Cả hai rơi vào trầm tư thì bất chợt hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Nơi này vì cô ấy mà xây dựng nên. Cô ấy rất thích nghịch nước và chơi đùa cùng gió. Có một lần anh và cô ấy trốn nhà đi chơi, kết quả là cả hai bị lạc đến nơi này. Ở đây lúc nào cũng có gió thổi qua. Khi đó cô ấy nói đùa rằng: nếu ở đâu có một chiếc xích đu và cối xay gió màu trắng thì tốt quá. Anh thắc mắc tại sao cô ấy thích màu đen, ghét màu trắng mà lại muốn mọi thứ đều màu trắng, em biết cô ấy giải thích ra sao không?
- Màu trắng tựng trưng cho sự thuần khiết, trong sáng và tinh khôi nhất, nhưng trên thế gian này rất ít người tâm địa thiện lương, rất ít thứ thuần khiết, cho nên màu trắng lại là màu giả tạo nhất. Còn những vật màu đen ta chỉ có thể thấy chúng vì chúng được đặt bên cạnh những vật sáng khác, con người cũng vậy, không ai muốn mình độc ác cả chỉ là cuộc sống bắt buộc mà thôi. Chỉ thể nói một người độc ác khi đặt họ cạnh những người ít độc ác hơn. Cô ấy thích màu đen vì nó thực tế, ghét màu trắng vì nó quá huyền ảo nhưng cô ấy muốn có màu trắng quanh minh, như thế cô ấy có thể mơ mộng một chút về tình người – nó nói từ trong vô thức.
Nó nào biết cách lý giải của nó hệt như “B.Nhi” làm hắn ngẩn người mất một lúc.
“Tại… tại…tại sao lại như thế?” – nếu một lần là trùng hợp nhiều lần như thế thì không thể nào là trùng hợp được. Hắn rất đỗi băng khoăn. Tại sao nó lại vô tình trở thành B.Nhi thế kia? Tại sao lại tiếp cận hắn? mục đích của nó là gì? Hay nó thực sự là cô ấy?
Reng… reng… tiếng chuông điện thoại lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ rối ren.
<Ừ. Tao về ngay>
- Về thôi cưng – sau khi nghe điện thoại hắn quay sang lôi nó về.
- Ơ. Cứ tưởng hôm nay được cúp học chứ - nó thất vọng.
- Ừ. Anh cũng tính thế chỉ tại cái thằng… - nói tới đây hắn chợt khựng lại. “Phải rồi. Nguyễn Hải Nam, Nguyễn Hải Băng, Nguyễn Bảo Nhi” – một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu hắn.
- Hửm thằng nào? Hay con nào ấy nhỉ? – nó nghệch mặt ra rồi lại nghi hoặc nhìn hắn. “Tên khốn nào ăn no rãnh mỡ gọi Phong về làm quái gì không biết nữa. Mất hết cả hứng. Nhưng Phong cứ lạ lạ sao ấy nhỉ, mới nãy còn bình thường mà”.
Ở một nơi nào đó sau sân trường LDJ, cái người mà nó coi là “ăn no rãnh mỡ” ấy đang hắc-xì liên tục và không ngừng lãi nhãi:
- Quái ai đang nhớ thương mình mà cứ nhắc mình hoài thế ta??? AAA…
- Anh đang nói gì??? – người con gái với mái tóc nâu hạt dẻ được uống xoăn, khuôn mặt tinh tế không một tia biểu cảm, nếu không có hành động nhéo tei người con trai thì không ai biết được cô ấy đang tức giận.
- Tử Hạ yêu dấu, Tử Hạ bảo bối thả tai anh ra đi mà, người ta mà nhìn thấy thì còn gì mặt với mũi của anh aaaa… nhẹ tay nhẹ nhẹ thôi bảo bối…
Vâng người con trai “đáng thương” ấy không phải ai xa lạ chính là H.Nam nhà ta còn cô gái “dịu dàng” ấy chính là T.Hạ yêu dấu của chúng ta.
Nào cùng trở lại với hai nhân vật chính của chúng ta.
