Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 55: “Yểu điệu thục nữ hóa”




Nghe lời hắn, sau khi làm “osin không công” ở kháng phòng xong, nó vội sắp xếp đồ rồi chạy ra cổng chờ. Không hiểu sao trong lòng nó háo hức đến lạ và không để ý rằng hôm nay Quân không đến để chờ chở nó về nữa

20” sau

Đang bực bội tức tối vì nghĩ rằng hắn cho nó “làm khỉ” thì từ đằng xa một chiếc BMW loáng bóng chạy tới. Và hắn chính là kẻ đang cầm vôlăng. Không biết hắn tìm ở đâu ra mà có đủ loại xe, xe từ siêu xe đến xe thường. Nó chưa từng thấy chiếc nào khác ngoài chiếc môtô của hắn ở trong nhà vậy mà cứ lâu lâu lại thấy hắn “cưỡi” một chiếc mới. Rốt cuộc thì chúng từ đâu ra nhỉ?

-Này! Nãy giờ làm chuyện gì ác nên bị sét đánh hay sao mà cô đứng như trời trồng vậy???

Nghe hắn nói nó chợt ngước lên. Ngơ ngác!! Hôm nay hắn khác mọi ngày, nói đúng hơn là đã đẹp nay càng đẹp hơn khi mà hắn mặc một bộ vét lịch lãm cùng với mái tóc được chải chuốt hơn mọi ngày. Đơ 5s (Sandy đơ theo)

-Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng cô có cần phải nhìn như vậy không? Mòn hết “nhan sắc” của tôi rồi!!

Giật mình khi nghe giọng hắn. Chỉ nghe giọng hắn thôi chứ nó cũng không biết là lúc nãy hắn nói gì nên chỉ lặng lẽ mở xe leo vào. Hắn chỉ khẽ cười rồi lên ga.

Đưa nó đến một cái salong lớn, hắn dừng xe. Nó vẫn chưa hiểu hắn muốn gì, mặt vẫn ngơ ngơ ngáo ngáo

-Tới đây làm gì?

-Vào trong đi

Chần chừ một lúc, nó bước xuống xe, lẵng lặng đi theo sau lưng hắn, Đi mà cứ chồm chồm nghiêng nghiêng người tới xem vào trong để làm gì. Chợt hắn đứng lại đột ngột, làm nó phản ứng không kịp, đâm xầm vào người hắn, tức tối nó quát

-Bị khùng hả? Tự dưng đang đi mà dừng lại làm gì vậy?

-Tôi muốn nhắc cô một chuyện. Cái vụ hợp đồng, chỉ một lần không nghe lời tôi nữa thôi thì chuyện gì cô cũng biết rồi đấy và nên nhớ là cô đang trả ơn tôi đấy nhé

Rồi hắn lại rảo bước vào trong. Không biết hắn có ý gì nữa? Tại sao lại nói chuyện đó lúc này chứ. Nó ngửi thấy có mùi gì đó không an toàn ở đây rồi. Không vào trong đâu!!

Vào trong được một lúc mà không thấy nó vào, hắn lại phải đi ra tìm. Nó đang thập thò ngoài cửa với gương mặt hết sức “thận trọng”

-Vào trong, mau lên!! Và không được lên tiếng đâu đấy!!

Mệnh lệnh là mệnh lệnh, nó là kẻ yếu thế, không thể cãi lời hắn được. Nó phải bước vào trong nhưng vẫn “thủ thế” dữ lắm.

-Cô ngồi xuống đó đi

Mặc dù khó chịu khi bị hắn sai bảo như một con rối nhưng nó không muốn gây sự với hắn đâu nếu không thì chắc hậu quả sẽ khó lường. Ngồi xuống ghế, một chị mặc áo xanh váy trắng như những người khác trong này vừa nói chuyện gì đó với hắn thì tiến tới chỗ nó cười rạng rỡ.

-Em đừng lo, hôm nay chị sẽ biến em thành một nàng công chúa ^-^

Cái gì?? Công….. công chúa á? Nó có nghe nhầm không? Nó sắp bị “yểu điệu thục nữ hóa” sao?? Không được!! Không được “hành hạ” nó như vậy!!! Không!!!

Vừa nghe chị ấy nói dứt lời, nó đứng phắt dậy. Hay tay thủ thế, miệng không ngừng nói “Chị không được động vào người tôi”

-Ngồi xuống!! Không có lần thứ hai đâu

-Không!! Cho dù thế nào cũng không!!- Chỉ cần nghĩ đến cái hình ảnh “yểu điệu thục nữ” của nó thì nó không thể để chuyện này xảy ra. Không bao giờ!!!

-Aaaa….. Buông ra….. buông ra…….- Hắn nắm tay nó kéo mạnh thật mạnh, vùng vẫy hết sức nhưng vô ích bởi hắn mạnh như superman ý, làm sao cũng không thoát được

-Này, cô có coi lời tôi ra gì không vậy? Thử đứng lên một lần nữa!! Tôi đảm bảo những điều tôi đã nói và tôi sẽ thực hiện, tôi không hề nói đùa đâu!! Bực mình rồi đấy!!

