-Này, mày tỉnh rồi à? Mau dậy ăn đi rồi còn uống thuốc
Lờ mờ mở mắt, tôi thấy đầu mình đau nhức, chắc có lẽ là vì chai rượu tối qua. Tôi đang ở đâu? Mọi chuyện xảy ra đều là sự thật sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao để được gặp em? Tại sao tối qua tôi không
chết?
Ngồi dựa lưng vào tường, Duy đang ngồi cạnh góc phòng, cổ họng khô rát làm tôi khó chịu
-Sao tao lại ở đây?
-Mày không nhớ gì à? Tối hôm qua mày định tự sát……. Nguyệt Mỹ đã chạy đến đẩy mày ra!
Nguyệt Mỹ! Lại là cô ta! Sau chuyện cắm trại tôi đã đuổi học cô ta vậy
mà cô ta vẫn không ngừng đi theo tôi. Vì quá mệt mỏi nên tôi không quan
tâm tới nữa, vậy mà hôm qua…….
-Vậy có bị sao không?
-Cũng may là lúc đó Quân chạy đến lôi cô ta ra, chỉ bị gãy chân thôi (=.=)
Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, lúc này tôi nhớ em hơn bao giờ hết, tôi muốn
em bên cạnh chăm sóc cho tôi. Nhưng thời gian không thể quay lại được,
tôi đau quá!
-Tao đã biết hết mọi chuyện rồi- Duy quay qua nhìn tôi, nói từng lời
ngắt quãng- Thật ra….. Lúc Bảo Nhi nói chán mày và yêu Quân, tao đã thấy cô ta khóc lúc bỏ đi….. Tao đã tìm hiểu, Lam đã nói cho tao biết…..
Nhưng vì Lam không cho tao nói… Nên….
Cảm giác trong tôi lúc này là gì? Tức giận sao? Hay tôi đang hối hận?
Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng tôi không còn đủ sức để đứng lên nữa.
Chỉ vì một câu nói thôi mà tôi đã tim hoàn toàn, tôi đã buông tay quá
nhanh, nếu như lúc đó tôi cố níu lấy thì mọi chuyện đã không như thế
này!!
Tôi sẽ cố gắng sống, tôi sẽ cố gắng sống vì em! Như em muốn, nhưng trái
tim tôi sẽ mãi thuộc về em, sẽ không ai có thể thay thế được!
* * * * *
2 Năm sau
Đại học Harvard - Cambridge - Hoa Kì
Tính đến bây giờ là tôi đã du học được 2 năm rồi, cuộc sống của tôi hiện giờ vẫn không khác trước là mấy, chỉ đơn giản là vây quanh sổ sách và
việc công ty của ba tôi! Và trong đầu tôi không bao giờ thiếu đi hình
ảnh của người con gái ấy- Thứ duy nhất giúp tôi có thể sống đến bây giờ
Thật ra thì tôi không sống, chỉ đơn giản là tôi đang tồn tại!
-Xin chào! Anh còn nhớ tôi chứ?
Ngước lên nhìn theo hướng phát ra giọng nói, tôi sững sờ…. ánh mắt ấy!
Gương mặt ấy! Nụ cười ấy! Mọi thứ, Bảo Nhi,…. Cô ấy đã trở về bên tôi
rồi sao? Ngay lập tức đứng lên ôm chặt lấy người con gái đó không ý
thức, tôi lẩm bẩm từng câu như một kẻ mất hồn
-Em đã về rồi, xin lỗi em, xin lỗi vì tôi đã đối xử tệ với em! Tôi nhớ em lắm…. tôi nhớ em muốn điên dại………
Chợt cô ấy đưa tay đẩy tôi ra, mặt có chút gì đó ngượng ngùng, điều đó làm cho tôi cảm thấy hụt hẫng
-Em…. không nghĩ là sau 10 năm mà anh vẫn nhớ em đến vậy!
-10….. 10 năm? Ý em là gì?
-Không phải sao? Em là Sam…. lúc nhỏ chúng ta đã từng nói rằng lớn lên
sẽ yêu nhau…. Vì gia đình em chuyển đi định cư sang Mĩ nên đến bây giờ
em mới gặp lại anh!
Tôi như rơi giữa không trung, làm sao có thể như vậy được? Người con gái mà tôi từng yêu và chờ đợi trước kia, bây giờ lại mang khuôn mặt của
Bảo Nhi sao? Làm sao có thể như vậy được? Ông trời đang trêu tôi sao?
Hay Bảo Nhi đang đùa tôi? Nhưng không thể được, hành động và cách nói
chuyện của cô ấy khác đến như vậy mà!
Không, tôi đã hứa với cô ấy, trong tim chỉ có cô ấy thôi! Mãi mãi là vậy!
* * * * *
-Ba có chuyện muốn nói với con
-…………
-Chắc con cũng đã gặp con bé Sam rồi nhỉ? Nó sẽ là vợ tương lai của con
đấy! Cuối năm nay sẽ thực hiện hôn lễ, trong thời gian đó 2 đứa hãy cố
gắng mà vun đắp tình cảm đi!
-Hết rồi phải không? Tôi đi đây!
Giờ đây tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà tức giận với sự sắp xếp này
nữa. Bất chợt một người con gái trở về, người con gái mà khi xưa tôi chờ đợi, lại có khuôn mặt giống người con gái mà tôi đã đánh mất. Mọi
chuyện quá rắc rối, như một mớ hỗn độn khó tháo rời. Hình ảnh của em cứ
mãi hiện về tâm trí tôi!
Tôi sẽ không kết hôn với ai cả, bản thân tôi là của Bảo Nhi thôi!