Cả hai trở lại trường thì giờ học đã bắt đầu từ lâu nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, cứ cho xe chạy thẳng vào gara riêng…
- Em lên lớp trước đi, lát nữa anh lên…
- Hứ… có lớn hơn ai đâu mà bảo anh xưng em thế kia – nó chu mỏ lên cải
- Em không chịu xưng hô thế vậy thì xưng hô thế nào ta… ừm vợ chồng nhé, hay em yêu, bảo bối, tình yêu, cục cưng… - hắn kể một loạt làm nó nổi hết cả da gà.
- Thôi thôi cứ xưng tên đi. Vừa thân mật lại vừa không ngại.
- Ừm tùy em. Thôi mau lên lớp đi.
Sau khi bảo nó lên lớp, hắn xoay người đi về phía sân sau trường.
Tại sân cỏ phía sau trường học:
Dưới gốc cây liễu già, gió thổi nhè nhẹ làm làn tóc nâu bay bay trong gió, người con gái nhìn âu yếm người con trai đang gối đầu lên gối cô. Người con trai ấy dường như đang say ngủ nhưng gương mặt không tắt đi được niềm hạnh phúc. Chiếc lá khô bay bay trong gió, khung cảnh mới đẹp làm sao, ai nhìn vào cũng không nỡ phá đi khung cảnh hạnh phúc ấy nhưng hắn thì khác.
- Này tên kia, gọi tớ về gấp thế có chuyện gì sao? - hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
- Ừ… - người con trai ấy lười nhác lên tiếng, chợt cậu ngồi phắt dậy – Chuyện liên quan tới Hải Băng… - người con trai ấy không ai khác chính là H.Nam.
- Sao cậu không nói là Bảo Nhi thì đúng hơn phải không “anh H.Nam”? – là câu hỏi nhưng giọng điệu thì là khẳng định, hắn nhìn anh chằm chằm như đợi câu trả lời…
- Ấy sao gọi tớ bằng anh thế kia… Ôi! Nhưng tớ cũng rất vui lòng nhận… khà khà – anh liến thoắt.
- Thôi ngay đi. Cậu không nghe tôi hỏi gì sao? Đừng đánh trống lãng nữa – cậu gắt lên.
- Cậu đã biết rồi sao? – anh trả lời một cách lạnh nhạt.
- Phải. Tại tôi ngu ngốc mới để các người xoay như chong chóng kế kia. Nguyễn Hải Băng, Nguyễn Hải Nam, hừ… sự thật rõ rành rành như thế mà tôi không biết.
- Không, cậu không biết gì cả? – anh hét lên đầy tức giận. Bao lâu rồi anh không tức giận? 10 năm, 10 năm rồi kể từ ngày ấy…
- Phải tôi không biết gì cả nên mới phải làm một thằng ngốc suốt 10 năm, chính vì không biết gì mà tôi đã đau khổ suốt 10 năm – hắn nói một cách đầy đau đớn và phẩn uất – Tại sao? Tại sao lại dấu tôi?
- Các người thích nhìn tôi như một thằng ngốc phải không?
- Không phải vậy đâu Phong. Cậu bình tĩnh lại đi – Tử Hạ cố trấn an hắn.
- Bình tĩnh các người bảo tôi làm sao bình tĩnh được.
- Bụp…
- Cậu có thôi ngay đi không? – anh hét lên.
- Tôi phải đi hỏi cô ấy tại sao không quay lại tìm tôi?
- Không được
- Không được – Tử Hạ và H.Nam đồng thanh hét lên, hai người họ không muốn để nó biết những chuyện này, họ muốn nó được vui vẻ, hạnh phúc, mọi khổ cực, đau đớn cứ để họ gánh lấy.
- Tại sao? Không lẽ các người còn dấu tôi chyện gì sao? – giờ đây hắn đang rất tức giận, chút lý trí còn xót lại mách bảo hắn rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. “Tại sao cô ấy còn sống mà không quay lại tìm mình? Ra đi 10 năm để rồi khi vết thương lòng mình đang dần hồi phục lại trở về rạch một nhát vào đấy. Nhưng sao cô ấy lại không nhận ra mình? Sao cô ấy không biết “Cánh Đồng Gió”? Sao cô ấy không biết người con gái mình nhắc đến là ai?...” Tại sao? Tại sao?... những câu hỏi ấy cứ xoay vòng, xoay vòng trong đầu hắn… Hắn rất muốn giận nó rất muốn hận nó nhưng hắn không làm được.
