Anh dường như đơ người sau câu nói đó, không biết thật sự bí mật bên trong là như thế nào?
- Sao? Trả lời đi chứ – Mun kiềm nén cảm xúc như muốn cào xé, đánh người vào bên trong và tỏ ra một thái độ nhất định - thản nhiên.
- Cậu muốn mình trả lời như thế nào? – Jun buồn bực chẳng hiểu gì, bộ câu trả lời động trời lắm hay sao mà phải hỏi mình trước, trả lời ngay lặp tức không được à?
- Cậu...hừ! Tôi thẳng thắng nói với cậu một câu luôn, làm ơn...đừng làm tổn thương Băng một lần nào nữa – Mun dùng ánh mắt bốc lửa phừng phừng, thật sự thật sự là không thể nhịn được nữa, rất muốn vung tay lên tán cái chát cho hả dạ. Trời ạ, mới nghĩ thôi mà sao thấy sướng tai vậy nè!
- Aiz, đây không phải là câu tôi muốn nghe – Anh trừng mắt với nhỏ, gầm lên.
- Vậy cậu muốn nghe gì nào? – Mun...ánh mắt to tròn ngây ngô, phút chốc đã vung tay chuẩn bị tát như trời gián vào khuôn mặt không chỗ nào là không có son phấn của Ngọc Ly cả.
Tất cả mọi người không ai kịp che chắn lại cho Lyly, chỉ đứng đó, và...mở mắt chưa ý thức đứng xem kịch. Ngay cả cô ta cũng chưa kịp phản ứng. Duy chỉ có một người nhanh nhẹn nhất, đó chính là Lãnh Phong, cậu bạn đẹp trai lạnh lùng hết sức quyến rũ. Tay của nhỏ cách mặt ả 2 cm đã bị một bàn tay trắng trẻo như con gái nhưng cứng rắn chụp lại.
- Không nên động thủ – Cái âm thanh đó...lạnh như đá, như băng tuyết ngàn thế kỉ qua. Nhưng...âm thanh ấy rất tuyệt đối với các cô con gái thiên kim đài cát. Bởi vì hắn thật hiếm mới chịu mở miệng, còn có khi, hắn không bao giờ nói một câu từ nào trong hết một ngày, y như là người câm vậy.
- Cậu buông tay tôi ra, hôm nay nhất quyết tôi phải đánh chết cô ta, con hồ ly tinh – Nhỏ cố gắng rút cổ tay mình ra, tâm trạng của nhỏ hiện giờ chỉ hiển thị được ba chữ: "GIẾT KHÔNG THA".
- Cái gì? Mày dám nói tao là hồ ly tinh! Cái con nhỏ chết tiệt kia, hôm nay tao không nhổ hết lông mày, tao sẽ không mang họ TRẦN – Lyly bất chợt tức giận, chắc bị chọt đúng tâm điểm nên mới thành ra như thế này!
- CÔ CÂM MỒM CHO TÔI – Tiếng hét này, không phải là của Mun, nói chính xác hơn là của Shin.
Shin - một cô gái có thể nhẫn nhịn khi bị người khác moi móc bản thân mình, nhưng tuyệt đối, nếu dám lôi cả người thân hay bạn bè. Có thể...cô sẽ trở nên lạnh nhạt và sẽ không thuỳ mị, yếu ớt như ban đầu đâu.
- Xử con đó hộ tao – Mun vỗ vai con vợ, biết là cô đã tức giận, tất nhiên sẽ chẳng ai ngăn cản được một khi đã thành ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.
- Mày...mày có quyền gì mà kêu tao im! – Ngọc Ly chỉ ngón tay trỏ ngay trước mắt Shin, mặt ấm ức như muốn phát khóc, chắc lại dùng nước mắt cá sấu, và...vẫn dùng chiêu cũ, chạy lại ôm Jun tha hồ mà méc.
- Hừm! Làm ơn dừng cái việc giả bộ đó đi – Hiện giờ giọng nói cô lạnh bằng phân nửa của nó, ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt, không hề giống như vẻ ôn nhu, đáng yêu như ngày hôm qua. Thái độ này rõ ràng rất giống nó, xem mọi thứ trên đời không tồn tại.
