Sau mấy ngày dằn vặt với đống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòng thi, nó đã hớn hở chạy đến chỗ hắn. Sấp tài liệu mà hắn đưa cho nó cuối cùng cũng có kết quả. Phải nói là trúng tủ!
-Hehe, vui quá đi! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!
-Nhờ công của tôi đấy! Cô mau cảm tạ đi
-Xì! Anh chỉ góp được một phần nhỏ xíu xìu xiu à, nếu anh đưa mà tôi không học thì cũng đâu có làm được gì
Nghe nó nói mà hắn không tài nào cười nổi. Rõ ràng là nhờ công của hắn
mà nó lại không thừa nhận, đã vậy cái cách của nó nói cứ như là nhờ
chính công sức của nó thôi chứ không liên quan gì đến hắn. Đã vậy thì
hắn phải lấy lại công bằng cho mình mới được
-Này, cứ coi như là công tôi nhỏ xíu đi, nhưng nếu không có cái nhỏ xíu
đó thì làm sao mà cô làm bài được hả? Nếu tôi không bắt cô học bài thì
cô có học không…………..!@#$%^&*&^-^%$#@
Cái miệng hắn cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cách ngăn cái miệng kia lại
-Ok, ok!! Công của anh to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? Đi uống trà đá, chịu không?
-Gì mà uống trà đá…………….- hắn trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình, nó sợ quá vội ngắt lời
-Chứ gì anh nói đi!!!!!
-Đi chơi!!
Rồi hắn nắm tay nó lôi đi một mạch mà không để cho nó phản ứng. Trời hôm nay trong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đó đi bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch
máu…….
-Sao lại đi bộ?
-Đi bộ tập thể dục!!
Nhìn cái bộ mặt của hắn lúc nói câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôi thì trả công hắn như vậy thì quá đơn giản, chẳng có gì phải than
phiền cả
Luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, nó cũng dần quen với việc
này rồi và nó không biết từ lúc nào, nó không thể thiếu được bàn tay ấm
áp của hắn
-Nhìn kìa! Anh ấy như vậy sao lại đi với con nhỏ như thế được nhỉ?
Cứ như ngày đầu tiên gặp hắn. Đám con gái cứ xì xầm về nó và hắn, nếu
lúc trước nghe những lời như vậy thì có thể nó sẽ không quan tâm. Nhưng
lúc này thì nó lại cảm thấy chút thất vọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hắn hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần,
hắn khoát vai nó, và nói đủ lớn để mấy đám con gái kia nghe được
-Em yêu à, mặt kệ những lời nói đó đi nhé! Dù thế nào thì em cứ biết rằng anh yêu em là đủ rồi!!
Nghe vậy đám con gái liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay hắn ra
-Ai là em yêu của anh chứ? Nghe muốn nổi da gà!
-Đến nơi rồi!!
Không để tâm mấy vào câu nói của nó, hắn chỉ tay vào mục tiêu của mình.
Một cửa hàng thú nuôi. Nó vẫn chưa hiểu ý hắn muốn gì, quay qua hỏi một
cách ngây thơ
-Vào đây làm gì?
-Vào cửa hàng thú nuôi để mua thú chứ làm gì? Thật sự thì chỉ số IQ của cô là bao nhiêu vậy?
-……………
Nó bị hắn lôi vào trong. Ở đây có đủ loại thú cảnh, thỏ, hamster, chó
con,………. Nhìn con nào cũng dễ thương hết. Vừa nhìn mà mắt nó đã tròn
xoe, chạy tứ lung tung miệng không ngừng xuýt xoa
-Oa…… dễ thương quá, oa……… đáng yêu quá!!
-Cô thích con nào thì chọn đi!!
-Anh mua cho tôi hả?
-Ừ!
Chỉ chờ có vậy, nó chạy vòng vòng (khoảng mấy chục vòng), cuối cùng nó
chọn được một bé cún long xù nhìn cực cute. Cứ ôm con chó vuốt ve và
nựng, cười tít mắt đưa lên cho hắn xem
-Tôi lấy bé Pippi
-Mới đó mà đặt tên rồi hả? Cô giỏi thật
-Kệ tôi!!
Để cho hắn ở lại thanh toán, nó ôm bé Pippi của mình đi thẳng mà không
thèm chờ hắn. Con cún nhỏ cứ ve vẩy đuôi mà nằm im trong lòng nó
Brừm…..
