Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

Chương 27: Thư kiêu chiến




Đi học trên hành lang lững thững một mình, mặt cúi gằm xuống đất, nó đang suy nghĩ chiều nay nên bảo hắn đi đâu chơi bù đắp tình cảm để mau lấy lại sợi dây chuyền. Hai tháng... híc làm sao trong vòng hai tháng mà hắn lại yêu nó đây, ai chứ tảng đá lạnh kia thì hơi khó.

Nản thật!

Hay là chiều nay nó làm một việc gì thật hoành tráng, khiến cho hắn thật bất ngờ. Biết đâu Vũ Phong vui vẻ sẽ trả lại dây chuyền cho nó.

Không chần chừ nó liền lấy cái điện thoại iphone 6 đời mới ra nhắn tin cho hắn.

"Chiều nay hẹn anh ở chổ cũ" => Send

- Á...

- A... xin lỗi, xin lỗi cậu không sao chứ?

Nó đi không nhìn đường, kết quả va ngay vào một cô bạn đang đi về phía mình làm cô bạn ngã lăn ra đất. Thiên Châu cuống quyết đỡ cô bạn dậy, miệng xin lỗi rối rít.

Phủi bụi quần áo, cô bạn mỉm cười lắc đầu ý bảo mình không sao.

Có vẻ không yên tâm cho lắm, nó tự trách bản thân bất cẩn. Kiểm tra một lượt xác định cô bạn không sao nó thở phào nhẹ nhõm.

- À... cậu có phải là Thiên Châu không?

Cô bạn nhìn nó e dè hỏi.

- Ừ, đúng rồi! Cậu có chuyện gì sao?

Hơi bất ngờ vì cô bạn biết tên mình nhưng cũng dẹp hết mọi suy nghĩ hỏi lại. Chắc cô bạn có chuyện gì cũng nên.

Rút trong túi ra một mảnh giấy, cô bạn liền mỉm cười nhìn nó nói:

- Có người nhờ tớ đưa cho cậu mảnh giấy này.

- Viết gì thế bạn?

Lắc đầu không biết rồi cô bạn bỏ đi. Nhìn cái bóng xa dần, mở lá thư viết tay ra nhìn kĩ mấy dòng chữ kia nó nhếch môi cười đểu, hừ... cô đã có lòng tôi đây xin cấp rượu thịt để cho bữa tiệc thêm vui. (T/g: Ặc... đi nhậu à Thiên Châu? . T. Châu: *cười đểu* hay hơn cả nhậu nữa!)

Ra chơi đúng 15h nó rời khỏi bàn đi ra sau trường.

- Thiên Châu, bọn mình xuống canteen đi?

Nam Phong thu dọn sách vở trên bàn, dọn vào ngăn tủ rồi nhìn nó nói.

Áy náy nhìn Nam Phong xin lỗi, hiện tại nó đang có cuộc hẹn với đám người kia, không thể đi cùng cậu ấy được. Với lại nó không muốn liên lụy đến Nam Phong.

- Xin lỗi cậu, ngày mai tớ mời cậu ăn nhé, bây giờ tớ có hẹn với bạn ra sau trường rồi.

Thấy ánh mắt nó áy náy cậu cũng thôi, nhưng cậu vẫn đưa ra đề nghị:

- Hay tớ đi với cậu nhé?

- Ách... cái này không được! Thôi nhé tớ đi đây.

Không kịp để Nam Phong ú ớ câu nào nó đã chạy ra khỏi bàn biến mất dạng.

***

Ồ, gì thế này?

Mafia tụ họp à, sao đông vậy?

- Chậc chậc... Cô phô trương thế lực à?

Nhìn đám người phía trước nó chậc miệng cảm thán. Cô ta chắc đưa đàn em đi phô trương thế lực.

Trước mặt nó là một đội quân trai gái có hết, tay cầm vũ khí... nhìn nó với ánh mắt thách thức, khinh bỉ, ghen ghét. Nó nhớ là mình không có gây thù kết oán với mấy người này nha.

Mà cũng không đúng, lần trước nó đánh Trâm Nhi nên cô ta ghi hận, nhưng cô là là người gây sự với nó trước mà... nên giờ cô ta kêu đàn em ra đây mà.

Đúng là kẻ thù dai!

- Mày cũng đúng hẹn phết còn giám đi một mình nữa chứ.

