Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 45: Thử vai




Ôm đầu đau khổ. Con bạn thân ác độc. Làm sao mà nó dám lên thử vai đây chứ, đứng trước cả trăm người mà diễn mà hát, làm sao mà nó làm được……. Ax, chắc nó điên mất thôi. Chưa kể bây giờ hai con mắt nó lại thâm quân nữa chứ….. hix hix

Lúc nào cũng vậy, cái thơi khắc mình mong đợi thì nó không tới hoặc lâu lắm mới tới. Còn cái lúc mà mình không mong thì khỏi kêu nó cũng “chạy maratong” đến. Chưa gì mà đã tới giờ về rồi. Nhưng suốt quãng thời qian đó, nó đã ngồi tìm cách, tìm đủ mọi cách trên trời dưới đất và cuối cùng…….. nó chọn cách duy nhất

Đó là lên đóng cho kinh khủng vào, thôi thì chịu xấu mặt một lần thôi rồi sau này sống xót.

Đứng ở đại sảnh. Lòng nó hồi hộp mà tim muốn rớt ra ngoài luôn ý. Cả lớp cũng kéo tới nhiều lắm, mặc cho nó nói là không cần cổ vũ, nhưng lớp nó vẫn kéo đến nườm nượp và tất nhiên trong số đó không thể thiếu hắn.

Đã sợ rồi mà ông trời vẫn không thương nó, ổng cho lớp 11A1 lên diễn đầu tiên và tất nhiên một là nó lên trước và hai là người kia lên trước. Run lẩy bẩy chờ ban giám khảo gọi, miệng nó không ngừng lẩm bẩm “Đừng kêu Bảo Nhi, đừng kêu Bảo Nhi…”

-Nguyễn Hoàng Bảo Nhi, 11A1 lên thử vai

“Trời ơiiiiiiiiiii”, Đau khổ vật vả, thật sự thì bây giờ mà nói, phần 2 của bộ phim nói về cái gì nó còn không nhớ nổi nữa thì lấy đâu mà thử vai hả trời!!! Nó đứng im, không chịu nhúc nhích

-Kêu mày kìa, lên đi!!- Lam thúc nó

-Tao…… tao……. không……. nhớ lời……. lời thoại- chưa lên sân khấu mà nó đã bắt đầu á khẩu rồi

-Vậy bây giờ sao???- Mi cuống cuồng lên, nghĩ lại thì cũng tại nó mà ra- Hay…. hay mày lên đi…… có gì tao nhắc cho

-Vậy…… vậy…… vậy tao….. tao diễn……. hay ….. hay hát- lắp bắp mãi nó mới nói xong một câu

-Hát đi, tao đâu có nhớ lời thoại đâu, hầu như ai cũng hát không à!!

-Hát…… hát…… hát bài gì?

-I gotta go my own way, vậy đi, đi đi

-NGUYỄN HOÀNG BẢO NHI, 11A1- Vị giám khảo bắt đầu khó chịu

-Dạ, nó lên nè thầy- Mi đẩy nó lên đằng trước

Đứng trên đó mà nó như không còn sức lưc để cầm cái micro nữa, cơ thể bủn rủn, chân thì cứ run cầm cầm va vào nhau, miệng cũng không nói được một chữ. Mồ hôi bắt đầu túa ra. Thử vai thôi mà nó sợ cứ như là chuẩn bị nhảy vào lửa vậy.

Thấy nó đứng im ru, ông giám khảo liền nhắc

-Em định biểu diễn bài gì? Mau diễn đi chứ, chúng ta không có nhiều thời gian đâu

Nó run run, cầm cái mic để lên miệng, lắp bắp

-Dạ….. dạ…… I.. I….. got…..gotta……go…….my…..own way

Ông giám khảo nhìn nó lắc đầu, nói còn không xong thì lấy gì mà hát nữa. Nó đứng chết trân nhìn Mi, Mi bắt đầu hát để cho nó nhìn mà….. đọc theo

-I……. got…….. gotta…….say…….that…….that……on……my……my mind

Cứ như vậy, những người đứng xem lại được một tràn cười vỡ bụng. Bọn hắn đứng nhìn mà đơ luôn. Không hiểu sao cái đứa phải nói là “tự trọng cao” như nó mà lại đi làm trò hề cho người khác như vậy. Có biết đâu rằng nguyên nhân là vì một “ai đó”

Cứ như vậy, Mi đọc sao, nó đọc y như vậy. Thỉnh thoảng Mi còn tự ôm mặt lắc đầu chịu thua con bạn. Nếu như các bạn có xem High School phần 1 rồi thì các bạn chắc hẳn sẽ thấy trong phim có lúc anh chàng lên thử vai mà phải viết vào tay ấy. Nó còn tệ hơn cả vậy. Bài hát của người ta chỉ có 3p mấy, vậy mà nó hát….à không nó đọc hết 10p mấy. Hic

Xấu hổ ê chề. Nó muốn đào lỗ nhảy xuống chết quách đi cho xong. Kết thúc phần thi của nó thì mọi người cũng hết choáng váng. Từ cười nghiêng ngã mà chuyển sang choáng váng là hiểu mức độ cỡ nào rồi chứ!!

