Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

Chương 22: Bạn gái (p1)




Chạy ra sau vườn trường nơi nó dẫn Vũ Phong đến lần đầu tiên thì bắt gặp cảnh hắn đang bắt tay lên đầu, người dựa vào gốc cây nằm ngủ.

Hừ, anh ta đúng là heo, sao suốt ngày gặp anh ta không làm mặt lạnh như tiền thì cũng ngủ suốt ngày, không biết trong đầu hắn có phải là có con chip gắn vào trong đầu và các dữ liệu được lập trình sẵn, cứ thế đến giờ hắn sẽ theo lập trình đó.

Mà ba mẹ anh ta thế nào lại sinh ra một tảng băng ngàn năm thế này không biết? Không phải là cả nhà đều là băng bắc cực đó chứ? Ách... chắc không phải.

Hay như trong tiểu thuyết mà nó từng đọc, gia đình hắn có biến cố gì đó hoặc cha mẹ không thương yêu, hắn cô đơn thiếu đi tình cảm gia đình từ đó trở nên lạnh lùng... Hoặc có giả thiết nữa là bị bạn gái bỏ → bạn gái hắn theo người khác → hắn thất tình → trở nên khép kín, lạnh lùng...

Haizzz nếu thật là như vậy thì hắn cũng đáng thương nha.(T/g: Sặc... tác giả xin bó tay với trí tưởng tượng của bạn này! =_=„„)

Lại gần Vũ Phong nó lay lay nhẹ cánh tay hắn:

- Vũ Phong, anh mau dậy đi...Mở cặp mắt ra một cách lười nhác, hắn nhíu mày không vui khi có người đánh thức, phá giấc ngủ quý giá của mình, bực mình hắn lạnh giọng mang theo tia hằn học:

- Cô làm cái quái gì vậy?

- Anh là heo à, sao suốt ngày cứ ngủ vậy chứ?

- Cô phá giấc ngủ của tôi chỉ nói từng này thôi à?

Lại cái nhíu mày không vui, mặt hằm hằm như muốn đòi nợ.

- Tôi không rảnh vậy đâu, tôi có chuyện muốn nói với anh đây.

Thiên Châu khoanh tay, mũi hếch lên kiêu ngạo nói với Vũ Phong.

Hắn nghĩ Thiên Châu này là ai chứ? Nó không rảnh đến nỗi ra đây chỉ gọi hắn dậy đâu, mà đã ra đây đương nhiên là có mục đích chính đáng.

- Có gì thì cô nói mau đi, tôi cho cô 5 phút.

- Chuyện lần trước anh nói với tôi là sẽ cho tôi thời gian 2 tháng để thử nghiệm làm bạn gái anh ý, tôi quyết trong hai tháng này khiến anh chấp nhận tôi.

Đưa đôi mắt xanh xinh đẹp trong như nước biển đại dương nhìn thẳng vào hắn nó kiên định nói, như thể đưa cả sự quyết tâm lớn lao nhất với tâm huyết của mình.

Hắn lơ đãng nhìn nó một tý, không phản ứng dữ dội hay chí ít là đáp lại lời mình như nó nghĩ, mà hắn chỉ trầm ngâm một lúc rồi nhíu mày ngủ tiếp.

Không phải là hắn không quan tâm, mà thực chất Vũ Phong đang muốn xem thử nó sẽ làm gì trong hai tháng này. Vì bây giờ hắn cũng không biết nói gì, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là nằm ngủ một giấc lấy tinh thần ứng phó với mấy trò quái quỷ hành hạ người sắp xảy ra của nó.

- Này... sao anh không nói gì thế?

- Cô còn 1 phút 28 giây...Mắt nhắm nghiền, hắn mở miệng.

- Vậy chiều nay nghỉ học tôi mời anh đi chơi, ok chứ? Mà anh cũng không có quyền từ chối, quyết định vậy nhé!

Hắn không trả lời xem như ngầm đồng ý.

Tưởng nó sẽ đi sau khi nói xong, ai ngờ nó vẫn ở lại ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

- Cô chưa nói xong à? Cô còn 45s.

- Không, tôi nói xong rồi?

Tựa lưng vào gốc cây, duỗi thẳng chân ra, nhắm mắt lại nó nói.

- Vậy cô đi được rồi, tôi cần yên tĩnh.

- Oh, hôm nay tôi trốn học ngủ ở đây, nên tôi sẽ không làm phiền anh.

