoạt nhưng bị diễn biến sự việc này làm cho ngây ngốc. Người kia, cảm giác sao nhỉ, a, giống mấy phim cổ trang cậu vẫn hay xem ấy, đến đến lui lui hệt như lão công công, mà, sao anh ta biết nhà cậu vậy.


Cậu ngây thơ hỏi, động tác trên tay Ma vương dừng lại, khó hiểu nhìn cậu thiếu niên đang gãi đầu, có thật là cục bông này lọt từ hành tinh khác xuống không, GPS trên điện thoại có thể định vị vị trí Ma vương, Thiên Ngôn tất nhiên không cần hỏi vẫn đến được, chậm rãi đem rau rửa sạch áp những lời định giải thích kia xuống lòng, Thiên Văn thần bí để Diệp Tử Thanh ngồi đấy suy nghĩ.


Một phát suy nghĩ tận cho đến khi món mì ống sóng sánh được đặt luôn trước mặt mình. Mùi sốt cà chua thơm lừng đánh thức cái bụng đói meo của Diệp Tử Thanh.


"Ăn đi". Ma vương ra lệnh.


Lần nữa Diệp Tử Thanh ngồi ngốc ngắm dĩa mì, sợi mì ống ánh chín tới, sốt cà thơm thơm, trên còn có cái rau xanh và thịt bò nữa a. Cầm nĩa quấn mấy vòng mì đưa lên miệng, mùi thơm cà chua lập tức xông tỉnh đầu óc, Diệp  Tử Thanh chép miệng ăn vào.


Hai mắt cậu mở to ngạc nhiên, đều nói con cháu gia thế không biết nấu ăn sao, gạt người a. Mì thơm mềm mọng nước, rau cùng thịt bò ăn cực kì hòa hợp, ngon tới mức cậu chỉ cúi đầu ra sức ăn.


Ma Vương ngồi xổm chống cằm nhìn cục bông nho nhỏ ăn đến sung sướng không khỏi phì cười. Đố có ai biết được món mì này chính là học hỏi từ đầu bếp cao cấp khách sạn năm sao, bản thân cũng phải học qua nửa năm mới điều phối được gia vị như vậy. Đúng lúc có chỗ dùng ngu sao mà bỏ lỡ cơ hội nha.


"Cậu không ăn sao?", Diệp Tử Thanh ăn được gần nửa còn thấy cậu bạn học đang nhìn mình, nghĩ nghĩ lại chắc mình ăn uống hàm hồ quá liền giảm tốc độ lại.


"Buổi chiều tôi sẽ mang cậu đi đến bệnh viện xem vết thương".


Diệp Tử Thanh dừng ăn nhìn Thiên Văn, cậu bạn học này thật sự khiến người ta không thích ứng kịp, Diệp Tử Thanh vừa được đưa về nhà trên chiếc siêu xe sang trọng, tự cậu ấm đích thân xuống bếp làm thức ăn, giờ còn muốn đem cậu đi đến bệnh viện. Rốt cuộc Thiên Văn có ý gì, là tốt hay xấu, Diệp Tử Thanh hoàn toàn không muốn nhìn nhận việc người này sẽ dối gạt cậu, cậu rất sợ.


Nhận thấy động tác ăn của Diệp Tử Thanh ngưng lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì, đôi mày thanh tú nhíu lại, Thiên Văn kì quái nhìn cậu, bị thương thì đến bệnh viện kiểm tra có gì sai sao, hay là, quá đường đột đi.


[Con đừng tấn công cậu ấy quá, dưa hái xanh không ngọt a], tỉ mỉ đem lời nói của Papa ngẫm lại, có lẽ đường đột quá thì phải.


Hai suy nghĩ trái chiều, một người thì có cảm giác bị đem ra làn trò đùa, một người thì lại làm tình hình tiến triển quá nhanh.


Thiên Văn đứng dậy, trong ánh mắt có chút mất mát, hắn thật sự muốn ôm cậu về nhà sớm sớm a.


Lục lọi túi đồ Thiên Ngôn mang tới, Thiên Văn hài lòng lấy ra bộ dụng cụ sát trùng băng bó vết thương trong một túi nilon để riêng. Hiển nhiên Thiên Ngôn nhìn ra vết thương cậu nhóc, trên đường đến đây tiện thể ghé bệnh viện Thiên Tuệ lấy một ít mang đến.


Băng gạc trắng toát thay thế chỗ băng đã nhuốm máu, vết thương khô lại khiến việc tháo rất khó khăn, Ma vương tỉ mỉ đem kéo nhỏ cắt mảnh băng ra, chính bản thân hẳn cũng không nhận ra mình có bao nhiêu cẩn trọng, ôn nhu.


Diệp Tử Thanh hít hà, đem tay chặn lại động tác của Thiên Văn, đôi tay trắng nõn run run tiếp tục mở lớp gạc, dù Thiên Văn có tỉ mỉ nhưng lực đạo hẳn là không kiềm chế tốt vẫn làm Diệp Tử Thanh đau đến phát lạnh.


Nhìn đầu mày nhíu lại từ từ giãn ra, không hiểu sao Ma vương có chút xót xa. Hắn nhanh chóng khử trùng rồi thay băng gạc mới, tránh để không khí vào làm cục bông này đau thêm nữa.


Động tác Thiên Văn thành thục tới mức khiến Diệp Tử Thanh suy nghĩ có phải trước kia hắn hay đánh nhau, nhưng đường nét tuyệt mỹ này dù chỉ nhìn một cái đã khiến người người rét lạnh thì liệu có ai dám gây hấn.


"Cậu, còn gì vào buổi chiều?".


Không cam lòng hỏi, Ma vương thật sự là không muốn về nhà, ngoài việc vùi đầu vào ngủ thì bồi ngốc tử này vui vẻ hơn nhiều đi, nên, hắn tìm cớ.


"Tôi còn phải đến chỗ làm thêm". Vết thương này nặng không nặng nhưng đi đứng thật khó khăn, cậu hẳn là nói cho lão bản biết tình hình thì hơn, chung quy công việc dễ kiếm nhưng chủ tốt khó cầu.


Hai mắt Ma vương lóe sáng, chớp thời cơ nói


"Là chỗ trong khu thương mại? Vừa hay tôi cũng muốn đến đó, đi cùng đi".


"..." , triệt để im lặng, Diệp Tử Thanh có chút sợ nhiệt tình này, cậu nghĩ mình sẽ không cưỡng lại được.


Mười mấy phút sau, ngồi ở ghế phụ xe cũng không làm cậu tỉnh táo, nghĩ tới tình huống vừa rồi thật muốn kiếm kẽ hở chui xuống, vạn lần không muốn lên nữa. Thiên Văn vừa nói ra, cậu liền gật đầu, giây kế tiếp muốn ôm cậu xuống lầu, cũng gật đầu. Ma vương thành công mĩ mãn đem người đi, còn Diệp Tử Thanh ngốc lăng suy nghĩ tại làm sao lại nghe lời như vậy.


Ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng tấp lên mái tóc đen này mực của ai kia, lộ ra mảng tai đỏ bừng, dù xoay mặt nhưng vẫn khiến người ta hình dung ra được. Ma vương chậm chạp lái xe, trong lòng vô sỉ cười lớn.