Trân Nhi ngồi xuống cái ghế đàn em đưa cho ngồi xuống chân bắt chéo để lộ đôi chân thon dài, tay vân vê mấy sợi tóc uốn xoăn màu đỏ, nhìn nó Trâm Nhi nở nụ cười khinh khỉnh, tưởng là gọi nó ra đây mất công lắm... ai ngờ nó ra đây nộp mạng nhanh dữ.

- Ha ha con ranh, mày cũng gớm lắm, giám ra đây một mình à?

- Tôi cũng chỉ ra đây theo đúng lời hẹn thôi, đâu như mấy người kéo cả bầy chuột cống đến đây chơi trội.

Mặt Trâm Nhi biến sắc, mắt trợn ngược lên nhìn nó. Hừ... giám đấu với nó không dễ đâu!

Mấy tên đàn em thấy cô ta như vậy thì tay chân bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, nhìn nó với ánh mắt căm thù.

- Chị hai, xử nó luôn đi?

- Bọn bay, cho con nhỏ thối tha đó một bài học khi động vào Trâm Nhi này.

Nghiến răng ken két, nghiêng đầu cô ta ra lệnh.

Bọn đàn em một tên, hai tên,... bắt đầu xông lên đánh nó. Từng cây gậy dài cả mét, côn, dao nhọn không ngần ngại cứ lia vào nó.

May mà nó học võ nên tránh thoát một cách điệu nghệ, nó giáng từng đòn âm hiểm vào từng tên to con. Khi một tên cầm cây dao nhọn lén đâm phía sau nó thì bị nó phát hiện, quay chân đạt một phát cây dao gặm ngay vào chân tên kia làm hắn la hét thảm thiết. Lại một đòn xoay người 180° giáng vào đầu mấy tên vây quanh, nhếch môi nở nụ cười mê hoặc làm mấy tên chao đảo, nó vung nắm đấm cho chúng chảy cả máu mũi.

"Mê gái là chết nha cưng!" Nó cười thầm trong lòng, nhưng nhờ mấy tên mê gái này mà nó sử dụng chiêu mĩ nhân kế thành công.

Khoanh tay đứng nhìn bọn đàn em vừa lên bị nó hạ gục gần hết, Trâm Nhi tức anh ách trong lòng, nghiến răng nghiến lợi trách bọn kia vô dụng, một con oắt con mà cũng xử lí không xong chuyện, bị nó đánh cho lăn lên bò trườn.

Quay đầu ra phía sau, gật đầu cho tất cả đàn em xông lên, chỉ chừa lại 2 con bé ăn mặc hở hang, lòe loẹt phía sau.

Bọn chúng đồng loạt xông ra hơn 20 tên nữa, lúc đầu nó còn chiến hăng say, đánh tên này sang tên kia, hạ gục mấy tên theo nó là tép riu...

Trong này đối thủ có thể xem là đáng gườm có hai tên to cao vạm vỡ. Một tên da ngăm đen, mặt có vết sẹo dài từ đuôi mắt rạch xuống cằm, nhìn cũng biết là tên này rất máu mặt trong giới giang hồ. Tên còn lại thì không đáng sợ như tên mặt sẹo kia, nhưng hắn ta ra đòn cực chuẩn, nhanh và chính xác...

Sức nó yếu dần, mồ hôi ra ướt đẫm cả áo đồng phục, may là vừa học xong giờ thể dục nên không mặc váy không thì nó tiêu đời.

Nhân lúc nó không chú ý, tên đàn mặt sẹo đánh một phát vào chân nó đau điếng, cả người nó bây giờ toàn vết tích đánh nhau.

Gục xuống bãi cỏ nó vươn người dậy đánh tiếp thì thấy một tấm khăn bịt lên mũi mình, đầu nó choáng váng, mí mắt trĩu dần. Trước khi mất ý thức hoàn roàn nó còn nghe được giọng cười đắc ý của Trâm Nhi.

- Ha ha con ranh, mày đánh cũng cừ lắm, bọn đàn em của tao bị mày đánh cũng không ít. Nhưng mày đã đắc tội với Trâm Nhi tao thì xem như mày gặp xui.

- Chị hai, con nhỏ này giờ làm sao?

Tên đàn em nhìn Trâm Nhi hỏi.

- Hừ, cứ cho nó ở căn nhà hoang ngoại thành phía Tây đi.

- Dạ.Nói rôi bọn chúng khiêng nó dậy đưa đi.