Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

Chương 12: Vì sao không vui?




Sáng hôm sau mọi người thức dậy với tinh thần vui vẻ phấn chấn, riêng nó một đêm không ngủ tinh thần uể oải, thiếu sức sống, mắt đã bị biền thành gấu trúc, còn hắn thì bình thường như không có gì, vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng khó gần đó.

Hôm nay mọi người quyết định đi biển cạnh biệt thự nhà hắn quậy phá. Ngồi xe 2 tiếng đồng hồi để đến biệt thự nhà hắn đối với nó chính là cực hình, xe 6 chổ ngồi nên nó được xếp ngồi với hắn làm nó ngồi không dám nhúc nhích động đậy. Miệng thì im thin thít chứ không líu lo như thường ngày, làm mọi người được một phen kinh ngạc.

Thư Kì thấy Thiên Châu như thế thì quay đầu ra ghế sau vươn tay sờ đầu nó, ân cần hỏi han:

- Thiên Châu, em thấy mệt ở đâu sao?

- Dạ, em không sao!

Nó cười gượng, miệng nói dối mà không chớp mắt.

Thấy nó nói không sao Thư Kì cũng không hỏi nữa, vuốt mái tóc bù xù của nó cô mỉm cười dịu dàng nói:

- Thế thì nghỉ ngơi một tí đi, đang phải gần hai tiếng chúng ta mới tới nơi.

- Dạ.

Nó tựa vào ghế nhắm mất lại rồi trở lại bộ dạng trầm tư, trong đầu vẫn là hình ảnh nó và hắn tối qua...

Nó vừa chợp mắt được một lúc thì có người gọi, là hắn, hắn gọi nó dậy vì đã đến nơi. Ngẩn người trong dây lát, nó không nói gì cùng mọi người xuống xe, đứng trước căn biệt thự gần biển.

Căn biệt thự màu xanh nước biển trang nhã không quá xa hoa nhưng cũng không mất đi sự quý phái sang trọng của nó.

Bước chân dọc bờ biển nghe tiếng sóng dạt dào, cảm nhận làn nước biển mát lạnh ở dưới chân.

Ngồi trên bở cát ngắm từng đợt sóng vỗ vào bờ nó vui vẻ hát bài "Hồ Ly Trắng"

Chất giọng ngọt ngào cất lên hòa với sóng biển tạo nên một khúc nhạc say đắm lòng người, nó đâu biết lúc nó đi ra đây đến giờ đã có người đi theo mình, thưởng thức giọng hát trong trẻo của nó.

"Bốp... bốp... bốp"

Nó bất ngờ quay đầu lại nhìn người vừa vỗ tay kia, trước mật nó là một chàng trai với bộ đồ màu trắng, trông anh thật giống một thiên thần với nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt baby, đôi mắt màu nâu cuốn hút mọi ánh nhìn, sống mũi cao, làn môi mỏng, mái tóc bạch kim càng làm cho anh thêm chói mắt.

Nó nhìn anh không chớp măt, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc, vội đứng dậy ôm chầm lấy anh.

Nụ cười của anh càng thêm sâu nổi bật lúm má đồng tiền xinh đẹp, vòng tay ôm nó, vuốt nhẹ mái tóc dài anh cất giọng:

- Thiên Châu, sao lại ở đây?

- Dạ, con đi chơi với anh Bảo và anh Nam ạ. Mà sao chú lại ở dây? Không phải là chú đang ở Mĩ sao?

Đẩy anh ra, nhanh tay đánh mạnh vào tay anh, nhìn anh săm soi bằng ánh mắt nghi ngờ hỏi:

- Trần Hạo Nam, không phải là chú lại trốn về đấy chứ?

Mỉm cười không nói gì, mậc kệ ánh mắt ai kia phát ra lửa, anh chỉ nhìn ngoài biển rồi quay lại xoa xoa đầu nó. Được dịp nó lại nổi khùng cho anh một đòn karate, biết trước nó sẽ ra tay Hạo Nam nghiêng đầu né tránh nó một cách điệu nghệ, rồi hai người đùa dỡn trên biển.

Nhìn hai người một nam một nữ đang dỡn với nhau phía trước Vũ Phong nhíu mày tỏ vẻ không vui, hắn sợ nó ra ngoài một mình không an toàn nên đi ra xem, ai ngờ lại thấy cảnh này, hắn thấy không vui chút nào nhưng mặt vẫn không biến sắc, im lặng quay vào trong như không biết chuyện gì.

