Sau một lúc ngủ, chỉ vì trong giấc mơ đang được bay nhảy
thì cứ bị cái tên đáng ghét nào đó níu níu lại. Và cuối cùng là tỉnh
giấc vì bị gạt chân ngã.
Dụi dụi mắt ngồi dậy, giật mình vì gương mặt hắn đập vào mắt nó, vẻ mặt
lạnh băng nhìn cứ như ma vậy, chẳng hiểu hắn đang cầm điện thoại làm gì
nữa.
-Này! Anh làm gì trong phòng của tôi vậy?
-Tham quan!!
-Hay nhỉ? Ai cho anh tham quan phòng tôi? Đi ra mau!!!
-Tôi thích ở đây!......... Cô đang ôm con gấu của ai vậy? Con thỏ bông tôi cho cô đâu?
Không để ý gì tới gương mặt hắn, nó trả lời thành thật một cách ngây thơ
-Đây là con gấu Quân tặng sinh nhật tôi, con thỏ bông của anh ở nhà ấy!!
-Này! Bạn gái gì mà kì quá vậy? Đồ bạn trai tặng lại không ôm mà đi ôm đồ người khác tặng là sao? Đưa con gấu đây!!
-Không! Anh thích thì lấy con thỏ bông của anh ấy! Đây là con gấu của tôi!!
Sau màn tranh cãi là một màn tranh giành. Hắn nhào đến “cướp” con gấu
với vẻ mặt nhăn nhó. Gì chứ quà của ai cũng được, nhưng quà của Quân thì hắn chẳng thích nó ôm như vậy tí nào.
Nó thì lại ra sức ôm con gấu thật chặt bên mình, miệng không ngừng la hét
-Ya! Đây là gấu của tôi mà!! Ai cho anh động vào? Buông tay ra mau!!!
-Để tôi xem trên con gấu có chữ gì mà cô lại ôm ấp nó đến vậy, đưa đây mau!!
-Không! Buông tay ra!!
Cốc… cốc!!
Nghe tiếng gõ cửa phòng, hắn vội buông tay ra. Thôi chết rồi, nãy giờ nó hét to như vậy, không biết mẹ nó có nghe không nữa. Ax, thật là…..! Cái đồ chết tiệt mà! Chẳng biết nó yêu hắn ở cái điểm nào nữa. Mặt lo lắng
bước ra mở cửa, nó nhẹ giọng hỏi
-Mẹ gọi con hả?
Bà khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý vì vụ ầm ĩ vừa rồi, nhưng vẫn không trách mà lại báo cho nó một câu
-Ba con về rồi đấy!! Chảy tóc lại cho ngay ngắn rồi xuống chào ba đi!!
-Ba về rồi sao? Con biết rồi, mẹ chờ con một chút!
Ơ thôi! Chết rồi! Còn hắn thì sao? Giải thích với ba việc hắn ở trong
phòng mình như thế nào đây? Không được, phải giấu hắn đi chỗ khác thôi!!
-Đừng lo! Cứ nói tôi đi tham quan là được
Hắn đi tới nói với nó một câu cứ như là hắn vừa đọc được suy nghĩ của nó vậy. Suy nghĩ gì đó rồi nó lại đứng gật gật một mình như kẻ ngố. Bước
ra cửa theo hắn.
Vừa nhìn thấy ba nó đã vội nhào tới ôm chầm lấy ông. Tuy ba nó có nghiêm khắc nhưng ông thương nó lắm, nó biết điều đó và nó cũng dành rất nhiều tình cảm cho ông.
Ba cũng ôm lấy nó, gương mặt in dấu những vết chân chim vì năm tháng khẽ ánh lên một niềm hạnh phúc
-Con gái chịu về thăm ba rồi đó hả?
-Dạ!! Con nhớ ba muốn chết luôn á!
-Thật không? Hay là đang lấy lòng ba vậy?
-Thật mà! Ba không tin con gái của ba hả? Con không biết đâu, mới đi có mấy ngày mà ba đã không tin con ba nữa
Nó nói giọng nũng nịu làm ra vẻ giận dỗi, ông bật cười xoa đầu nó
-Tin, ba tin con gái ba. Được chưa!!
Nó cười tít mắt, gật gật đầu ra vẻ ưng ý. Như phép tắt mọi ngày, nó chạy xuống lấy cho ba một ly nước
Đặt lên bàn, nó ngồi xuống cạnh ba, hắn ngồi đối diện cùng mẹ nó
Nhấp một ngụm nước, ông quay qua nó hỏi
-Dạo này sao rồi? Con tiếp nhận công việc có tốt không?
-Dạ tốt, hì hì!
-Vậy con làm việc gì ở công ty?
-Ờ…….. Dạ…… Con làm thư kí ạ!
Câu hỏi của ông làm nó lúng túng rồi lại buông ra đại một chức vụ, mồ
hôi bắt đầu túa ra theo. Thấy vẻ mặt như mọi chuyện sắp bị lộ ra của nó, hắn vội lên tiếng đỡ lời
-Đúng rồi thưa bác! Nhi làm thư kí cho cháu!