-... – Đột nhiên ai ai cũng giật mình nhìn chằm chằm Shin, trừ Mun và hắn ra.
- Mày...mày nói ai giả bộ? – Thật lâu sau ả ta mới khôi phục lại tâm trí nhưng vẫn còn chút lấp bấp, mất bình tĩnh.
- Tao nói mày đó, cái con hồ...ly...tinh... – Cô chậm rãi đáp lời, cách xưng hô cũng đổi luôn, không có cần cái thứ gọi là phép lịch sự ở đâu hết.
- Tao không ngờ mày hai mặt như vậy – Ngọc Ly ráng giữ thứ gọi là bình tĩnh, mặt hóng hách, còn có vài giọt nước mắt đang rơi nữa. Dứt câu, cô ta tiếp tục ôm anh khóc nức nở.
- NÍN NGAY CHO TAO! – Như cảm thấy chướng tai bởi cái tiếng hức hức dường như không có điểm dừng lại, Shin hét toáng lên, rất lớn, lớn đến nổi các thành viên trong lớp phải quay đầu nhìn sang, còn có rất rất nhiều bọn nhiều chuyện khác đang lấp lú ở ngoài cửa lớp hóng chuyện.
- Cậu có cần phải lớn tiếng như thế không? – Muốn bảo vệ em gái "yêu quý" của mình, Jun nói cũng không khác nào hét là mấy.
- Nói mình lớn tiếng? Được rồi...cậu muốn nghe một câu chuyện buồn không? Mình sẽ kể cho nghe, rồi sau khi cậu nghe xong, chắc chắn cậu sẽ suy nghĩ lại là muốn bảo vệ ai – Cô khoanh tay nhàn nhạt lên tiếng.
Mun đứng đó vẻ mặt đắc ý
Win vẫn lạnh như băng
Pin hiếu kì muốn nghe
Lyly lo lắng, rất hoảng sợ
Biểu tình của Jun thì có lẽ sốc
- Bảy năm trước đây tại thành phố X, một đôi vợ chồng sinh ra một cặp song sinh, một anh trai và một em gái, nhưng một ngày nọ, người chồng đã giết chính người vợ hợp pháp của mình và đang nuôi một cô vợ bé, cũng đã có đứa con với vợ bé rồi, nhưng thật không may cho ông ta... – Shin dừng lại không muốn kể nữa, không lâu sau, đôi mắt của cô đã đỏ ửng hơi nước.
Cô dừng lại bất chợt làm ai cũng tò mò!
- Thật không may cho ông ta đã bị hai đứa con vừa mới đi học về chứng kiến cảnh như vậy, cái cảnh ba ruột giết mẹ ruột! – Nhỏ nhìn thấy Shin không còn tâm trạng để kể nữa, thế là kể tiếp đoạn tiếp theo.
- Rốt cuộc tại sao hai cậu lại biết chuyện này? – Anh rối rắm, có chút gấp gáp. Trong lòng tự hỏi chuyện này chỉ có người trong gia đình biết, ba biết, mẹ nuôi biết, Lyly biết, có vài người hầu biết, và còn có đứa em của mình...biết.
- Sao? Căng thẳng không? Hahhaha – Mun bật cười thành tiếng, có vẻ hả hê nhìn người phía trước.
- Cậu...làm ơn nói cho mình biết, tại sao các cậu...
- Em cậu nói cho tôi biết đó – Cuối cùng Shin cũng khống chế được cảm giác xúc động, đứng lên...cũng cười!
- Em? Chẳng lẽ là Lyly? – Jun thoáng liếc qua khuôn mặt ngơ ngác, vô tội của cô ta.
- Em...không có nói – Ngọc Ly vội xua tay, ánh mắt căm giận chiếu hướng cô.
- Thì tôi có nói cô ta đâu, đang nói tới Hàn Băng, nghe tên quen không hả? Hahahha...