Thôi! Coi như là nắm chắc phần mình rớt, khỏi lo phải lên sân khấu. Hát…… à quên… đọc xong là nó phi ngay xuống chỗ Mi Lam. Vô tình va phải một chị lớp 12. Vừa ngước mặt lên.

Người…… người này……. người này tại sao lại giống chị….. chị của nó. Giống quá!! Tim nó bỗng nhói lên. Chỉ giống thôi bởi chị nó lớn hơn nó đến 4 tuổi. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp và dễ thương, đôi mắt giống nó. Cứ y như là sao từ bản sao của chị nó vậy

-Ơ……xin….xin lỗi chị…….

-À….. Không sao…… Nhóc có phải là bạn gái Lam Phong không?- Chị đò nhìn nó, nở nụ cười đầy ẩn ý.

-Sao….. sao ạ. Bạn gái á??? Không… không phải đâu!!

-Thế à!! Là nhóc nói đó nhé. Chị thích cậu nhóc đó đấy. Cho nên chị sẽ không bỏ qua đâu ^____^- nói rồi chị ta cười thật tươi

-Gì chứ? Chị học lớp 12 đó, cậu ta học lớp 11. Chị không thấy như vậy là quá vô duyên sao. Vả lại chị là con gái nữa. Bộ chị không biết xấu hổ hả?- nó tự dưng xửng cồ lên khi nghe chị ta nói.

-Haha, sao vậy nhóc. Cậu ta đâu phải là bạn trai của nhóc, nhóc đâu có quyền gì mà cấm chị. Hay…… nhóc thích cậu ta?

-Chị……… chị kêu ai là nhóc hả?- chợt nó lảng tránh

Chị ta chẳng nói gì, chỉ cười rồi bỏ đi. Nó thấy cái gì đó quen lắm, phải chi chị nó bây giờ vẫn còn trên đời này thì chắc là đẹp như vậy rồi. Nhưng nghĩ lại thì con gái như chị ta mà lại đi thích con trai nhỏ tuổi hơn mình mà còn “không bỏ qua” nữa chứ. Cho nên chị ta chắc chắn không phải là chị nó. Chị nó không bao giờ làm như vậy đâu

Đi lại chỗ Mi và Lam thì thấy Quân….. Quân đang đứng đó…… Quân về rồi!!!! Nó vui quá. Tót lại chỗ Quân đầy phấn khích

-Quân về lúc nào vậy?

-À. Mới về tới nhà lúc sáng, mệt quá nên Quân nghỉ luôn hôm nay. Đợi ra về rồi mới đi rước Nhi luôn- Quân nói rồi lại cười với nó

-A! chị Nhi. Hihi, lúc nãy chị hát hay quá ^^- Con bé Nguyệt Mỹ lại không biết từ đâu chạy tới miệng cười tươi

Nhưng con bé có biết đâu cái câu nói đó lại làm cho nó ngượng đến độ đỏ mặt. Cứ như là đang châm biếm vậy (chứ gì nữa!!!). Hát như vậy mà khen hát hay. Thật tình hết chỗ nói!!!

Thôi thì đành nhịn, dù sao thì con bé cũng chỉ có y định khen thôi mà!! Nó cười tươi rồi nói lại với con bé

-Hát hay đâu mà hay…… hic… Mà em có thi không vậy?

-Có, em thi rồi. Không biết có đạt không nữa hi hi

-Hôm nay xem như mừng Quân trở về, chúng ta đi chơi đi!!!!- Lam nhảy lên, mặt hí hửng

Tất nhiên! đi chơi thì nó với Mi là không thể từ chối. Mà nó đi thì Quân đi, Mi đi thì Long cũng đi, Lam đi thì không thể thiếu Duy, Nguyệt Mỹ thì được đi chơi sướng ơi là sướng thì chắc chắn là không từ chối. Còn hắn thì sao nhỉ???? Mặt hắn sao mà đầy xác khí.

Nhưng dù sao thì cũng quyết định rồi. Hắn đi hay không thì kệ hắn. Quân kêu ngay một chiếc xe để chở cả đám đi