Gật đầu như đã hiểu và sau đó ông lại quay qua hỏi chuyện hắn mà không
hỏi nó nữa. Hỏi câu nào hắn cũng đều trả lời một cách nhanh gọn và chính xác. Cứ như là ba nó đã tìm hiểu trước chỉ để chờ hỏi vậy. Lúc này thì
ông mới gật gù như hoàn toàn tin tưởng vào nó với hắn. Quay qua khẽ xoa
đầu nó rồi ba nó lại nói
-Con gái phải nhớ học hỏi cậu Phong nhé! Cậu Phong rất giỏi đấy!
Nghe ba nói nó cũng chỉ biết gật đầu rồi “Dạ” vài tiếng như đã hiểu ý,
nhưng thật ra trong lòng lại đang văng vẳng mấy câu đại loại như là “Hắn ta mà tốt ấy! Người gì đâu mà toàn bắt nạt bạn gái…… Nhìn cái mặt lúc
nào cũng đểu…….. Tại sao mình lại thích con người như vậy nhỉ?...... Khó hiểu…..”
Mặt trời dần buông xuống, trời cũng đã chập tối. Nó chạy vào phụ mẹ nấu
bữa tối. Bà khá bất ngờ khi nó đột ngột chạy vào buông ra một câu “Mẹ ơi để con nấu phụ cho”. Lúc đầu bà không cho vì cứ nghĩ là nó chỉ có ý
định “muốn giúp” thôi, nhưng sau khi thấy nó bắt đầu xào xào nấu nấu,
tay bỏ gia vị thoăn thoắt, mẹ nó mới bắt đầu tin tưởng.
Nhắm thử một miếng, thật ra thì nó chỉ đạt mức gọi là biết nấu thôi chứ
chưa đạt mức “ok”, vì hiện tại bà đang khẽ nhăn mặt vì hơi mặn, nhưng
vẫn quay qua nó cười thật tươi, đưa ngón cái lên trước
-Ngon lắm!!
Làm nó khoái chí cười tít mắt, các món ăn được bày lên bàn. Nó lấy đồ bới cơm rồi múc cho ba mẹ, như một thói quen, nó lên tiếng
-Mời ba mẹ ăn cơm!!
Và bỏ hắn qua một bên, làm cho hắn khẽ nhíu mày. Mẹ nó cũng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng bà chỉ nghĩ đơn thuần là vì nó không mời vị “giám
đốc” đây! Khẽ quay qua nhắc!
-Con phải mời cả cậu Phong nữa chứ!!
-Sao? À….. Dạ……. Mời giám đốc ăn cơm!!
Nó nói mà gằn từng chữ với vẻ khó chịu, đến khi mẹ nó lại quay qua vì
thái độ của nó thì nó lại cười hì hì như không có gì và cắm cúi ăn
Mọi người đều ăn và đều….. tránh cái món của nó. “Huhu! Lâu lâu người ta mới làm mà còn bị ế nữa là sao??” Không trách ba mẹ vì thật ra chỉ có
ba mẹ là tránh thôi, còn hắn thì vẫn ăn bình thường. Chắc là vì ăn quen
rồi! Chỉ vì mấy lần chỉ nó rằng phải chỉnh lại liều lượng muối thì chẳng ăn nhằm gì, nhắc rồi lại sai nên đành ăn như vậy!!
Thôi thì hắn còn trẻ, cứ để hắn ăn cho đủ I-ốt, còn ba mẹ nó thì lớn
tuổi rồi, không ăn cũng được, chứ cứ ép họ ăn lỡ như lên huyết áp thì
tiêu.
Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với nó! Mọi thứ đều “thuận buồm xuôi
gió” trừ việc Quân bỏ đi. Sau khi dọn dẹp xong đống chén mà đúng hơn là
chỉ có mẹ nó làm vì nó rửa thì ít nhất phải vỡ 1 hoặc 2 cái. Chẳng có
hôm nào mà nó làm toàn vẹn
-Thưa ba mẹ con đi!
Cúi đầu chào ba mẹ một cái đầy tiếc nuối, thật sự thì nó đã cố gắng kéo
dài thời gian nhiều lắm rồi, vả lại ngày mai còn phải đi học nữa nên
không thể ở lại lâu hơn. Bước theo hắn ra xe, chợt nó nhớ ra là mình để
quên con gấu của Quân, vội chạy vào trong
-Đợi một chút, tôi vào lấy con gấu!!
-Ya, không lấy cũng được!! Này…. này
Chưa kịp nói xong thì nó đã chạy mất, hắn chẳng biết làm gì hơn là đứng chờ.
Thấy nó tung tăng chạy ra cùng con gấu hắn lại khẽ lườm một phát. Thật
sự thì hắn cảm thấy ghen với mọi thứ mà nó có nếu như không phải là của
hắn tặng, hắn chẳng thích nó quá âu yếm một món đồ nào đó……. ngoài hắn
(Thật là hoang tưởng, hehe)
Lên ga và phóng vút đi, ngày mai sẽ chính thức thực hiện vở kịch High
School Musical và nó đang cầu mong cho “diễn viên chính” bình an vô sự
để nó thoát nạn.