Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 57: “Cô ấy là của tôi!!”




-Thả ra…. tôi nói thả ra….. nếu không thì đừng trách - cố gắng nói với gương mặt lạnh nhất, buông ra một câu hù dọa. Chỉ dọa thôi bởi nó đang mang giày cao gót và mặt váy thêm việc cần phải “giữ hình tượng” như hắn đã dặn nên nó không thể ra tay ở đây được.

-Sao? Cô làm gì được tôi? Đi thôi!- Lâm lại tiếp tục lôi mạnh tay nó

-Không!! Buông ra….. buông ra…….

-Bỏ tay ra!!- một giọng nói khác vang lên, đồng thời nắm lấy tay còn lại của nó

Ai vậy nhỉ? Ơ…… là Quân?? Sao Quân lại ở đây cơ chứ?? Quân mặc một bộ vét trắng khác hẳn với hắn. Nó đang sững sờ? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Đừng có nói là nó chuẩn bị làm món đồ giật qua giật lại nhé!!

-Mày là ai? Buông người yêu của tao ra- giật mạnh tay nó, Lâm gọi nó là “người yêu”???

-Ai nói Nhi là người yêu mày??- Và như thế Quân giật lại một phát

Ôi thôi rồi, Sao lại ác vậy chứ?? Có gì thì kéo nhau ra chụm đầu nói chuyện!! Cần gì phải hành hạ cái đứa vô tội vạ như nó chứ. Cả hai cứ mày, mày tao, tao, không ai chịu buông tay nó ra cả, nó cũng cố giật ra mà không được. Mọi con mắt ở đây đổ dồn về phía tụi nó, dồn về đứa con gái tội nghiệp, dồn về hai con người đang tuông ra những lời lẽ đầy tức giận

-Cô ta là người yêu tao!!

-Nhi không phải là người yêu của mày!!!

-Cô ấy là của tôi!!

Một giọng nói thứ ba vang lên, hắn tiến lại phía nó. Nhìn thấy hắn nó mừng ơi là mừng. Vậy là nó thoát rồi, chắc chắn là được yên thân rồi.

Hắn tới giật nó ra khỏi tay Lâm và Quân, khoát vai nó kéo đi. Để lại Quân đầy ngơ ngác và Lâm nhếch môi một cái “Làm tốt lắm anh họ ạ!! Anh đã thật sự yêu cô ta rồi nhỉ? Điểm yếu lớn nhất. Haha!! Anh không còn hoàn hảo nữa rồi”

Đi với hắn, lúc nãy hắn nói gì nhỉ? Hắn nói “cô ấy là của tôi sao?” Đỏ mặt, lại đỏ mặt rồi. Sao hắn lại nói nó là của hắn chứ? Liệu hắn muốn nói nó là…… người yêu hắn hay là…… osin của hắn nhỉ? Nếu thật sự ý hắn nói là người yêu thì thấy vui vui. Nhưng nếu nghĩa là osin thì lại thấy thất vọng. Hay là hỏi thử?

-Này!! Lúc nãy……. anh nói….. “Cô ấy là của tôi”….. là có ý gì?

-Ừ thì là của tôi, vậy thôi!!

-Nhưng là…… người yêu hay là…… - nó ngại quá, chẳng dám nói tiếp

Hắn chợt đứng lại, nhìn chằm chằm vào nó rồi chợt mặt hắn gian không tả nổi

-Yêu tôi rồi à??

-G……gì?? Anh mơ sao?? Ai mà thèm yêu anh chứ!!!!

-Ừ! Cô là người yêu (giả) của tôi. Được chứ!!

Nó đỏ mặt, vui thật!! Nhưng sao lại vui???

Rồi hắn kéo nó tới chỗ có mấy người đang đứng ở đó. Ô!! Hình như Long, Duy, Mi, Lam!!! Càng ở đây lâu nó càng thấy nhiều chuyện rất ư là khó hiểu!! Sao 4 người đó cũng ở đây??? Và giờ này mới có mặt.

Hôm nay Mi đeo sợi dây chuyền của tên Long tặng cùng với bộ váy xanh, còn Lam thì mặc bộ đầm đen tôn lên nước da trắng, cả hai đều rất duyên dáng. Nó phóng vụt tới đứng ngay chính giữa

-Ơ……đứa nào vô duyên vậy? Người ta đang nói chuyện mà chen vô chín……..Aaaaa. Con Nhi mày ơi- Mi đang làu bàu thì nhận ra cái kẻ “vô duyên” đó chính là con bạn thích dùng vũ lực của nó

Lam nghe Mi nói vội nhìn cho thật rõ xem có nhìn nhầm không. Đưa tay dụi mắt mấy lần, nhỏ vẫn chưa tin vào mắt mình. Long, Duy cũng hơi đơ khi nhìn thấy hình ảnh “yểu điệu thục nữ” của nó. Khác quá!!