Kết thúc câu chuyện một cách nhàm chán, hai con người tựa lưng vào gốc cây mắt nhắm nghiền, mỗi người chìm vào những suy tư của riêng mình... không ai mở miệng, chỉ có tiếng gió nhẹ khẽ ngang qua đưa hương thơm của cỏ và mất bụi hoa dại lan trong không khí mát lành. Ánh nắng nhạt rọi qua mấy tán lá cây len lỏi một ít chiếu vào hai người đang ngủ tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

***

Thời gian: 3 giờ 15'Nhân vật: Thiên Châu, Vũ Phong

Mới 2h30 giờ nó đã bỏ trốn khỏi kí túc, tránh không chi ai biết kể cả cô bạn Linh Linh. Thiên Châu không như mấy nàng đi hẹn hò sẽ mặc váy thật đẹp hay trau chuốt cho mình thật xinh trong mắt chàng, mà nó chỉ mặc bộ đồ trông rất cá tính, chiếc áo màu đen có hình cái đầu lâu lớn trước ngực, quần bò mài rách, tóc cột đuôi ngựa, mặt để tự nhiên, kết hợp với chiếc ba lô đeo sau xinh xắn.

Nhắn tin cho hắn nó đứng đợi ở ngoài cổng trường. Mới đợi có 15 phút mà lòng nó nóng như lửa đốt, giậm chân giậm cẳng lầm bầm một mình, sợ hắn quên buổi hẹn chiều nay nó nhắn thêm mấy tin nhắn nữa nhưng không có hồi âm, mặt nhăn nhó như khỉ ăn gừng nó bấm số hắn gọi.

Không thấy giọng hắn đâu, chỉ nghe giọng một cô gái từ trong điện thoại phát ra hết sức quen thuộc "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Vui lòng vui lòng, nó chẵng vui lòng được tý nào, gọi thêm mấy lần nữa vẫn là giọng cô tổng đài kia, và tiếng tút tút vang dài khô khốc.

- Tên Vũ Phong đáng ghét, anh dám thất hứa với tôi à, tôi mà tìm được anh thì...

- Thì cô sẽ làm sao?

Mặt hằm hằm tức giận ấm ức chửi hắn thất hứa, đang tính quay vào tìm hắn thì giọng nói ớn lạnh phía sau vang lên, làm nó nuốt mấy lời sắp nói vào trong bụng

Lè lưỡi ái ngại, mặt tươi như hoa nhìn người mặc chiếc áo màu đen, quần jean đi tới nó cười cười nịnh nọt.

- Hì hì thì tôi sẽ vào gọi anh ra.

Nhưng trong lòng thì nói "Tôi sẽ xé xác lột da anh, cho anh một trận nhừ tử nếu thất hứa."

Vũ Phong chỉ hừ lạnh, biết tỏng là nó đang nói dối, chẳng qua hắn không muốn vạch trần ra.

- Mà sao tôi gọi, nhắn tin anh lại khóa máy?

Hắn gọn lỏn đáp một câu:

- Máy tôi hết pin.

________

Đứng trước công viên Shin, khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố A nó không khỏi phấn khích như những đứa trẻ được mẹ dẫn đi chơi, nhìn vào mấy trò chơi trẻ con kia nó nhảy lên kéo tay hắn chạy khắp nơi, còn hắn vẫn là bộ dạng điềm đạm và kiệm lời. Nhìn ngó xung quanh toàn là bọn con nít hắn nhíu mày, đứng giữa khu vui chơi này hắn và nó chẵng khác gì mấy đứa trẻ to xác kia cả.

Không nói không rằng hắn kéo nó ngay ra ngoài cổng mặc nó la oai oái.

- Này, này... anh làm gì vậy mau thả tôi ra, tôi đang chơi vui mà.

- Cô xem đi, ở đây có người nào lớn như cô vào đây không? Cô là trẻ con à? Cô nghĩ với người như cô hợp với đây không?

Thả nó ra, dời tầm mắt vào mấy đứa trẻ đang chơi kia hắn nói.

- Trò này đâu quy định tuổi tác hay lớn bé đâu chứ? Anh không chơi thì tôi chơi. Vậy anh nghĩ tôi hợp với ở đâu?

- Vườn thú.

Trầm ngâm một lúc, không nhanh không chậm hắn nhìn nó mỉm cười nói, theo nó đây chính là nụ cười đểu cáng, châm chọc, đáng ghét của hắn giành cho mình.

- Anh...

Nó tức ghẹn họng nhưng không nói được gì, hắn dám ví nó với mấy con thú kia à? Được lắm, Nguyễn Hoàng Vũ Phong anh cứ đợi đấy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. (T/g: *khều khều tay nó* ê Thiên Châu, bà là nữ nhi không phải nam nhân, với lại bà mà quân tử thì không có ai là tiểu nhân. Thiên Châu: *nghiến răng ken két, tay bẻ răng rắc* mi nói cái gì?. T/g: Hề hề, không có gì *lén sờ xuống chân giật ngay đôi dép lên và chạy, nhưng vẫn không quên quay đầu lại lè lưỡi, nháy mắt.)

- Cô còn không mau đi.

Mặt nhăn nhó, luyến tiếc nhìn mấy trò chơi trong kia nó không cam lòng lũi thủi theo sau hắn. Vì nghiệp lớn đành phải nhịn vậy.

- Vậy giờ chúng ta đi đâu?

- Đi đâu cũng được, ngoại trừ mấy cái công viên trẻ con kia!

- Ừm...

Nó thất vọng não nề, nó muốn đi công viên chơi.