Một chiếc mô tô chạy với vận tốc cao đang lao về hướng nó, trong khi nó
thì chỉ lo chăm chú vào con Pippi. Đến khi nhìn thấy thì nó đứng chết
trân bởi khoảng cách giữa nó với chiếc mô tô đó không còn bao xa nữa và
chiếc mô tô đó không có dấu hiệu giảm vận tốc
Chợt xung quanh tối đen. Nó cứ ngỡ là mình đã “hôn” chiếc xe đó rồi, lấy tay ôm đầu, con Pippi chưa gì đã nhào đến liếm vào tay nó. Chưa kịp
ngồi dậy thì ai đó đã kéo nó đứng lên
-Cô có sao không? Đi sao không nhìn đường hả? Chút nữa là gặp bác Vương rồi thấy chưa?
Thì ra là hắn, cũng may lúc đó có hắn, nếu không thì chắc nó đã nhập
viện rồi. Nghĩ lại thì thấy những lúc nó gặp chuyện, hắn toàn là ở bên
cạnh giúp nó. Có khi hắn là thiên thần hộ mệnh của nó nhỉ (@_@)
-Tôi không sao hết!
Dứt câu nó vội ôm con Pippi lên mà nựng tiếp. Đưa lên đưa xuống, xem qua xem lại để tìm xem “thằng bé” có bị thương không. Cũng may là không có
vết trầy xước nào, nếu không thì……. tội nó lắm
Thấy nó chẳng quan tâm gì tới hắn, lúc lôi nó vào hắn cũng bị ngã chứ
bộ. Tay còn bị trầy mấy đường nữa. Vậy mà nó chỉ lo cho con chó thôi,
hắn nói vu vơ một mình như vẻ giận dỗi
-Cứu người làm gì, để bây giờ bị thương mà người ta cũng không thèm quan tâm nữa……..
Nó còn chẳng thèm nghe hắn nói, chỉ mãi mê nhìn con Pippi mà nói lảm
nhảm gì đó rồi cười cười, thấy mình bị “bỏ rơi” như vậy, hắn chẳng thèm
nói nữa, mắt cứ lườm lườm con Pippi, còn con Pippi thì cứ quẩy quẩy cái
đuôi rồi dúi đầu vào tay nó
-Á……….
Con Pippi được thả một cách tội lỗi chỉ vì một con….. gián vô tình chạy
ngang qua chỗ nó. Mà chẳng hiểu sao nó hét lên và nhảy một phát đu lên
người hắn, hắn thì lại ứng biến theo phản xạ…… và bây giờ nó đang nằm
gọn trong vòng tay của hắn.
Cười một cái đầy nham hiểm, hắn cúi xuống gần mặt nó
-Này, sợ gián hay là…. đang lợi dụng vậy?
-Có anh lợi dụng ấy! Đồ dê xồm, bỏ tôi xuống!
Vừa buông nó xuống nó lại chạy đi tìm con Pippi nhưng mặt nó thì đang đỏ lên. Nhìn là biết nó đang giả vờ lơ hắn thôi
-Này! Pippi, đừng đuổi theo nó nữa, dơ lắm!!!
Con Pippi được thả xuống liền đuổi theo con gián, vờn qua vờn lại. Còn
con gián thì cứ giả chết nằm im được một lúc lại chạy. Nó vội bế con
Pippi lên và chạy 8 mét.
Về đến nhà, sau khi đưa con Pippi vào phòng và làm cho nó một chỗ ngủ
(lấy cái chăn quấn lại ) nó nhớ lại lúc chiều tay hắn có bị trầy, liền
xuống hộp y tế lấy thuốc cho hắn.
Cộc….. cộc…..
-Tôi vào nhé
-Vào đi!!
Bước vào trong cùng tuýp thuốc trên tay, nó chưa biết bắt đầu như thế nào thì hắn đã lên tiếng
-Tôi đã sức xong hết rồi!
Câu này của hắn làm cho nó hố kinh khủng, vừa định mở cửa bước ra lại thì nghe hắn nói
-Nhưng tôi chưa băng lại!
Dù gì thì cũng đã hố rồi nên nó không them quan tâm nữa, bỏ ra ngoài
luôn mặc cho hắn gọi theo. Về phòng đóng cửa khóa chốt, chưa gì con
Pippi đã nhảy luôn lên giường của nó nằm. Vội bế con chó về chỗ cũ, nó
ra lệnh
-Chỗ của mày là ở đây, phải nằm ở đây, không được lên giường của chị! Biết chưa?
Con Pippi ngoan ngoãn nằm xuống. Nó cười xoa đầu con chó một cái và khen “Ngoan lắm” Nhưng vừa quay lưng bước thì con Pippi lại chạy theo. Cứ
vậy cả chục lần. Nó đành để cho Pippi ngủ cùng