-Mày ơi! Không lẽ nó bị xe đụng nên não có vấn đề hả?- Lam nắm tay Mi nhăn mặt nhìn nó

-Xe đụng cái đầu tụi bây. Bộ tụi bây mặc váy trang điểm được còn tao thì không hả?

-Ô! Đúng là con Nhi rồi ^____^!!- Lam nhảy tưng tưng, cái cách nói chuyện này chỉ có nó mới có thôi

-Tụi bây tới đây làm gì vậy?

-Ờ, Phong mời tụi tao tới nói là dự tiệc cho vui, ai ngờ đâu mày cũng tới, hehe

Rồi lại đứng cười nói rôm rả, quên luôn cái vụ tìm nhà vệ sinh để rửa tay, mà thôi lúc nãy chùi vào áo Lâm nên cũng sạch rồi :)). Ba đứa tụi nó nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đương nhiên là Mi với Lam có hỏi hắn dẫn nó tới đây làm gì và nó trả lời tỉnh bơ rằng “tới đây ăn đỡ tốn tiền”

-Chào mấy đứa, mấy đứa cũng tới đây chơi sao?- Hoàng Yến tiến tới chỗ tụi nó cười thật tươi. Hôm nay Hoàng Yến diện một bộ váy hồng nhạt hai dây cùng với mái tóc dài được xõa xuống.

-Ơ, sao chị cũng ở đây?? Còn đây là……- phía sau Hoàng Yến một anh chàng đẹp trai trong bộ vét lịch lãm bước đến

-À…… Đây là Thiên Vũ….. vệ sĩ của chị- nói rồi chị ta quay sang nhìn Thiên Vũ

-Ờ…… đúng rồi. Tôi là vệ sĩ của tiểu thư Hoàng Yến

Thì ra là vậy, vệ sĩ mà trông đẹp trai kinh khủng. Nó chỉ cười rồi bắt tay với anh ta, đúng là đẹp trai thật. Dù dạo gần đây nó toàn là tiếp xúc với “nam nhân”, nhưng anh ta là người thứ hai (sau ai đó) làm cho nó phải nhìn không chớp mắt.

Hoàng Yến nhìn vẻ mặt của nó rồi chợt cười một cái

-Này, nhóc thích anh ta à? Cho nhóc đấy. Chị đi cùng Phong đây

-Này, tiểu thư…………- chợt Thiên Vũ níu tay Hoàng Yến lại rồi hai người ra kéo nhau nói to nhỏ gì đó

Nhưng cần gì phải to nhỏ như vậy chứ!! Còn lâu nó mới chịu đi theo cái anh vệ sĩ đó mà để Phong cho chị ta nhé. Chỉ hơi ngỡ ngàng trước “nhan sắc” đó thôi, có gì đâu!!

Sau một lúc thảo luận gì đó, Thiên Vũ tiến về chỗ nó rồi cười thật tươi. Chưa kịp nghe anh ta nói gì thì nó lại nghe tiếng chí chóe nhau ở bên kia. Quay qua thì……. Ặc, Thảo Trang đang làm gì ở đây???

Thật là càng lúc càng loạn, tất cả đều họp mặt đầy đủ tại đây, và Thảo Trang với Hoàng Yến đang chí chóe nhau……. vì hắn.

Ơ, cảnh này nhìn quen quen nhỉ?? Sao giống cái cảnh lúc nãy nó……. Vậy bây giờ nó có nên tiến lại nói “Anh ta là của tôi” không nhỉ??? Như vậy thì xấu hổ lắm, nhưng không lẽ để cho hắn đứng và chịu đựng hai người cứ chí chóe nhau cho tới khi bực bội rồi quát lên “Im hết đi” sao? Như vậy thì sẽ mất thể diện lắm và nó chắc rằng hắn sẽ không chịu đựng được lâu đâu

Tuy nó vẫn chưa rành về thương trường cho lắm, nhưng nó vẫn biết rằng công ty Diamond, à không phải gọi là tập đoàn Diamond mới đúng là một trong những tập đoàn lớn nhất kinh doanh đá quý. Vậy nên, nó quyết định đánh liều đi tới.