Trong khi hắn cứ lẫn quẩn mãi trong vòng tròn nghi vấn thì T.Hạ và H.Nam cũng chẳng khá hơn là mấy. “Có lẽ phải để hắn biết mọi chuyện rồi” – cả hai trao đổi ánh mắt với nhau.
- Mày muốn biết sự thật sao? Được thôi, cũng đến lúc mày phải biết mọi chuyện và… - anh hít vào thật sâu và thì thào – đối mặt với nó… - anh vỗ vào vai hắn thật mạnh như muốn thức tĩnh hắn, như muốn hắn thoát khỏi vòng suy nghĩ không lối thoát…
- Haizz… trước hết mày phải thật bình tĩnh, sự thật không như mày nghĩ đâu Phong à… nó cay đắng hơn mày tưởng đấy…
- Được, mày cứ nói đi, tao đang rất bình tĩnh.
- Kiếm một chỗ kín đáo trước đã – T.Hạ lên tiếng.
- Vậy qua Bar đi – hắn nôn nóng.
- Không. Về Bar mất thời gian lắm, tao không yên tâm để con bé ở một mình, vào văn phòng cũng không ổn, thôi vào xe tao đi, cách âm hơn nữa cũng không lo có người gắn máy quay lén. (tại xe anh ý có gắn kính cách âm chống đạn, với lại trong xe có thiết bị ra-đa có thể phát hiện máy quay lén hay đại loại thế… hihi chém tý không biết ngoài đời có không nữa).
Nói rồi cả ba kéo nhau ra nhà xe, nơi có chiếc xe đắt tiền ngự trị, 1 của H.nam, 1 của hắn và 1 của T.Vũ.
- Bây giờ thì cậu có thể nói được rồi đấy – hắn nóng nảy.
- Ừ để tao kể ày nghe một câu chuyện xưa.
- Ngày xửa, ngày xưa, nghe đâu là hơn ba mươi mấy năm về trước có…
- Mày kể đàng hoàng xem nào – hắn gắt.
- Ấy ấy, tao chỉ giúp mày thả lỏng tinh thần thôi mà, mày căng thẳng quá đấy.
- Được rồi, tao ổn mà, đừng lo – hắn nói rồi tựa người vào ghế, khuôn mặt nhăn nhó cũng dần dãn ra.
- Mày biết đấy, mẹ của chúng ta đều xuất thân từ Mafia, cả hai đều là công chúa của hai bang hội lớn Black và Angle. Lúc đầu hai bang chỉ là 2 bang phái lớn trong thành phố chứ không lớn mạnh như mày nghĩ đâu. Cả 2 công chúa từ nhỏ đã quậy phá không ai chịu được nhưng không một ai có thể nổi giận với 2 thiên thần ấy được, họ rất đáng yêu. Có lẽ chúng ta thừa hưởng vẻ đẹp của họ haha… - anh mỉm cười tự hào khi nhớ về 2 người mẹ của mình.
- Trong một lần trốn nhà đi chơi cả hai đã quen biết nhau. Mày biết không, khi ấy 2 mẹ chỉ mới 5 tuổi thôi đấy. Haha… quậy lắm phải không? – anh hỏi mà không cần câu trả lời.
- Từ đó 2 người thân nhau như chị em. Họ một hai đòi học cùng lớp, tuy không ưa nhau gì nhưng hai ông bố cũng phải ngã nón chào thua hai cô công chúa của mình. Rồi dần dà hai bang phái cũng thân nhau hơn, không lâu sau họ trở thành liên minh và con đường phát triển của hai bang phái ngày càng rộng mở. Đứng đầu nước, rồi đến chiếm lĩnh 3 nước Đông Dương, rồi đến Đông Nam Á, Châu Á và như bây giờ. Khi 16 tuổi, hai mẹ chính thức tiếp nhận chức vị bang chủ. Lúc này 2 bang phái chưa hợp nhất nhưng hai bang đã trở thành liên minh bền vững nhất và đứng đầu ĐNA.