Đau lòng thật. Nó không thể làm con bất hiếu được. Không thể để vì nó mà ba mẹ nó trở thành “vô gia cư”. Đành nhắm mắt bất lực để cho chị kia “biến hóa”, “yểm bùa”, “làm ảo thuật”……. nói chung là làm mới nó

Sau 1h nhắm tịt mắt vì nó sợ mở mắt ra thì nó sẽ không kìm được mà “bóp cổ” chị kia mất. Nhìn đứa con gái trong gương, muốn khóc quá!! Trời ơi!! Phải nó không? Một con nhỏ với đôi mắt vốn dĩ đã to nay còn to hơn. Cùng với phấn nền nhẹ và một chút má hồng thêm son hồng nhạt tự nhiên. Mái thường ngày cột cao hôm nay lại được uốn gợn sóng xõa xuống hai bên vai…. Cũng không tệ nhỉ??

-Em vào trong đi

Vào trong một căn phòng với gương và các bộ váy cho các tiểu thư (chứ không phải nó) với đủ các kiểu loại khác nhau. Trong đó có một chiếc đầm trắng ngắn không dây với một sợi dây ruy băng xanh thắt để tạo theo điểm nhấn. Phần dưới được may nhiều lớp làm cho hơi phồng lên. Chỉ đơn giản như vậy. Chiếc đầm được nằm riêng một mình trên bàn và nó chắc chắn rằng “vật” đó thuộc về nó và nó……… GHÉT “cái vật” đó. Quá nữ tính!!!

Nhưng một sự thật phủ phàng rằng nó phải mặc bộ cánh này. Ngậm ngùi bước vào thay. Nó bước ra với nụ cười hài lòng của chị nhân viên. Gì???? Giày cao gót á??? Cuộc đời nó thù nhất là giày cao gót, nó đâu có lùn đâu chứ!! Dù gì thì nó cũng đứng tới vai hắn chứ bộ!! Đôi này cũng phải 5 phân chứ không ít!!

Mặc cho mấy chị nhân viên nhắc nhở kêu rằng nó phải mang giày vào nếu không “cậu Phong” sẽ không vui nhưng nó vẫn không chịu được đôi giày đó và sách trên tay, đi chân trần.

Nó bước chân rầm rầm ra, mặt méo xệch. Nó chỉ (ít) khó chịu nhất là gương mặt còn lại thì….. GHÉT!! Nhìn nó bây giờ hắn hơi ngỡ ngàng, tuy rằng chưa đẹp bằng các nàng công chúa trong các câu chuyện cổ tích nhưng vẫn xứng đáng để được đóng vai công chúa. Không đẹp nhưng dễ thương và mang nét gì đó “trong sáng”, tóm lại một câu là khác hẳn mọi ngày!!

Nhìn xuống chân nó, hắn nhíu mày

-Mang vào!!- hắn nói cùng một tay đưa chiếc điện thoại lên.

Chết tiệt!! Hắn không còn cách hù dọa nào khác sao?? Sao cứ một chiêu mà lấy ra sài hoài vậy chứ…… Lườm hắn một cái sắc lẽm. Nó hậm hực ngồi xuống mang vào. Rồi loạng choạng đứng lên.

Không nói gì, hắn mỉm cười quay ra xe. Mấy chị ngân viên vui lắm vì hắn không nói gì như vậy có nghĩa là đã hài lòng. Hắn là một khách tuy không quen nhưng quan trọng.

Đi theo hắn, mặt nó hằm hằm. Nhìn cái mặt hắn cứ cười cười thấy gét quá. Lại cái màng dậm chân rầm rầm. Nhưng thật không may là đôi giày này cao hơn bình thường nên hậu quả là nó chao đảo rồi kéo theo hắn ngã xầm xuống đất.

Bực mình cái con nhỏ cứ không chịu yên thân như nó, làm cho hắn cứ phải ôm đường vô lý. Không biết nó ăn gì mà nặng hơn cả heo. Mặc dù lúc nãy đã đưa tay ra đỡ nó nhưng vẫn bị nó kéo ngã theo.

-Đúng là!! Cô yên 1” không được sao??

-Cũng tại anh á!! Tự dưng bày ra trò này làm gì!!

-Đứng lên đi, thích lau nền cho người ta hả!!

Nghe hắn nói nó vội lồm cồm đứng dậy nhưng lại ngồi thụp xuống. Chân nó đau điếng, mặt nó nhăn nhó muốn khóc, thật sự là đau đến độ nó không thể đứng được

-Bị gì vậy??

-Chân tôi, bị gì rồi…. Đau quá

-Để tôi xem

Nói rồi hắn ngồi xuống nhấc chân nó lên chạm nhẹ làm nó la oai oái. Một sự thật phủ phàng đó là nó bị trật chân rồi. Bế xốc nó lên mặc cho nó luôn tục thụi vào người hắn, đặt nó lên xe, hắn ngồi nhìn qua nhìn lại cái chân nó, rồi khẽ nâng lên

-Ya, ya…… Anh đừng có nói là định bẻ lại giống trong phi…Ááááá……..

Nó chưa kịp nói hết câu, hắn đã bẻ một cái rắc, làm nó hét rần trời. Phải cố gắng lắm nước mắt mới không trào ra. Rồi lại không nói không rằng hắn lái xe đi. Sao con người hắn cứ hành động một cách vô cảm như vậy chứ!!