***

(Giới thiệu nhân vật tiếp:

- Trần Hạo Nam: 23 tuổi, em trai ruột ba nó, vì ông bà nó sinh muộn nên chú Út tuổi không nhiều so với anh em Thiên Bảo là mấy. " Tác giả muốn cho anh này vào truyện chuẩn bị ra nè.")

Nó dắt tay Hạo Nam vào làm mọi người được phen kinh ngạc, trừ Thiên Bảo, Thiên Nam và hắn vì lúc nãy hắn đã thấy.

Thiên Châu mỉm cười hớn hở cầm tay anh giớ thiệu cho mọi người:

- Đây là Hạo Nam, chú Út của nhà em.

Sau đó nhìn từng người nó giới thiệu:

- Chú Út, đây là Thư Kì bạn gái anh Bảo, anh Tuấn Kiệt và... anh Vũ Phong, bạn hai anh cháu.

Hạo Nam nhìn mọi người gật đầu, nhưng có vẻ Thư Kì và Tuấn Kiệt vẫn chưa thoát khỏi mộng, tại vì trước mắt họ là một chàng trai quá đẹp, anh như một tác phẩm tuyệt mĩ của tạo hóa khiến bất kì ai cũng phải say đắm, đắm chìm vào trong đó.

- Chú Út, sao chú lại ở đây? Không phải chí đang ở bên Mĩ sao?

Thiên Bảo. Thiên Nam không hẹn mà cùng hỏi một câu như nó, khiến Hạo Nam phì cười.

- Chú ấy trốn về chứ gì nữa!

Thiên Châu nhìn hai anh mình nói.

- Chú vào nhà ngồi uống nước rồi ta nói chuyện.

Thiên Bảo lên tiếng đề nghị.

- Thôi khỏi, chú đang bận việc nên không vào được, mấy đứa chơi vui vẻ. Tháng sau chú có việc, nhờ hai đứa sang Mĩ giúp chú một tay. Được chứ?

Hạo Nam từ chối lờ mời rồi hướng Thiên Bảo và Thiên Nam nói. Sau đó nhìn nó với ánh mắt cưng chiều, nhéo mũi nó anh bảo:

- Nhóc con chú đi nha, nhớ đừng quậy phá, tháng sau chú về sẽ kiểm tra, biết chưa?

- Dạ, chú nhớ mua quà cho cháu nha, đưa cô về càng tốt.

Thiên Châu ôm lấy anh khịt khịt mũi muốn khóc, nó rất quý người chú hơn nó 6 tuổi này, từ nhỏ nó đã quấn lấy chú không buông, thích mè nhèo mọi nơi. Mà chú Út cũng là người dạy võ cho nó từ nhỏ.

***

Nhìn dáng người đã đi xa nó lại rơi nước mắt, nó không muốn xa chú mình một xíu nào hết. Mọi người im lặng nãy giờ hay chính là hồn lên mây đã nhập với thực tại. Thư Kì dù biết có rất nhiều trai đẹp nhưng cũng chưa thấy ai đẹp đến như vậy, anh giống như một thiên thần bao quanh là ánh hào quang chói lóa...

Vũ Phong quan sát nãy giờ không nó gì, khi nghe nó giới thiệu người kia là chú nó thì khóe môi nhếch lên một nụ cười hoàn hảo, không biết vì sao hắn lại thế nhưng hắn thực sự rất vui.

- Chúng ta đi ăn hải sản thôi mọi người, tôi nghe đói rồi!

Tuấn Kiệt ôm lấy bụng đang réo rắt của mình lên tiếng đề nghị.

- Ok.

Cả hội đồng thanh.

Đi vào nhà hàng hải sản, bọn hắn chính là trung tâm của cả quán, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn hắn, nhất là mấy cô nàng hay những bà thím đã có tuổi. Mọi tiếng trầm trồ lại vang lên, khen không ngớt lời, có người còn mặt dày chạy lại trước bàn bọn hắn nói:

- Chào mấy anh, mấy anh là người mới tới hả? Cho bọn em làm quen nha?

- Mấy anh chị cứ tự nhiên em đi wc một xíu.

Nó giả vờ đay bụng trốn đi, chại lại ngồi ở một góc khuất, mặc mấy anh chàng kia đang chật vật bị mấy cô mê trai xúm lại xum quanh, gọi mấy đĩa hải sản nó đắc ý cười khẩy ăn một mình.

Ăn no xoa cái bụng đã lấp đầy năng lượng nó mới đi lại chổ bọn hắn càng đông, dù nó muốn lại giải cứu cũng không được!

Nó đành đi về biệt thự bên bờ biển ngồi chơi chờ mấy người kia.